'- Con nhóc ngoan ngoãn thật nhỉ? - Lim Vương cười khen, mắt vô tình hữu ý đánh về phía Mai Lang Vương.
Nùng Tậu cũng liếc chàng một cái, cười nhạt - Giáo dục tốt.'
-o-
Giữa lúc hai người đang chuyện trò thì Lãm và Vĩnh Nghiêm xuất hiện. Họ vừa
đi đến gần phòng làm việc là đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra, cả
hai rất tò mò, nhô đầu vào xem, quả nhiên liền thấy Sao và Mai Lang
Vương ngồi cạnh nhau.
- Sao, em tỉnh rồi à? - Lãm kinh ngạc.
- Anh Lãm! - Sao reo lên.
- Đã lâu không gặp, nhóc tì. - Vĩnh Nghiêm cười nói.
- Anh Vĩnh Nghiêm! - Sao đi đến cửa và nhìn hai chàng, em lần lượt cúi chào cả hai với sự trang nghiêm và thương nhớ.
Mai Lang Vương bấy giờ cũng làm việc xong, chàng thu dọn công văn, hỏi hai
người mới đến với giọng không giấu được bất ngờ - Kết thúc sớm thế?
Tưởng cả hai chén chú chén anh đến muộn chứ?
- Có hai người phiếm
chuyện không vui. - Lãm than thở - Tụi tôi định sang đây bày bàn trà,
mời ngài ra uống cùng để rôm rả đấy mà.
Bốn người cùng đi ra hiên
nhà, Sao và Lãm vui vẻ trò chuyện cùng nhau, thỉnh thoảng Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương cũng góp lời. Trên đường đi, Mai Lang Vương bảo với Vĩnh Nghiêm rằng hãy chuẩn bị một phòng khác cho Sao. Vĩnh Nghiêm ban đầu có chút kinh ngạc, chàng không nghĩ Mai Lang Vương lại thả Sao ra sớm như
vậy nhưng không tiện thắc mắc trước mặt em nên chỉ đành gật đầu, cho
người đi xếp chỗ.
Vĩnh Nghiêm dọn phòng ở nhà trái của Quan Lang cho Sao, đây là yêu cầu của em, Mai Lang Vương không phản đối.
- Sao càng lớn càng xinh đẹp đấy nhỉ, em ra dáng thiếu nữ rồi. - Vĩnh Nghiêm mỉm cười, cất tiếng khen.
- Phải đấy, sắp lấy chồng được rồi. - Lãm bông đùa.
Sao ôm mặt, đỏ bừng e thẹn. Lãm lại nhìn sang Mai Lang Vương rồi trêu ghẹo em - Sao, thấy anh thế nào hả? Chịu về nhà anh không?
Mai Lang Vương lập tức hắng giọng, rét buốt chiếu mắt lên người Lãm.
Sao không chú ý đến chàng, em đi phía trước và chàng đi phía sau nên không
nhìn được biểu cảm ghen tuông lồng lộn kia. Sao suy nghĩ lời Lãm, suy
nghĩ một cách vô cùng nghiêm túc. Em chợt thấy Lãm cũng phù hợp với tiêu chí của em, chàng ta vừa độc thân lại vừa hài hước, thế nên cũng đối
đáp lại theo một cách bông đùa - Được ạ, chúng ta trao đổi thư từ nhé?
Mai Lang Vương vừa nghe em nói vậy, mặt lập tức hiện lên vẻ suy sụp.
Lãm và Vĩnh Nghiêm khoái trá lắm, vì chọc ghẹo được Mai Thần. Vĩnh Nghiêm
cũng ghé đến và xin trao đổi thư từ với Sao. Thế nhưng đối với Vĩnh
Nghiêm, Sao lại lắc đầu từ chối. Chàng ta đã có Thủy Cơ rồi, lại còn là
người có địa vị, chịu ràng buộc và chẳng có chút hài hước nào, em không
mơ mộng nơi chàng đâu.
Mọi người hào hứng trò chuyện và ra đến
hiên nhà, lúc này, vừa vặn thay Quan Lang và Lim Vương cũng trở về. Nùng Tậu khựng lại khi thấy Sao đã hồi tỉnh. Sao trông thấy chàng, mày mắt
sáng rỡ, em liền cất tiếng gọi - Quan Lang!
