'Em lập tức đỏ bừng bừng, đẩy chàng ra, Mai Lang Vương cũng không chọc em nữa, chàng lùi lại và cười mỉm - Nhớ cho kĩ đấy, từ nay sẽ còn
dùng đến nó nhiều. Nếu lại bảo ta đứng ra cho đo nữa thì ta sẽ phạt đấy
nhé.'
-o-
Dạo này, Sao có một điều rất phiền muộn. Kể
từ khi em liên lạc với Giao và trò chuyện cùng chàng về vụ đáp lễ thì em bỗng không còn nhận được thư của chàng nữa. Giao bặt vô âm tín và mặc
cho em có gửi bao nhiêu lá thư để hỏi thì cũng không nhận lại được chút
hồi âm nào, điều đó khiến Sao rất lo lắng.
Cuối cùng, em không
chịu được bèn hỏi các vị Hoa Tiên, các nàng vừa thấy em chạy đến với vẻ
mặt nghiêm trọng thì đoán ra ngay là em đang thắc mắc vấn đề gì, Xích
Phượng liền nói - Hệ thống thư từ của viện bị ẩn rồi, từ nay chỉ có
những phủ thần lớn mới gửi thư đến viện được thôi.
Sao rất sốc, em hỏi các chị về lý do hệ thống thư từ bị ẩn. Các vị Hoa Tiên dường như
cũng không biết nguyên nhân, các nàng mơ màng trả lời - Chị cũng không
rõ, tự dưng Mai Lang lại làm thế… Chắc có chuyện nghiêm trọng gì chăng?
Không tìm được câu trả lời ở chỗ các nàng, em chỉ còn biết trở về phòng, rầu
rĩ tâm sự với Nhã Lang. May mà Nhã Lang vẫn còn liên lạc được với em,
chàng ta đã nhận được công văn thông báo về ngụ ngôn mới của Mai Viện
cách đây vài ngày.
'Những phủ thần lớn, đặc biệt là phủ của những
vị Vương thường thắt chặt hệ thống thư từ bằng nhiều cách. Họ làm vậy để bảo mật thông tin, hạn chế thư rác và hạn chế cả việc gián điệp trà
trộn vào phủ. Cá biệt có những vị Vương, vị Thần chịu khó, cứ cách một
thời gian tầm nửa năm đến một năm là lại đổi mới hệ thống thư từ một
lần, vì vậy chuyện xảy ra ở Mai Viện không hiếm, không khó lí giải.' -
Nhã Lang viết trong thư.
Sao hiểu rõ nguyên nhân thông qua lời
giải thích của Nhã Lang, em không còn thắc mắc nữa. Em chỉ ái ngại vì
không biết phải liên lạc với Chrau Lun Giao thế nào. Em đã thiết kế xong áo cho chàng rồi nhưng vẫn chưa có số đo của chàng, nếu có số đo rõ
ràng thì khi áo may xong chàng mặc vào sẽ đẹp hơn.
Giữa lúc Sao
đang băn khoăn về vụ số đo thì Nùng Tậu chợt nhận được lệnh từ Cổ Loa,
theo đó, vua Hùng giao cho chàng một nhiệm vụ lớn và chàng phải đi khỏi
Mai Viện một thời gian. Nùng Tậu cũng như Mai Lang Vương, luôn có việc
để làm. Chàng không phải là một vị hoàng tử ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ tay năm ngón. Vừa nhận được lệnh cha là Nùng Tậu lập tức lên đường
ngay, Sao, Mai Lang Vương, Lãm và các vị Hoa Tiên từ biệt chàng ở cổng.
Lần này chàng khởi hành từ Mai Viện nên Mai Lang Vương đã chuẩn bị chiến
thuyền cho chàng. Trên thuyền bố trí thêm quân lính tháp tùng, cờ xí
ngợp trời. Chiến thuyền bệ vệ hùng vĩ hơn lâu thuyền rất nhiều. Trên
thuyền trang bị các loại vũ khí, thân thuyền bọc thép với những khối
thép được chế tác như những chiếc đinh tán khổng lồ, nhọn hoắc, dùng để
gia tăng tính sát thương và khả năng chống chịu cho thuyền.
