'Những công việc mà em cần phải làm ở nhà chàng đã chuyển sang
cho tiểu đồng khác, em không còn được bước chân vào khu vực của chàng
nữa mà chỉ hầu riêng mỗi Quan Lang. Mai Lang Vương không đến khu lưu trú cũng chẳng đến các khu vực khác, chàng trở về lịch sinh hoạt ban sơ
nhất, sáng đi làm, chiều ở yên trong nhà mình.'
-o-
Buổi họp thường niên kết thúc tốt đẹp, Mai Lang Vương cho thuyền quay về Mai Viện. Từ phủ Thần Lúa về đến Mai Viện là khoảng thời gian dài suốt một
tuần. Trong thời gian đó, Mai Lang Vương không hề nói chuyện với em.
Chàng không gọi em đến hầu nữa, mặc em ở bên cạnh Quan Lang. Chàng cũng không xuất hiện trước mặt em, khi hai người chạm mặt, chàng xem em như không
khí. Mọi điều chàng muốn truyền đạt với em đều thông qua tiểu đồng. Sao
có cảm giác như đã trở về khoảng thời gian trước, khi em còn rất nhỏ,
rất nhỏ - Khoảng thời gian mà chàng mới vừa đưa em đến Thần Giới. Không, Sao cảm giác nó còn tệ hơn, nếu được như lúc đó thì đã tốt, ít ra chàng còn nói chuyện với em và chăm sóc em, còn giờ, chàng dường như đã xem
em như một người không quen không biết, không can dự gì đến cuộc đời
chàng.
Cách đối xử ấy khiến em cảm thấy hụt hẫng và chạnh lòng, nhưng em cũng mừng. Chàng tốt nhất cứ cư xử với em như thế, đúng vậy, cứ trực tiếp xem em
như người dưng rồi quên em đi. Chàng nên quên hết những gì từng xảy ra
giữa hai người đi. Em cũng vậy.
Quan Lang thì trông rất vui vẻ kể
từ lúc Mai Lang Vương không còn đếm xỉa gì đến em. Chàng lúc nào cũng
cười tươi roi rói, thường kể cho em nghe những câu chuyện về chân trời
xa xôi nào, khi thì là vùng đất ở phía bắc, khi thì là vùng đất phía
tây. Quan Lang luôn cao hứng bảo rằng chàng sẽ đưa em đi đến tất cả
những vùng đất của Thần giới, đến nơi nào phong cảnh đẹp thì lại dựng
nhà và trồng hoa trước cửa, sống định cư vài năm.
Sao mê mãi nghe
những câu chuyện của Quan Lang, thật ra không phải em mơ ước gì cái việc được đi cùng chàng. Chẳng qua là những chuyến phiêu lưu vốn luôn gây
cho em một sự cuốn hút kì diệu, chỉ cần nhắc đến một chuyến đi là em đã
tự động say mê rồi. Sao thích nghe Nùng Tậu kể chuyện cũng vì mê mẩn với những nơi xa xôi ấy.
Sao và Quan Lang thư thả phiếm chuyện từ
ngày này sang ngày khác trong khi Lãm thì rất khổ cực. Kể từ lúc tách
khỏi Sao, ông Mai Thần liền trở thành cái lão chủ hung thần ác sát trước kia. Chàng bắt Lãm làm việc với cường độ gấp đôi gấp ba, lúc nào mặt
cũng phủ tăm tối. Những cuộc làm việc của họ trở nên căng thẳng và nóng
bức, mỗi lời nói, mỗi thái độ của Mai Lang Vương đều nghiêm nghị và khắt khe.
Lãm thì không xa lạ gì với kiểu thay đổi này, trước đây khi
chưa yêu Sao, Mai Lang Vương đích thị là một người hà khắc như thế. Sau
khi yêu em, sự hà khắc vẫn được giữ nguyên nhưng chàng đã biết dịu dàng
với chính mình hơn, vì vậy dù làm việc với cường độ dày, khóe mắt đầu
mày vẫn ân ẩn nụ cười. Rồi sau khi bị Sao 'sút', ông Mai Thần đấy lại
trở về với bộ dạng khắt khe, mãi đến khi em trở về, ông ấy mới hiền hòa
đi. Nhìn chung, Lãm quá hiểu chàng nên không có gì oán thán, chỉ là
chàng ta cần thời gian thích nghi thôi. Đến khi chàng ta quen rồi thì
chuyện lại đâu vào đấy cả.
Bầu không nặng nề đó vẫn được giữ
nguyên như vậy cho đến khi họ về tới Mai Viện. Trong suốt hai tuần, Mai
Lang Vương không hề vời em đến hầu. Những loại cây cỏ chưa có thông tin
mà hai người tìm thấy ở rừng Bướng cùng với những loại cây cỏ mà chàng
nghiên cứu cho em trước đó được chàng im lặng phân tích và sau đó trả
kết quả cho em thông qua tiểu đồng. Sao thậm chí còn không được nhìn
thấy quá trình chàng nghiên cứu chúng.
