'- Giá mà có thể được tự do nhỉ? Em sẽ dựng lều và ở mãi trong rừng này, chuyên tâm thu thập và nghiên cứu.
- Đừng lo, ta sẽ tìm cách mà. - Nùng Tậu vỗ lên đầu em.
- Dạ?
Quan Lang cười trấn an, nụ cười khiến người ta có thể tin tưởng tuyệt đối -
Ta sẽ tìm cách để em được tự do ngao du và nghiên cứu mà.'
-o-
Ba ngày tết, vì Mai Lang Vương không làm việc nên Sao không đến hầu chàng. Em chỉ hầu cơm nước cho Quan Lang thôi, Mai Lang Vương vì thế không
nhìn thấy bóng em. Suốt ba ngày ấy, Sao ở yên trong khu lưu trú, thỉnh
thoảng lại chơi cờ cá ngựa hay cờ caro cùng Quan Lang. Mai Lang Vương
đôi khi cũng sang uống trà để trông thấy em nhưng Sao rất lạnh nhạt.
Ngày thứ tư, Mai Lang Vương quay trở về làm việc, Sao bấy giờ mới đến hầu
chàng. Em vẫn như cũ, hầu chàng trong lúc chàng xử lí công văn. Tuy
nhiên, em trở nên rất xa cách và cẩn trọng với chàng, mọi hành động đều
giữ ý. Đừng nói là chạm vào em, ngay cả việc đến gần em cũng đã là thách thức lớn với chàng rồi. Sao luôn cách xa chàng hai đến ba bước chân.
Mai Lang Vương thật sự khóc cười không xong vì chuyện này, có vẻ chàng đã
chơi dại? Sau lần chàng gợi mở với em về vụ động chạm ấy, em liền kiên
quyết đề phòng chàng. Tựa như một lời khẳng định rằng chàng đã sai rồi,
giờ em sẽ cư xử với chàng hệt như cư xử với bao gã khác đây.
Tuy
Mai Lang Vương trở lại với công việc sớm nhưng thời gian nghỉ tết của
Mai Viện vẫn còn kéo dài. Chàng làm việc vào mùng bốn còn các tiểu đồng
thì được nghỉ đến tận mùng năm. Nguyên nhân của sự chênh lệch này là vì, Mai Lang Vương vốn là một vị Thần lớn, phải giải quyết công việc khắp
nơi nên không thể nghỉ quá lâu được, càng nghỉ lâu, công việc càng chất
chồng, cõi thần luôn xảy ra hết vấn đề này đến vấn đề khác mặc dù là tết nhất.
Sao cũng như các tiểu đồng, được nghỉ đến mùng năm. Thế nên ngoài giờ hầu hạ Quan Lang và chàng ra, em rất rảnh rỗi, các chị cho em thong thả tận hưởng tết. Vào ngày mùng năm, nhân lúc Mai Lang Vương đi
làm, Nùng Tậu rủ em ra ngoài chơi. Chàng bảo rằng bị nhốt trong bốn bức
tường lâu như vậy chán lắm rồi, chàng nghe nói gần đây có một cánh rừng
tràm rất nổi tiếng. Khu rừng đó không những tuyệt đẹp mà còn tràn ngập
vô vàn loại thực vật kì lạ, so với những khu rừng vùng ven không thua
kém gì.
Sao vừa nghe thấy thế đã hăng hái cắp túi đi cùng Nùng Tậu ngay. Các vị Hoa Tiên cũng không cản ngăn, các nàng thậm chí còn ủng hộ nhiệt tình. Hai người lấy một chiếc thuyền mông đồng thiết kế đơn giản
để đến đó. Thuyền mông đồng có tốc độ cao nên Nùng Tậu rất thích, chàng
ngồi ở đầu thuyền và đón gió đầy hào hứng. Sao ngồi ở băng ghế đối diện
chàng, cũng ở vị trí đầu thuyền ấy, tóc của em bị gió cuốn tung bay, lan tỏa mùi hương thơm ngát khắp khoang thuyền.