Nùng
Tậu cứ đứng trước mặt Sao, nhìn em im lặng. Sao bị chàng nhìn đến rùng
mình, em chẳng biết Quan Lang có điều gì muốn sai bảo em mà mãi chẳng
chịu hạ lệnh.
Khi Sao đã lo lắng đến đỉnh điểm thì Nùng Tậu chỉ
thở ra nhẹ nhàng rồi vỗ đầu em, quay lưng đi mà không nói một lời. Sao
khó hiểu nhìn theo bóng chàng, chỉ thấy mái tóc xoăn mềm mại vờn bay
theo gió và những sợi trang sức choàng qua đôi vai rộng thi thoảng lại
reo vang.
Nùng Tậu đi, Sao nghe nói phải mất vài tháng thì chàng
mới quay lại. Thế là em không phải hầu hạ chàng cơm nước nữa, Mai Lang
Vương lập tức độc chiếm hết thời gian của em. Chàng bắt em đến nhà chàng và hầu như khi em còn nhỏ. Sao ban đầu phản đối dữ dội lắm nhưng Mai
Lang Vương không bận tâm, chàng vẫn cứ một mực bắt em đến hầu. Cuối
cùng, Sao thỏa thuận với chàng rằng em sẽ ở nhà chàng cả ngày nhưng chỉ
hầu chàng làm việc thôi, còn những chuyện như hầu hạ cơm nước hay thay
trang phục cho chàng thì em không làm. Đặc biệt, em nhấn mạnh nhiều lần
rằng em sẽ không bước chân vào phòng chàng. Nếu chàng sai em vào đó hầu
thì em sẽ không tuân theo.
Mai Lang Vương thỏa hiệp với em, chàng
cũng chẳng cần em hầu làm gì. Chàng chỉ muốn em ở trong nhà chàng thôi,
muốn được nhìn thấy em trong không gian của chàng.
Thế là kể từ
đó, Sao luôn hiện diện ở nhà Mai Lang Vương, khi chàng đi làm về lại
được nhìn thấy em, lúc chàng tỉnh giấc, đã nghe thấy tiếng bước chân
thanh tao gõ bên ngoài. Những kí ức xưa dần dần sống lại trong chàng.
Mai Lang Vương phảng phất như được trở về với thời gian tươi đẹp ấy, dù
không trọn vẹn.
Sau nhiều ngày băn khoăn suy nghĩ thì Sao quyết
định sẽ xin Lãm cho em được lấy số đo của chàng ta. Sao ước chừng, dáng
dấp của Chrau Lun Giao cũng tương đương với dáng dấp của Lãm nên muốn
dùng số đo của Lãm để từ đó, điều chỉnh ra bộ áo dành cho Chrau Lun
Giao.
Sao đón Lãm trên con đường chính, giữ chàng ta lại và cầu
xin chân thành. Lãm vừa nghe em nói thế, đương nhiên vui vẻ gật đầu rồi, chỉ hiềm nỗi chưa kịp động đậy gì mắt đã liếc thấy vạt áo thêu hoa lộ
ra ngay sau cổng tròn của khu làm việc. Em và Lãm đang đứng ở vị trí
cách cổng tròn dẫn vào khu làm việc chỉ vài bước chân.
Lãm ý tứ quệt tay qua trán, cười gượng bảo em - À, anh bận chút việc rồi, có vẻ không giúp nhóc được, nhóc thông cảm nhé.
- Ơ? - Sao ngớ ra, sự thay đổi đột ngột của Lãm khiến em bàng hoàng sửng sốt.
