'- Cô gái nhỏ, liệu Thần Lúa ta đây có vinh dự được thưởng thức điệu múa của nàng chăng?
Sao ái ngại, cúi thấp đầu, Thần Lúa đã đích thân hỏi như thế, em chẳng biết phải trả lời thế nào.
- Vịt Cổ Lũng hôm nay bị ốm, không thể đập cánh cho mọi người xem được
rồi. - Nùng Tậu nâng chén rượu, cười cao ngạo - Hẹn dịp sau vậy.'
-o-
Kết thúc thời gian nán lại hồ Bướng, Mai Lang Vương cho thuyền di chuyển
đến phủ Thần Lúa. Phủ của ngài nằm gần đó, thế nên chàng mới cho thuyền
lưu lại và đợi chờ ở đấy đến khi buổi họp thường niên diễn ra. Cũng như
bao phủ thần khác, phủ Thần Lúa to lớn và được chia thành nhiều khu. Bao quanh phủ của ngài là một đồng ruộng bát ngát. Lúa trên cánh đồng đó
rất lạ, buổi sớm là mạ, buổi trưa lên cây, buổi chiều đến thì con gái
còn buổi tối đã trổ đồng đồng vàng rực. Đồng lúa sẽ vàng suốt đêm, đến
sáng thì lại biến mất và trở thành ruộng mạ.
Khi họ đến, trên cánh đồng bao la huyền ảo đó đã có hàng trăm thuyền lớn thuyền bé neo đậu
rồi. Buổi họp này là buổi họp lớn của các vị thần thuộc hệ mộc. Mai Lang Vương đưa thuyền cho các tiểu đồng của phủ Thần Lúa xử lí còn bản thân
thì dẫn đầu đoàn người của mình tiến vào trong. Nùng Tậu là Quan Lang,
không cùng đi với chàng, chàng ta được người của phủ Thần Lúa tháp tùng
riêng.
- Sao, đi với ta. - Nùng Tậu bảo em.
Sao chuẩn bị lon ton chạy theo Nùng Tậu.
- Này, bỏ chồng đi đâu thế? - Mai Lang Vương giữ em lại, trách móc với âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.
- Ch… Chồng gì chứ?! - Sao phản ứng gay gắt nhưng không dám nói lớn, em
định giằng tay chàng ra và thốt lên - Em là tì nữ của Quan Lang, không
theo Quan Lang thì theo ai?
Mai Lang Vương liếc Nùng Tậu, Quan
Lang cũng đang nhìn chàng bằng ánh mắt dữ tợn. Mai Thần giữ Sao lại,
giấu em ra phía sau, cười lạnh bảo với Quan Lang - Sao không còn là tì
nữ của ngài nữa, ngài quên rồi ư?
Nùng Tậu tức đến mức mặt đỏ ké
nhưng không phản bác được, bực mình sải bước bỏ đi. Sao nhìn theo bóng
Quan Lang, ái ngại, Mai Lang Vương che tầm mắt em, sau đó đưa em vào
trong, đôi mắt nâu ánh lên tia nhìn đắc ý.
Thần Lúa an bài cho họ
một khu nhà lớn, bao gồm ba ngôi năm gian hợp lại với nhau. Khu nhà đó
không dành cho một mình họ, ngoài Mai Lang Vương ra còn có các vị Vương
thuộc hệ mộc khác, trong đó có Lim Vương. Quan Lang thì ở khu nhà cạnh
bên - Một khu nhỏ hơn khu của các Vương hệ mộc nhưng độc lập. Một mình
Nùng Tậu một lãnh địa bên ấy, rất thoải mái.
Mai Lang Vương an bài phòng của Sao đối diện phòng chàng. Chàng còn ra lệnh rằng em không
được đi ra ngoài lung tung. Sao rất tuân lệnh, em chỉ sang nhà của Nùng
Tậu hầu hạ rồi trở về phòng và ở yên tại đó. Dù sao, em cũng rất ngại
chạm mặt các vị Vương khác.
Mai Lang Vương và Lãm cùng các vị
Vương, Thần phải làm việc trong suốt buổi họp thường niên. Họ nán lại
phủ Thần Lúa thêm mười ngày nữa để kết thúc các công việc. Sao và Quan
Lang rất rảnh rỗi, em thường sang chỗ Quan Lang thay vì ở yên trong
phòng. Khi Lim Vương trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, chàng ta lại
sang chỗ Quan Lang uống rượu, ba người có dịp trò chuyện cùng nhau.
Khi buổi họp kết thúc, Thần Lúa mở tiệc chiêu đãi dành cho Quan Lang và các vị Vương Thần. Tiệc được tổ chức trong một quãng trường rộng, đủ cho
năm trăm người tụ họp. Khắp nơi bài trí rất nhiều sập gỗ, bàn ghế và
chiếu hoa. Ở vị trí cao nhất là sập dành cho Quan Lang, kế đó là sập
được phủ mành tre bên ngoài dành cho Thần Lúa.
Dưới hai vị trí dẫn đầu ấy là năm mươi sập gỗ xoan đào dành cho năm mươi vị Vương. Sập gỗ
đầu tiên của hàng ngũ Vương dành cho Mai Thần, sau đó đến Lim Thần. Các
sập gỗ của Vương bày song song nhau, chia thành hai hàng, mỗi hàng gồm
hai lăm chiếc sập. Bên dưới khu vực dành cho Vương ấy là hàng trăm bàn
ghế nhỏ, dành cho các vị Thần.