Khi đến nơi, tràn vào mắt em là một khu rừng bạt ngàn ngập nước. Trên mặt nước dập dờn xanh
ngắt ấy nở rộ biết bao đóa hoa rực rỡ. Nùng Tậu bảo rằng hoa đó là bèo
đấy, Sao không tin. Chàng liền cho thuyền hạ xuống, đưa em đến bìa rừng
và vớt một ít hoa lên cho em xem, đúng là bèo thật. Chỉ có điều chúng
không có màu xanh như bèo thông thường mà lại mang đủ màu sắc hệt như
san hô vậy.
Khu rừng này là điểm du lịch nổi tiếng ở Tây Nam, thế
nên vào dịp lễ tết nó trở nên rất đông khách. Tuy nhiên, cư dân thường
tham quan ở khu rừng ven bên ngoài chứ không vào sâu bên trong. Khu vực
sâu ấy chỉ có những dũng sĩ hoặc các vị thần mới có thể vào. Nùng Tậu
thuê thuyền nhỏ, cùng Sao đi vào khu rừng bên trong ấy. Nếu em muốn
nghiên cứu, hiển nhiên phải đi vào khu vực sâu kia thôi vì bên ngoài
chẳng có gì đâu. Nùng Tậu chèo thuyền còn Sao thì ngồi bên mạn thuyền
thả tay xuống nước. Tay em rẽ đám bèo sặc sỡ ra, lướt trên mặt nước, tạo thành một vệt nước kéo dài trong trẻo.
- Đẹp quá!
Một vài
loài cá kì lạ hiện ra trước mắt Sao. Những chú cá ấy rất nhỏ nhưng màu
sắc sặc sỡ, có vài con còn phát sáng. Sao hào hứng lấy bút ra và phát
thảo một bức tranh màu. Tiếng thuyền rẽ trên nước, tiếng gậy chống xuống mặt nước khiến hoa nước vỡ tan nghe thật tĩnh tại.
Nùng Tậu cười
nhẹ ngắm em rồi lại lướt mắt ra xa. Gió và không khí tươi mát khiến
chàng cảm thấy thư giãn. Âm thanh mà con gà nhỏ tạo ra trên mặt giấy
cũng rất dễ chịu. Đã từ rất lâu rồi, chàng yêu tha thiết những giây phút bình yên được ở bên em như thế này.
Nùng Tậu chống thuyền một lúc rồi đột nhiên ngáp dài. Sao che miệng cười, em liền bảo nếu Quan Lang
buồn ngủ thì cứ tấp thuyền vào đâu đó và chợp mắt một chút đi. Nùng Tậu
hài lòng nhìn em, chàng lướt thuyền đến một tán tràm xanh thẳm. Quan
Lang nằm trên thuyền say ngủ còn Sao thì ngồi bên cạnh chàng vẽ vời.
Em vẽ rất nhiều thứ, bèo, cá, các loài thủy sinh và một vài cây cỏ lạ mà
em nhặt được trên đường. Quan Lang ngủ một chút thì mơ màng nhìn em,
chàng chợt chạm vào một lọn tóc. Sao quay sang chàng, thắc mắc hỏi rằng
sao chàng không ngủ đi.
- Ta luôn tìm kiếm một cô vợ có thể cùng
ta đi đây đi đó, không quản ngại khó khăn. - Chàng cười nói - Người muốn làm vợ ta không thiếu, nhưng ta chẳng vừa lòng ai cả.
Nùng Tậu
không nói nữa, chàng chỉ lặng lẽ nhìn em. Kể từ khi em cùng chàng tiêu
diệt Lì, chàng đã tìm thấy được cô vợ mà mình ưng ý rồi.
Sao nghe chàng nói, nhìn mây trời mà cười dài - Làm vợ ngài không dễ đâu.
Nùng Tậu chăm chú nghe em nói tiếp, Sao bảo chàng vừa khó tính, vừa hống
hách lại vô tâm, làm vợ chàng thì chỉ có khổ sở thôi. Nhưng có nhiều cô
gái yêu chàng mà, họ sẽ không vì chút tật xấu đó mà bỏ chàng đâu nhỉ? Em hi vọng rằng chàng sẽ tìm thấy người vợ có thể cùng chàng đồng cam cộng khổ, chịu đựng được mọi thói xấu của chàng.