Lãm cũng không tiện đứng đó cho em truy vấn, chàng cười cười rồi đánh bài
chuồn, đi vội xuống núi. Sao đứng nghệt ra nhìn theo bóng áo xanh dần
mất hút, em cảm thấy hơi hụt hẫng. Cuối cùng Sao chỉ đành ủ dột quay
bước, vừa đi vừa gõ guốc lên nền đá, suy nghĩ mông lung. Lúc em đi qua
cổng tròn dẫn vào khu làm việc thì chợt nghe tiếng chàng vang lên bên
tai. Thái độ toát ra trong lời nói rất bình thản và ung dung, tự nhiên
thư thả - Gì vậy? Ra đó làm gì thế?
- Vương? - Sao không ngạc
nhiên khi chạm mặt chàng tại đó, bởi giờ là thời gian chàng đi làm về.
Em chỉ rầu rĩ bước vào khu nhà chàng, Mai Lang Vương chậm bước đi theo
em.
- Ban nãy ta nghe thấy tiếng Lãm ấy nhỉ? Em giữ hắn lại làm gì thế?
- Em muốn xin số đo của anh ấy thôi ạ.
- Xin số đo của hắn làm gì?
- May áo cho tình lang của em. - Sao đáp, thở dài ủ ê - Anh ấy và anh Lãm dáng người tương đương nhau, em thì không có số đo của anh nên mới muốn xin anh Lãm cho số đo ấy mà. Anh Lãm suýt đồng ý rồi, tự dưng lại thay
đổi quyết định. Em chán quá, chẳng lẽ em phải may áo mà không có số đo
ư? Cũng được nhưng áo sẽ rộng lắm, mặc bộ áo vừa vặn vẫn đẹp và thoải
mái hơn.
Mai Lang Vương chậm rãi lay quạt, cười nhẹ nhàng - Em có thể lấy số đo của ta.
Sao dừng bước và quay sang chàng, nhìn chàng từ trên xuống dưới một lượt
rồi lắc đầu - Thôi ạ, ngài to lớn quá, anh ấy tuy cũng to cao nhưng
không to cao quá khổ như ngài.
Mai Lang Vương rất cao và có bờ vai rộng. Ngực cũng nở nang và thân hình khôi vĩ với những thớ cơ nổi rõ.
Dù chàng mặc đến hai lớp áo nhưng cơ bắp kia vẫn mờ ẩn dưới làn lụa mềm. Trong khi Chrau Lun Giao có dáng người hiền hòa hơn, áo của Mai Lang
Vương chắc chắn sẽ rất rộng so với Giao.
- Em chẳng biết gì cả, đàn ông thích mặc trang phục rộng đấy. - Mai Lang Vương nhếch môi, trầm thấp nói.
- Dạ?
- Đàn ông mặc áo rộng một chút mới thoải mái.
- Thật ạ?
- Ừm.
Sao nghe chàng nói, cũng có chút lung lay nhưng không hoàn toàn tin tưởng.
Mai Lang Vương thấy em do dự, chàng dứt khoát hạ lệnh luôn - Vào đây, đo cho ta.
- Thôi ạ. - Sao khước từ - Nếu là số đo của ngài thì em có rồi.
Sao nhớ đến thuở em còn mười bảy, em từng có ý định may áo cho chàng. Khi
ấy, em đã đến tìm các vị Hoa Tiên và lấy số đo của chàng từ họ. Các vị
Hoa Tiên luôn phải may lễ phục cho chàng nên họ hiển nhiên nắm số đo của chàng trong tay. Họ thậm chí còn hiểu rõ các thói quen của chàng để rồi điều chỉnh các chi tiết áo sao cho phù hợp.
Mai Lang Vương thấy
em cứ từ chối, chàng có chút lặng người. Chàng khoanh tay và nhìn em
nghiêm nghị, khiến Sao toát hết cả mồ hôi. Nhìn em đến chán, trấn áp cho em không còn dám cãi nữa thì chàng mới nhàn nhạt nói - Cơ thể ta có
thay đổi, số đo cũ không còn phù hợp nữa. Ta muốn em đo lại cho kĩ
lưỡng.