Những công việc mà em cần
phải làm ở nhà chàng đã chuyển sang cho tiểu đồng khác, em không còn
được bước chân vào khu vực của chàng nữa mà chỉ hầu riêng mỗi Quan Lang. Mai Lang Vương không đến khu lưu trú cũng chẳng đến các khu vực khác,
chàng trở về lịch sinh hoạt ban sơ nhất, sáng đi làm, chiều ở yên trong
nhà mình. Cổng tròn nối liền khu của hai người cũng đã xuất hiện cửa
chắn, cánh cửa đó luôn được cài then, khóa kín. Sao hiểu rằng Mai Lang
Vương không muốn em xuất hiện trong tầm mắt của chàng nữa.
Tốt
thôi, Sao nghĩ, em cũng chỉ mong có thế. Sao bắt đầu bàn bạc với Quan
Lang về việc ngao du. Em giờ chỉ chờ Mai Lang Vương gửi đến Cổ Loa một
công văn thoái thác, rằng sẽ không chịu trách nhiệm kiểm soát 'Vì sao
lõi' nữa để em được tự do rong ruổi bên ngoài thôi.
Sao tổng hợp
những thông tin mà em thu thập gần đây thành một tệp dày rồi gửi cho Nhã Lang. Chàng nhận bản thảo của em, cười vừa ý lắm, thông tin em cung cấp càng lúc càng thú vị và chi tiết. Chàng ta lại đóng cửa viết lách và
bảo rằng có lẽ qua tết, quyển ba sẽ được xuất bản. Sao thì hứa rằng em
sẽ đến hồ Độn và một vài vùng đất thú vị khác để tìm thông tin cho quyển bốn.
Thời gian cứ thế trôi đi, Sao bắt đầu trở nên rất rảnh rỗi
và em tiếp tục may áo cho chàng. Bên cạnh việc may vá đó, em chập chững
học ươm tơ, kĩ năng thêu của Sao cũng được cải thiện đáng kể. Mọi chuyện kéo dài đến tận hơn hai tháng, rồi thì đến một hôm, em bất ngờ nhận
được tin…
- Của em đây. - Quan Lang vừa nói vừa thả vào tay em nửa mảnh vảy sấu.
- Ơ? - Sao ngạc nhiên - Lần tiêu diệt Bướng em có giúp đâu ạ? Tại sao ngài lại đưa nó cho em?
Nùng Tậu nâng chén trà, cười nhẹ - Cứ lấy đi.
Chàng không muốn giải thích rõ nguyên nhân với em, rằng thật ra, dù em không
giúp gì nhưng thực chất đã giúp rất nhiều. Nếu không phải vì em thì tên
Mai Lang Vương đó còn khuya mới yểm trợ chàng diệt Bướng. Hơn nữa, chàng cũng muốn trao vảy cho em hơn là cho hắn, vì thái độ khó ưa của hắn khi trông mấy mảnh vảy khiến chàng nuốt không trôi. Chàng chắc là hắn cũng
chẳng thèm gì đám vảy này đâu, nếu hắn thèm, hắn đã sớm tranh nhiệm vụ
với chàng rồi.
Sao nhận lấy mảnh vảy từ Nùng Tậu, trầm ngâm. Em sẽ cất mảnh vảy này nhưng không tiếp nhận nó. Dù gì những mảnh vảy của em
đều được để riêng cho ngài ấy, thế nên mảnh vảy này em cũng sẽ giữ. Em
giữ thay cho ngài.
Trao vảy cho Sao rồi, Nùng Tậu lại lấy rìu ra
mà lau kĩ. Sao ngồi một bên xem chàng lau rìu mà rất thắc mắc. Suốt mấy
ngày gần đây, em thấy Quan Lang lau rìu với cường độ dày đặc. Vốn sống
cùng Nùng Tậu đã lâu nên Sao khá hiểu các thói quen của chàng. Trước khi chuẩn bị bước vào một cuộc chiến lớn, Quan Lang sẽ lau rìu rất nhiều
lần.
- Quan Lang, ngài lại phải đi làm nhiệm vụ ạ?
Nùng Tậu quay sang em, ngạc nhiên - Em hỏi gì lạ vậy?
Sao ngớ người, im bặt khó hiểu. Nùng Tậu trông vẻ ngờ nghệch của em, chàng
dừng tay lau một chút, nhắc nhở - Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến hồ Độn.
- Gì cơ?! - Sao gần như hét lên.
- Tên đó chưa nói gì với em à? - Nùng Tậu khá là nghi hoặc khi thấy em
hoàn toàn không biết gì về việc đó. Chàng lại lau lau rìu, săm soi nó
thật kĩ lưỡng, giọng thoảng ra hờ hững - Tên đó vừa cử tiểu đồng sang
báo, ta tưởng em biết rồi? Lạ nhỉ? Có lẽ nào lần này hắn không muốn cho
em theo?
Nùng Tậu vừa nói xong thì bóng hình nhỏ nhắn bên cạnh đã
lao vút đi, trền nền sân vọng lại một tràng guốc inh ỏi. Quan Lang nhìn
theo em, không nhịn được cười nhếch. Vịt cổ lũng đúng là vịt cổ lũng,
ngay cả dáng chạy hấp tấp vội vàng cũng đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com