Nùng Tậu bồi hồi cảm
xúc, chân vô thức bước đến. Sao chạy về phía chàng, hớn hở cười tươi.
Nùng Tậu ngắm em đến ngây người một lúc rồi quan tâm hỏi - Đã khỏe hẳn
chưa?
Sao bật ngón cái với chàng, nói chắc nịch - Khỏe như trâu đấy ạ!
Cuộc đối thoại ấy và biểu cảm của Quan Lang khiến bốn người còn lại tràn đầy dò xét. Mai Lang Vương chằm chằm nhìn em và Nùng Tậu, sắc mặt trở nên
thật u ám. Lim Vương tinh ý nhận ra sự khó chịu của chàng, lòng dâng lên hứng thú, đôi môi mỏng cong lên ý vị.
- Tiền thưởng đã chuyển vào trai quán rồi. - Nùng Tậu thông báo.
- Vâng ạ! - Sao vô cùng vui mừng, em cười xán lạn.
Nùng Tậu trông nụ cười đó, lòng dập dờn gợn sóng. Lim Vương đi đến gần Nùng
Tậu, cười chào em và giới thiệu với em rằng chàng chính là vị Vương giám sát của vùng Vàm Thuật.
- Em xin ra mắt Vương ạ. - Sao cúi chào chàng theo nghi thức của tì nữ phục vụ Quan Lang.
- Ừ, quả là một tì nữ ưu tú như Quan Lang nói. - Lim Vương hài lòng.
Vĩnh Nghiêm thấy Sao đã tỉnh và mọi người đều có mặt đông đủ, chàng ngỏ ý
muốn mở một bữa tiệc để chào mừng Quan Lang và các vị Vương. Mọi người
tán đồng ý kiến này, Quan Lang và Mai Lang Vương hiển nhiên đồng ý vì
muốn Sao thư giãn còn Lim Vương thì muốn xem kịch.
Ba chiếc sập
lớn bằng gỗ mun hoa được mang ra sân. Quan Lang và Sao ngồi một sập, Mai Lang Vương và Lãm ngồi một sập còn sập cuối cùng thì dành cho Lim Vương và Vĩnh Nghiêm. Hội đàn ông hòa nhã trò chuyện cùng nhau trong khi Sao
chỉ biết cúi đầu im lặng ngồi một góc. Cuộc trò chuyện của họ thiên về
mấy vấn đề binh đao hay công việc, em không đủ hiểu biết để góp lời.
- Quan Lang, nghe nói ngài đã thu thập được ba mảnh vảy sấu? - Vĩnh Nghiêm cao hứng hỏi.
- Ừ. - Nùng Tậu gật đầu rồi lấy rìu ra cho mọi người xem. Trên rìu của
chàng đã cẩn được ba viên đá hình thoi màu tím với hào quang lần lượt là tím nhẹ, xanh ngời và đỏ rực rỡ.
- Chắc chắn sức mạnh đã được gia tăng rất nhiều. - Lim Vương tặc lưỡi - Vũ khí đồng thau vốn đã mạnh mẽ
hơn những loại vũ khí khác, nay còn được cẩn vảy của Năm Chèo. Thật tiếc nuối quá, giá mà tôi cũng rảnh thời gian để đi cùng Quan Lang nhỉ? Tôi cũng muốn có vảy sấu để khảm lên thanh đao cưng của tôi.
Vĩnh
Nghiêm dường như cũng tiếc nuối như Lim Vương, hai người họ cùng nhau
thở dài. Mai Lang Vương không quan tâm đến mấy mảnh vảy ấy, Lãm thì là
quan văn nên mấy chuyện lên đời vũ khí này chàng ta không am hiểu cho
lắm.
- À. - Nùng Tậu chợt nhớ ra điều gì, quay sang em và quẳng
vào tay em nửa mảnh vảy. Sao đang ngủ gà ngủ gật đến nơi, bị Quan Lang
đánh thức bất ngờ, em tỉnh hẳn.