- Ngài đùa em ạ? - Sao suýt lảo đảo. Cơ thể chàng có thay
đổi? Chuyện đó sao có thể xảy ra chứ? Chàng là thần cơ mà? Cơ thể thần
phát triển đến một lúc nào đó rồi sẽ dừng hẳn lại và chàng có thể giữ
gìn dáng vẻ thiên tiên trăm năm ngàn năm không đổi. Lời chàng nói thật
là hoang đường.
Nhưng Mai Lang Vương mặc kệ mọi lí lẽ, chàng tiếp
tục bước vào nhà. Khi vào đến tràng kỷ, chàng dừng lại và nhìn em chằm
chằm, ánh nhìn đó thật sự rất áp lực. Sao không còn cách nào khác phải
đi theo chàng. Mai Lang Vương vào thư phòng đứng đợi còn em thì đi lấy
thước dây.
Khi em trở vào, Mai Lang Vương phối hợp với em để việc
lấy số đo được diễn ra suôn sẻ. Trong lúc Sao choàng thước qua eo chàng
để lấy số đo vòng eo, Mai Lang Vương đột nhiên giữa chặt tay em.
- Vương!
Chàng không tỏ chút ái ngại nào trước lời cảnh báo đó, lần tìm đến tay em và
nắm lấy những đầu ngón tay. Sao đang giữ thước, thế nên khi chàng làm
vậy, thước cũng sẽ bị chàng tác động. Mai Lang Vương nắm tay em để điều
chỉnh thước và cười mỉm - Đo cho cẩn thận đấy.
- Biết rồi! Ngài cứ yên tâm! - Sao thốt.
Chật vật mãi em mới rút tay ra khỏi eo chàng được, Sao lại bắt đầu đo đến
những vị trí khác. Mai Lang Vương hệt như đang trêu đùa em, chàng chẳng
biết đang nghĩ gì mà cứ vô tình kề sát vào em, thỉnh thoảng còn giữ tay
em lại, khiến Sao phát thẹn. Hai người giằng co nhau một lúc thì việc đo đạt cũng hoàn thành. Sao dừng lại bên bàn làm việc của chàng, ghi số đo cuối cùng lên giấy và ngẫm nghĩ, ôi trời, có thay đổi gì đâu? Số đo này so với số đo mà các chị đã đưa cho em cách đây khá lâu không có gì thay đổi!
Sao bực lắm, em biết là mình đã bị trêu ghẹo, Mai Lang Vương cũng không tỏ ra ngại ngùng, chàng ghé sát bên em, bọc em giữa đôi tay
to lớn rồi nhìn vào mảnh giấy ghi số đo mà em đang cầm, cười vừa ý - Đã
nhớ rõ chưa hửm?
- Nhớ rõ rồi! - Sao ấm ức.
- Ừm. - Mai Lang Vương cúi xuống và vờn lấy vành tai em, khiến Sao nhớ đến lần ở giường
tre, chàng đã có những cử chỉ lả lơi không đúng mực. Em lập tức đỏ bừng
bừng, đẩy chàng ra, Mai Lang Vương cũng không chọc em nữa, chàng lùi lại và cười mỉm - Nhớ cho kĩ đấy, từ nay sẽ còn dùng đến nó nhiều. Nếu lại
bảo ta đứng ra cho đo nữa thì ta sẽ phạt đấy nhé.
- Gì chứ? Rõ ràng là ngài bắt em đo! - Sao tức anh ách.
Tuy nhiên, Mai Lang Vương chẳng đứng đó cho em nổi giận hờn trách nữa, sau
khi nói xong lời kia chàng đã trở ra nhà chính thưởng trà.
Sao không thèm hầu chàng hôm ấy, em mang số đo về phòng mình và cẩn thận may áo cho Chrau Lun Giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com