Các tham mưu viên đi theo Vương thì ngồi trên sập cùng Vương, tiểu đồng xếp chiếu ngồi sau. Các vị phụ tá
của Thần thì xếp chiếu ngồi sau khu vực của Thần. Quãng trường chật ních người và không khí thật nghiêm trang bệ vệ. Sao căng thẳng đến mức
không dám thở mạnh. Em như được trở về khoảnh khắc phải diện kiến bệ hạ ở Cổ Loa trước đây.
Ban đầu, Mai Lang Vương muốn em ngồi ở sập cùng chàng nhưng Sao không phải tham mưu viên nên nếu ngồi ở đó, em sẽ phải
xuống chiếu. Nùng Tậu không vừa ý việc này nên bảo em sang sập chàng
ngồi. Chàng là Quan Lang, tì nữ của chàng ngồi đâu cũng được, không cần
phải tuân theo quy định về cấp bậc.
Mai Lang Vương không thích Sao sang đó nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Sao nhận được cái gật đầu của chàng,
em rụt rè đến sập của Quan Lang và nửa quỳ nửa ngồi ở đấy. Khi các vị
vương thần đã đông đủ, Thần Lúa mới tuyên bố khai tiệc. Sao không nhìn
thấy được mặt ngài, quanh sập của ngài có mành tre vây kín. Quan Lang
trông vẻ mặt tò mò của em, đoán được em thắc mắc điều gì. Chàng cười bảo rằng ngay cả chàng cũng chưa từng thấy mặt Thần Lúa.
Buổi tiệc
kéo dài rất lâu và mọi người hòa nhã trò chuyện cùng nhau. Thần Lúa,
Quan Lang, Mai Lang Vương và Lim Vương thỉnh thoảng lại bàn luận một số
sự vụ. Sao dõi mắt nhìn các vị Vương khác, ai cũng nghiêm lãnh. Hệ thống Vương có cả nam lẫn nữ, các vị nam Vương bội phần tuấn tú còn các vị nữ Vương thì tú lệ cao sang.
Để góp vui cho buổi tiệc, các tiết mục
văn nghệ bắt đầu nổi lên. Đầu tiên là hát ả đào, sau đó là những tiết
mục múa. Cá biệt còn có cả diễn tấu cồng chiêng, các loài đàn dân tộc.
Ngay cả nghệ thuật múa Chơ Ro cũng xuất hiện. Sao ngồi xem mê mãi, em
chỉ có thể xem văn nghệ mà thôi, không đủ hiểu biết để nắm bắt cuộc trò
chuyện trên bàn tiệc. Các vị Vương thần dường như cũng rất cao hứng,
pháo tay vang lên không ngớt. Giữa lúc không khí buổi tiệc đang cao trào thì Lim Vương lại nhắc đến em, ca ngợi điệu múa tuyệt mĩ mà em từng
biểu diễn. Mọi người nghe chính miệng Lim Vương ca ngợi, còn nghe nói em là tì nữ của Quan Lang, tiểu đồng của Mai Lang Vương và đã múa được
điệu múa mê hoặc Lì thì lập tức chiếu mắt về phía em.
Sao nuốt
nước bọt, lau mồ hôi trán, mắt máy liên tục. Quan Lang và Mai Lang Vương bấy giờ đều cùng chiếu về phía Lim Vương ánh nhìn lạnh lẽo. Cử tọa
trông thái độ kì lạ của hai người họ, càng tò mò về em hơn. Lim Vương
cười cười, dù lưng ướt mồ hôi vì bị hai người kia nhìn như muốn ăn tươi
nuốt sống nhưng tâm trạng vẫn rất hào hứng, chàng ta lại sắp có kịch để
xem rồi.
- Cô gái nhỏ, liệu Thần Lúa ta đây có vinh dự được thưởng thức điệu múa của nàng chăng?
Sao ái ngại, cúi thấp đầu, Thần Lúa đã đích thân hỏi như thế, em chẳng biết phải trả lời thế nào.
- Vịt Cổ Lũng hôm nay bị ốm, không thể đập cánh cho mọi người xem được
rồi. - Nùng Tậu nâng chén rượu, cười cao ngạo - Hẹn dịp sau vậy.
Lời nói đỡ của Quan Lang ngay lập tức khiến mọi người im lặng, Thần Lúa
cũng chỉ đành trầm ngâm suy ngẫm. Mai Lang Vương thấy không khí vẫn còn
rất nô nức, mọi người chưa ngừng ý định hẳn, chàng chậm rãi chiêm thêm
lời - Em ấy rất vụng về, e rằng chỉ làm mất thời gian quý báu của các vị thôi. Tại sao chúng ta không ngâm thơ đối đáp nhỉ? Đêm nay trăng thật
đẹp và không khí rất dễ chịu.
Mai Vương và Quan Lang đều cùng ra
mặt, hiển nhiên Thần Lúa và các vị khác phải suy nghĩ lại. Mọi người sau đó cùng nhau ngâm thơ theo lời đề nghị của Mai Thần nhưng trong thâm
tâm vẫn còn rất vướng bận. Họ thỉnh thoảng lại đánh mắt về phía Sao, dò
xét. Cô nhóc này chẳng biết là ai mà có thể khiến cho Quan Lang cùng Mai Vương hết lòng hết sức che chở như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com