- Quan Lang? - Sao nhìn mảnh vảy, ngạc nhiên.
- Vẫn như cũ. - Nùng Tậu nói ngắn gọn rồi nâng rượu lên uống, không nhìn em nữa.
- Ơ? Ngài tặng vảy cho nhóc tì đó à? - Lim Vương sửng sốt - Không tặng
cho tôi mà tặng cho nhóc ấy làm gì? Em ấy có dùng vũ khí đâu?
Nùng Tậu cười lớn, liếc sang Sao, ánh mắt tràn đầy tán thưởng - Con nhóc có
công giúp ta tiêu diệt mấy con sấu đó, hiển nhiên ta sẽ chia vảy cho nó
rồi. Mảnh vảy của Hỗn lần này hoàn toàn là do nó lấy được. Nó xứng đáng
nhận phần thưởng đó.
Lim Vương và Vĩnh Nghiêm cùng ngạc nhiên, cả
hai tò mò không biết em đã làm gì để giúp Quan Lang trong công cuộc tiêu diệt những con sấu nhỏ hung hãn. Nùng Tậu cao hứng hẳn, chàng kể lại
cho mọi người nghe từng chặng đường chinh phục sấu của họ. Nào là lúc em phải làm mồi nhử Chớn, nào là lúc em phải vất vả học múa Chơ Ro để mê
hoặc Lì.
Lãm nghe Quan Lang kể mà không khỏi xót xa thương em.
Vĩnh Nghiêm thì sững sờ, chàng không nghĩ cô nhóc bé nhỏ ấy lại có thể
làm được những chuyện như vậy. Riêng Lim Vương, chàng tỏ ra rất thích
thú đối với tì nữ của Quan Lang. Chàng bảo rằng, nếu có được tì nữ như
em thì chàng không cần phải lo lắng quá nhiều về việc trong phủ nữa.
Sao nghe những lời của họ mà không khỏi ái ngại. Em cứ xua tay bảo rằng là
do Quan Lang quá khen thôi chứ thật ra em chẳng làm nên trò trống gì. Em chỉ cố gắng làm sao để phối hợp với Quan Lang thật tốt và không làm
vướng chân vướng tay ngài thôi.
- Con nhóc ngoan ngoãn thật nhỉ? - Lim Vương cười khen, mắt vô tình hữu ý đánh về phía Mai Lang Vương.
Nùng Tậu cũng liếc chàng một cái, cười nhạt - Giáo dục tốt.
Mai Lang Vương điềm nhiên thưởng trà, không lên tiếng. Sao ngượng ngập cúi
đầu, em không nghĩ sau cùng, chàng lại bị kéo vào câu chuyện cùng với
em.
- Ban nãy ngài nói về múa Chơ Ro ấy… Thật sự rất muốn xem đó. - Lim Vương xoa cằm tư lự - Điệu múa có thể chinh phục cả cá sấu Lì thì…
Ái chà… Hẳn là mê hoặc lắm!
- Hừ. - Nùng Tậu cười liếc em - Như vịt đập cánh thôi!
Sao đỏ mặt, hơi phụng phịu. Mặc dù em biết mình múa không đẹp nhưng Quan
Lang có cần phải công khai chê trước mặt bao nhiêu người như thế không?
- Ngài đùa tôi đấy à? Như vịt đập cánh sao mê hoặc Lì được? - Lim Vương nhăn mày, phản đối.
Thế rồi chàng ta lại nhất quyết đòi xem em múa để tỏ tường một phen. Những
người còn lại không ý kiến gì vì nếu có tiết mục văn nghệ góp vui thì
cũng tốt. Nùng Tậu cười nhếch, ghé đến gần Sao, thì thầm - Thế nào? Múa
cho họ xem để họ được mở rộng tầm mắt đi.
- Không. - Nhưng Sao lại kiên quyết lắc đầu - Các ngài có thể mời vũ đoàn về phục vụ mà? Trong
phủ của các ngài lúc nào mà chẳng có một hai vũ đoàn hay ca nương nán
lại?
- Năm mươi viên ngọc. - Nùng Tậu không đôi co nhiều.
- Vâng ạ. - Sao lập tức cúi đầu tuân lệnh chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com