Nùng Tậu càng nghe
càng cảm thấy lo lắng. Không ngờ chàng trong tâm trí em lại xấu xí như
vậy. Tất cả là do chàng ngốc nghếch, không chịu dịu dàng với em sớm hơn. Nùng Tậu bất ngờ bật dậy, nắm lấy tay em, vội vàng nói - Ta sẽ không
như thế nữa, những thói xấu đó ta sửa được mà!
Sao thấy chàng đột
nhiên kích động, em có chút ái ngại mà cũng có chút buồn cười. Em bảo
rằng vâng vâng, nếu ngài sửa được thì tốt, đó là phúc đức của ngài và
may mắn cho cô gái mà ngài lấy sau này. Thế rồi em không nói đến chủ đề
ấy nữa, em đẩy Nùng Tậu xuống thuyền và bảo chàng ngủ đi, riêng em, em
quyết định sẽ lên bờ và vào rừng nghiên cứu, khi nào chàng ngủ đủ rồi,
muốn về thì vào đó tìm em.
Nùng Tậu nằm xuống thuyền nhưng lòng
không yên ắng. Chàng âm thầm nhìn em, Sao đi được vài bước lại cúi xuống và nhặt nhạnh cây cỏ. Chàng chóng tay lên cằm, suy nghĩ. Thời gian còn
rất dài mà, chàng sẽ từ từ lấy lòng em. Khi đã chinh phục được em rồi,
hai người sẽ lại ngao du cùng nhau. Cuộc sống đó thật là tốt đẹp.
Khi Nùng Tậu sực tỉnh thì cũng là lúc trời nhá hoàng hôn. Chàng rời khỏi
thuyền và chậm bước đi tìm em, chẳng cần mất sức, chàng nhanh chóng đến
được chỗ Sao. Em đang ngồi bên một đám hoa kì lạ và cẩn thận vẽ lại
chúng.
- Vào giờ này, nếu là lúc còn ngao du thì chúng ta đã dựng lều rồi nhỉ? - Nùng Tậu chợt nói.
- Vâng. - Sao êm ái cười.
Quan Lang ngồi xuống bên cạnh em, tựa người vào một gốc cây và lim dim nhắm
mắt. Sao khẽ nhìn sang chàng, có vẻ giấc mộng của Quan Lang vẫn còn chưa tan hết.
- Em muốn ở lại đây đêm nay. - Sao buồn buồn nói - Cả những đêm sau nữa, em muốn ở đây đến vài tháng luôn.
- Ừ.
- Giá mà có thể được tự do nhỉ? Em sẽ dựng lều và ở mãi trong rừng này, chuyên tâm thu thập và nghiên cứu.
- Đừng lo, ta sẽ tìm cách mà. - Nùng Tậu vỗ lên đầu em.
- Dạ?
Quan Lang cười trấn an, nụ cười khiến người ta có thể tin tưởng tuyệt đối -
Ta sẽ tìm cách để em được tự do ngao du và nghiên cứu mà.
Lời nói
đó của Nùng Tậu khiến em suy nghĩ rất nhiều. Dạo gần đây Nùng Tậu đối xử với em rất nhẹ nhàng, không còn thô lỗ như trước. Ban đầu, Sao cứ nghĩ
là trời sắp có mưa bão nên chàng đổi tính đổi nết tí thôi, nào ngờ sự
tốt lành ấy vẫn được kéo dài như vậy, khiến em vô cùng âu lo.
Sao thật tâm hỏi Nùng Tậu - Quan Lang, ngài muốn em thực hiện một nhiệm vụ khó nhằn nào đó, đúng không?
Nùng Tậu ngớ ra.
Sao tiếp tục nói - Ngài muốn em làm gì thì cứ thẳng thắn nói rõ, cứ thế này… Em thấp thỏm lắm.
