'Đối với em, người hiện tại chỉ là trưởng bối mà thôi. Giờ khi đã cân bằng được cảm xúc với người, em mới càng nhận ra rằng em và người
vốn chẳng phải là hai mảnh ghép đồng điệu.'
-o-
Ngày
tiếp theo, Sao và Nùng Tậu vẫn lén ra ngoài dạo chơi, tuy nhiên, họ cố
tình đi sớm hơn bữa trước và để tránh bị Mai Thần gây chuyện, họ quyết
định về trước giờ tan ca của chàng. Lần này, Nùng Tậu không vào quán
rượu ngồi chờ nữa mà quyết định cùng Sao dạo chơi. Thỉnh thoảng khi đi
qua một vài sạp hàng bán những món đồ dân gian ưa mắt, chàng thấy Sao
dừng lại chọn lựa, Nùng Tậu cũng ngỏ ý sẽ mua tặng em nhưng Sao tái xanh mặt từ chối.
Sao cho rằng, Nùng Tậu sẽ không tự nhiên đối tốt với em. Nếu chàng có đối tốt với em thì hẳn là chàng sắp bắt em thực hiện
một nhiệm vụ đáng gờm nào đó. Hơn nữa, trong bộ quy tắc ứng xử của tì nữ mà em được học, điều luật nghiêm ngặt nhất chính là không được nhận
những thứ khác ngoài tiền lương hoặc tiền thưởng công vụ từ Quan Lang.
Thế nên Sao rất dè dặt, không dám nhận quà của chàng, em vội vàng trả
lại tiền.
Nùng Tậu chán ngán thấy rõ, đây cũng là một trong những
lí do khiến chàng không thích đi cùng em. Đôi khi chàng chỉ muốn quan
tâm em, dịu dàng với em một chút nhưng Sao thì luôn tỏ ra thận trọng và
có phần khiếp đảm với sự quan tâm của chàng. Có lẽ tên Lim Vương đó đã
nói đúng, chàng đã bị em căm ghét thật rồi.
Hai người vừa đi vừa
dừng lại thăm thú nơi này nơi kia cho đến chiều. Khi giờ làm của những
người kia chuẩn bị kết thúc, họ liền vội vàng trở về khu lưu trú ngay.
Thế quái nào dù đã tính toán cẩn thận như thế, họ vẫn chạm mặt bốn người kia ở ngay cổng phủ. Lúc Mai Lang Vương nhìn thấy Sao và Nùng Tậu từ xa đi lại, trên tay em còn mang theo một lô lốc đồ, đôi mắt nâu bình lặng
lập tức bùng lửa.
Mai Lang Vương đứng yên ở cửa và chiếu mắt lên
em. Ánh mắt đó so với ánh mắt của Quan Lang còn bức bách hơn vài phần.
Sao có cảm giác bản thân như đang bị nướng trên lửa đỏ. Mồ hôi tuông ra
ướt đẫm lưng áo.
Nếu không có sự hòa giải từ Lãm và Vĩnh Nghiêm,
có lẽ bọn họ đã đứng ở đó mãi mãi. Vĩnh Nghiêm kéo Mai Lang Vương vào
trước trong khi Nùng Tậu và Sao lặng lẽ theo sau. Lim Vương phe phẩy
quạt, cười thỏa mãn. Mấy ngày qua chàng ta được xem một vở hài kịch
nhiều phần kéo dài, cảm thấy tâm tình rất thư giãn.
Vào giờ cơm,
như yêu cầu trước đó của Mai Lang Vương, Sao sẽ di chuyển sang sập của
chàng và dùng chung một mâm với chàng. Lãm đi sang chỗ Quan Lang, cười
xán lạn, hi vọng Quan Lang thương tình chàng chỉ là thuộc hạ. Nùng Tậu
ức chế vì Sao bị cướp mất nhưng cũng không làm khó Lãm. Nói sao thì, Lãm vẫn là người mà chàng có thiện cảm.
