'Mai Lang Vương thích ý khi được em nhìn bằng ánh mắt xúc động
đó. Chàng cướp lấy chổi của em, đặt tạm nó lên đâu đó rồi đưa em vào
phòng.'
-o-
Tối đó, khi em đến hầu chàng, Mai Lang
Vương đã thẳng thắn hỏi em rằng chuyện gì đang xảy ra ở khu lưu trú vậy? Sao nghe ra sự hờn giận và hung hãn trong lời nói của chàng, em lập tức ngoan ngoãn trình báo, không dám giấu giếm chi tiết nào. Mai Lang Vương nghe em nói, mày cau chặt lại. Giờ thì chàng đã hiểu vì sao, lúc rời
khỏi phủ Trưng Vương, chàng lại bận lòng khi trông thấy nụ cười hớn hở
của em đến thế.
Mai Lang Vương không cho em học võ nữa, chàng bảo
rằng Trưng Vương dạy bảo như vậy không có nghĩa là người muốn em phải đi học võ. Trưng Vương chỉ muốn em trở nên mạnh mẽ và có rất nhiều cách để trở nên mạnh mẽ chứ không phải chỉ cần học võ thì sẽ trở nên mạnh mẽ
hơn. Em chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi. Sao không đồng ý, em
cảm giác chàng đang hạ thấp khả năng của em, vì thế, em cãi chàng chem
chẻm. Mai Lang Vương bất lực trước thái độ ương bướng đó, chàng gác chén trà lên khay, chẳng buồn ngồi ở giường tre uống trà nữa mà đi vào thư
phòng làm việc.
Khi đêm muộn hơn và công việc của chàng thưa dần,
Sao bắt đầu rời ra nhà chính và dùng chổi lông gà giả làm kiếm để luyện
tập lại tư thế mà em làm sai. Mai Lang Vương giải quyết công văn xong,
đi khỏi thư phòng và ngó ra nhà chính, thấy em đang tập đi tập lại tư
thế tức cười đó, chàng liền sầm mặt, khoanh tay đi đến.
- Thật là quá quắt.
Giọng chàng vẳng xuống từ trên đầu, Sao đang tập trung vào động tác nên không để ý đến sự tiếp cận của chàng. Mai Lang Vương ôm lấy eo và kéo em sát
vào người, tay còn lại thì giữ tay đang cầm chổi của em.
- Hít sâu vào, thở ra chậm rãi, dẫn sức mạnh từ đỉnh đầu đi xuống, kết nối các
trung tâm năng lượng trong cơ thể lại, đầu tiên là đỉnh đầu, sau đó là
ấn đường, sau đó là cổ, tim, rốn, xương cùng và đáy thân. - Chàng dạy.
Sao lập cập làm theo lời chàng, khi em hít thở như chàng nói, thần lực bắt
đầu lưu chuyển trong cơ thể dạt dào hơn, đến nỗi em có thể cảm nhận được sự di chuyển của chúng. Khi em đã dần ý thức được sự chuyển động của
năng lượng, Mai Lang Vương mới cầm tay em và vung một phát chổi về phía
cột nhà.
Trong không trung có tiếng gió rít, cột nhà đột nhiên
xuất hiện vết chém dài bằng một ngón tay, tuy không sâu nhưng gọn và
sắc, tựa như vừa bị một thanh bảo kiếm chém trúng. Sao sững sờ, em nhìn
cái chổi trong tay. Chổi này thậm chí còn chưa chạm vào cột, tại sao nó
có thể tạo ra trên cột vết chém của kiếm được??? Sao vô cùng bàng hoàng, hoài nghi.
Mai Lang Vương vẫn chưa buông em ra, chàng dùng lực
một chút, em liền đổ hẳn vào lòng chàng. Đôi môi bỡn cợt vờn lấy vành
tai đỏ rực. Chàng mớn trớn những ngón tay nhỏ nhắn đang siết lấy đám
lông vũ đính trên chổi, trầm giọng - Học võ không phải ngày một ngày hai mà học được. Không phải chỉ cần thực hiện lại động tác của người khác
thì sẽ biết võ.
Sao ngẩn người, nín lặng, Mai Lang Vương tiếp tục
nói - Em phải học từ những điều căn bản nhất, như việc hít thở chẳng
hạn. Sau đó phải thực hiện các bài tập khắc nghiệt để rèn luyện phản xạ
cũng như tăng sức mạnh cho cơ bắp. Những bài tập đó sẽ khiến cơ thể yếu
ớt này rệu rã, đôi tay nõn nà không tỳ vết này chằng chịt vết chai. Em
sẽ phải tuân thủ một chế độ ăn đặc biệt để đảm bảo năng lượng, cơ thể
mảnh mai yểu điệu như lá liễu này sẽ trở nên thô kệch.
Dừng một
chút, chàng nói thêm - Độ tuổi học võ tốt nhất là khi còn thiếu nhi, em
đã qua lứa đó rồi. Em sẽ mất nhiều thời gian hơn để thuần phục các chiêu thức. Tại thế giới hỗn loạn này, người chỉ biết cầm kiếm và vung vài
đòn sơ đẳng thì không thể sống sót trong một cuộc chiến đâu.
- Vương…
- Quan Lang chỉ đùa em thôi. - Chàng kết luận.
Ngay từ lúc thấy Nùng Tậu dạy em bằng cách lố bịch đó là chàng đã nổi giận
rồi, ngài ấy chỉ muốn lợi dụng để ve vãn em. Nếu ngài ấy nghiêm túc,
thay vì bắt em múa đi múa lại động tác vung kiếm thiếu bài bản đó, ngài
ấy nên cho em đứng tấn hoặc tập các bài tập nâng cao độ dẻo dai cho cơ
thể khác.
Những lời của chàng khiến em thất vọng lắm, Sao đã từng
tràn trề năng lượng và mong rằng em sẽ học được những đòn đánh đầy uy
lực để có thể tự bảo vệ bản thân. Thế nên khi Quan Lang đồng ý dạy em,
em đã vui mừng rất nhiều. Giờ lại thành ra là Quan Lang chỉ muốn đùa
giỡn với em… Rằng em không có khả năng học võ… Đây đúng là đả kích.
Mai Lang Vương thấy em buồn, chàng hiển nhiên đau xót. Chàng xoa đầu em,
cười bảo - Đâu cần học võ? Nếu em vận dụng tốt thần lực của mình thì
chẳng phải chổi lông gà cũng có thể hóa thành bảo kiếm sao?
- A… - Sao ngẩng lên nhìn chàng, Mai Lang Vương cười mỉm, hướng mắt sang vết
chém trên cột. Hai người cùng nhìn vết chém đó hồi lâu.
- Em chỉ cần làm tốt việc mà em yêu thích là được rồi. Ta cảm thấy em hiện tại rất mạnh mẽ. - Chàng nói.
- Vương… - Sao cảm kích chàng vô cùng.
Mai Lang Vương thích ý khi được em nhìn bằng ánh mắt xúc động đó. Chàng
cướp lấy chổi của em, đặt tạm nó lên đâu đó rồi đưa em vào phòng. Trên
đường đi, chàng ra lệnh rằng em không được học võ cùng Quan Lang nữa.
Sao đi theo chàng mà vâng vâng dạ dạ liên hồi. Mai Lang Vương rất hài
lòng. Chàng giữ em lại suốt cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com