Nùng Tậu nghe xong, bất lực đỡ trán. Chàng cốc đầu em một cái, khiến Sao
phải kêu lên thật to. Quan Lang đứng bật dậy và bảo em mau quay về. Sao
lật đật thu dọn vật dụng rồi chạy theo chàng, Nùng Tậu quẳng em lên
thuyền rồi đẩy đi gấp.
Quan Lang đã nhận ra, dịu dàng với em là
một chiến lược không tốt. Chàng cứ hung bạo với em đi, dù sao đó cũng là thương hiệu mà chàng đã tạo dựng ra trong lòng em rồi. Sao trông theo
Quan Lang, thấy chàng cáu bẳn chống thuyền, em cho rằng vì em đã nói
trúng tim đen chàng nên chàng mới thẹn quá hóa giận.
Hai người đi
về núi Sam, khi đến lưng chừng núi, Quan Lang đột nhiên cắp em nhảy
xuống rồi ra lệnh cho cò tự mang thuyền về bãi. Sao vô cùng khó hiểu, em chẳng biết tại sao Quan Lang lại làm thế nữa. Nùng Tậu bảo em leo lên
vai chàng cõng về, Sao dùng dằng không thèm trèo lên. Nùng Tậu cười
lạnh, nhả ra hai từ 'trừ lương'. Sao lập tức ngoan ngoãn ngồi lên lưng
chàng.
Quan Lang cõng em về, vừa đi vừa cùng em ngắm nhìn khung
cảnh núi non. Thật ra chàng làm vậy là vì ban nãy đã cốc đầu em, còn
giục em về nữa, nên cố tình cõng em để chuộc lỗi. Sao thì chỉ thấy chàng đang cau bẳn nổi quạu nên làm chuyện kì lạ, em cũng không chấp. Khi
chàng cõng em qua một bụi cây, em lại đưa tay hái một chiếc lá, vừa ve
vẩy lá vừa tận hưởng cảm giác thoải mái khi được Quan Lang hầu.
Họ lên đến Mai Viện lúc chiều đã sụp xuống hoàn toàn, mới đặt chân vào đến cổng, họ đã nhìn thấy Mai Lang Vương khoanh tay đứng đợi sẵn, mặt hầm
hầm như bị cả bầu trời sẫm màu khảm lên. Lúc trông thấy Sao bị Nùng Tậu
cõng trên vai, Mai Lang Vương càng điên máu. Đôi mắt nâu vốn có lửa, nay lập tức bùng cháy rực rỡ, tựa hồ như có thể thiêu rụi bất kì thứ gì mà
nó lướt qua.
Sao rời khỏi lưng Nùng Tậu và đứng bên cạnh chàng.
Quan Lang không nói không rằng, sừng sộ đối mắt với Mai Lang Vương. Ba
người im lặng một lúc lâu, cuối cùng người lên tiếng trước chính là Mai
Thần. Chàng chậm rãi thốt ra từng chữ, dường như phải kìm nén lắm mới có thể nói một cách bình tĩnh như thế - Ai cho hai người tự ý ra ngoài?
Nùng Tậu và Sao im lặng.
- Hai người vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của ta, không có sự cho phép của ta mà hai người dám tự ý ra ngoài ư?
Mai Lang Vương cố gắng nén cơn giận xuống, chàng bước đến và kéo Sao về
phía mình, khiến em phải nhăn mày. Nùng Tậu định giữ em nhưng chẳng kịp, Mai Lang Vương liếc em rồi chiếu mắt lên Nùng Tậu, nghiêm giọng - Từ
nay em ấy sẽ trở về nhà mình và không ở khu lưu trú cùng ngài nữa. Em ấy sẽ chỉ hầu ngài cơm nước và ngài không được đưa em ấy đi ra ngoài thêm
một lần nào.
- Ngươi! - Nùng Tậu gần như phát hỏa.
Mai Lang Vương không bận tâm đến Quan Lang, chàng bế Sao lên và mang em về nhà mặc cho em không ngừng vẫy vùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com