Trong bữa ăn đó, Mai Lang
Vương liên tục gắp vào bát Sao rất nhiều thức ăn. Những món đó toàn là
món mà em thích, khiến Sao vô cùng ái ngại. Chàng gắp vào bát và em thì
cứ gắp nó trở lại cho chàng. Khi em trả lại chàng miếng thức ăn thứ ba
thì Mai Lang Vương lập tức liếc nhìn em. Sao khúm núm, không dám ý kiến
gì nữa, chàng gắp gì thì em ăn nấy.
- Ngày mai ta sẽ quay về Tây Nam.
Mai Lang Vương thông báo.
Sao sững người, Nùng Tậu cũng khựng lại, còn những người kia thì không tỏ
ra ngạc nhiên. Lim Vương và Vĩnh Nghiêm đã được Mai Thần cho hay điều
này cách đây vài ngày rồi. Chuỗi công việc ở Vàm Thuật mà họ theo đuổi
cũng đã kết thúc.
Sau khi nói về việc rời đi, Mai Lang Vương, Lãm
cùng Vĩnh Nghiêm trở về sập ở nhà chính để trò chuyện chia tay. Lim
Vương trở về nhà phải nghỉ ngơi một chút, ngày mai chàng ta cũng sẽ quay về phủ Vương của mình. Sao và Nùng Tậu ngồi ở sập bên nhà trái, bàn bạc một vài vấn đề. Những chuyện mà họ nói chủ yếu xoay quanh hành trình
sắp tới.
- Quan Lang, Vương trở về Tây Nam rồi, chúng ta cũng lên đường đến không gian vây kín của Bướng chứ? - Em hỏi chàng.
Nùng Tậu ngạc nhiên vì câu hỏi của em, lòng chàng xao động liên hồi - Ngươi vẫn muốn ngao du ư?
- Vâng ạ, em còn rất nhiều thứ phải khám phá và nghiên cứu. - Sao đáp ngay lập tức.
Nùng Tậu nghe vậy, chàng liền mỉm cười, nụ cười êm dịu hiếm hoi. Thời gian
qua, con gà nhỏ bị tên Mai Thần đó dập dìu kề cận, chàng cứ nghĩ là hắn
đã xin được em nối lại tình xưa rồi chứ? Chàng đã cho rằng, em sẽ cùng
hắn trở về Tây Nam, sau đó cam phận ở trong nhà hắn và trở thành món đồ
cho hắn bỡn cợt như lúc xưa. Nào ngờ em vẫn quyết định đi theo chàng,
vẫn muốn cùng chàng ngao du khắp nơi. Đây có phải là một tín hiệu tốt
hay không? Nùng Tậu cảm thấy chàng có thể tiếp cận em rồi, có thể cùng
em nói đến những chuyện lãng mạn được rồi.
- Ngươi quên hẳn hắn rồi chứ? - Chàng hồi hộp hỏi rõ.
Sao ngớ ra, không hiểu tại sao Quan Lang lại hỏi về vấn đề ấy. Lòng em chợt êm ái hẳn đi, em cười nhẹ nhàng. Quên? Hiển nhiên là quên được rồi.
Ngay từ lúc em đốt bức tranh đó, em đã dứt khoát quên người rồi.
Đối với em, người hiện tại chỉ là trưởng bối mà thôi. Giờ khi đã cân bằng
được cảm xúc với người, em mới càng nhận ra rằng em và người vốn chẳng
phải là hai mảnh ghép đồng điệu. Em là một người thích tự do rong ruổi
khắp nơi, còn người thì là một vị Vương luôn bị công việc trói buộc. Hơn nữa một người đàn ông đã có hôn thê xinh đẹp như người đúng là đối
tượng ngoài tầm ngắm, không đáng để đâm đầu vào.
Em vẫn mơ về chân trời đầy hoa thơm cỏ lạ xa xôi, vẫn mơ về một đức lang quân hiền hòa
chỉ dành cho riêng mình em. Sao đang đi tìm người đó, tha thiết tìm
người đó. Những tình cảm xưa cũ kia em đã lấp đất chôn vùi rồi.
- Em và ngài ấy thuộc hai thế giới khác nhau. - Sao dứt khoát đáp - Em đã không còn lưu luyến gì ngài ấy nữa rồi ạ.
- Ừ. - Nùng Tậu ghi nhận câu trả lời này của em.
Chàng cười mỉm, yên tâm hoàn toàn. Hai người họ tiếp tục bàn về vùng đất của
Bướng và những chuyến phiêu lưu trong tương lai. Khi đã bàn tính kĩ,
Nùng Tậu bảo em hãy về nghỉ sớm đi. Chàng nói rằng ngày mai họ sẽ lên
đường ngay, sau khi tên Mai Thần đó lên thuyền thì chàng và em cũng sẽ
lên bè, thẳng tiến đến không gian vây kín mới.
Sao rất hào hứng,
em chào Nùng Tậu và trở về phòng mình. Sao ngồi bên giường và ôm xấp tài liệu dang dở vào lòng, em sẽ lấp đầy một nửa còn lại và gửi cho Nhã
Lang. Cả hai sẽ xuất bản quyển sách thứ ba, thật mong chờ quá! Điều
tuyệt diệu nào sẽ đón chào em ở chỗ của Bướng nhỉ? Hi vọng đó sẽ là một
vùng đất mỡ màng và tràn đầy bí ẩn.
Sao thoạt tiên thu dọn hành lí trước, sau đó cầm túi gấm chứa mấy mảnh vảy lên và suy nghĩ. Kể từ ngày mai, em và Vương sẽ không có dịp gặp nhau nữa, em cũng sẽ không liên
lạc với ngài qua thư. Vậy nên đây sẽ là dịp cuối cùng để em trao những
mảnh vảy này cho ngài. Em không còn thời gian để chùng chình nữa.
Nghĩ vậy, Sao lập tức mang túi gấm đi qua nhà chính. Khi em bước vào cửa, em thấy chàng và hai người nọ đang uống trà trò chuyện. Sao đi đến, lần
lượt cúi chào từng người. Vĩnh Nghiêm và Lãm rất ngạc nhiên vì sự xuất
hiện đột ngột của em.
- Gì hửm? - Mai Lang Vương hỏi.
- Vương, em có chuyện muốn nói. - Sao chân thành mở lời.
Mai Lang Vương nâng chén trà suy ngẫm trong khi hai người còn lại dò xét
nhìn nhau. Sau cùng, Mai Lang Vương cười mỉm, đồng ý dành cho em chút
thời gian, chàng rời khỏi sập và đi vào phòng riêng của mình.
Vì
chàng đã chọn địa điểm nên Sao chỉ có thể tuân theo. Em đi sau chàng,
khi bước vào phòng, Mai Lang Vương bảo em đóng cửa. Sao khệ nệ kéo tấm
cửa gỗ ấy lại, Mai Lang Vương bước đến và cài then. Tay chàng chạm lên
bề mặt cửa và bao bọc em bên trong, khiến tim Sao giật thon thót.
- V… Vương… Chuyện em sắp nói không kín đáo đến nỗi phải đóng cửa cài then thế này đâu! - Sao vội vàng lên tiếng.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, tỏ rằng chàng biết điều đó.
- T… Thế nên em mở cửa ra nhé? - Sao hỏi dò.
- Không thích, thích đóng cửa và cài then như vậy đấy. Để chút em có nổi nóng bỏ đi thì ta còn ngăn lại kịp. - Chàng trêu chọc.
Sao im bặt, không lên tiếng đối đáp gì nữa.
Mai Lang Vương trở lại giường ngồi và đợi em nói. Sao ngại ngùng đứng đối
diện chàng một lúc rồi lấy hết dũng khí mà chìa túi gấm trên tay ra cho
chàng. Mai Lang Vương nghi hoặc rơi mắt lên túi gấm của em, Sao nghiêm
trang - Vương, xin người hãy nhận ba mảnh vảy sấu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com