'Bốn người rời khỏi trụ sở quản lí và đến trà lầu nổi tiếng gần
đó thư giãn một chút. Bức tường thành cẩn sứ và lớp kết giới trên bầu
trời Vàm Thuật hôm ấy bỗng dưng lấp lánh lạ thường.'
-o-
Thời gian nghỉ ngơi cuối cùng cũng trôi qua, Mai Lang Vương, Lãm và Vĩnh
Nghiêm phải bắt tay vào công việc. Ba người cùng đến trụ sở quản lí của
vùng Vàm Thuật. Lúc vào đến nửa sân nhà, họ đã nhìn thấy ở tràng kỷ có
một người ngồi đợi sẵn. Mai Lang Vương dấn bước tiến vào trước, Vĩnh
Nghiêm và Lãm lần lượt theo sau. Người kia thấy họ đi vào, chén trà đang uống dở đặt xuống, quay đầu lại, cười chào - Mai Vương, đã lâu không
gặp.
Mai Lang Vương ngồi xuống tràng kỷ và nhìn người đó. Đấy là
một chàng trai, bề ngoài chỉ trạc hai lăm, trông chẳng có gì là cách
biệt tuổi tác so với chàng. Chàng ta vận áo dài khăn đóng bằng gấm màu
đỏ sẫm. Áo không thêu hoa văn. Hoa văn trên trang phục là hoa văn thuần
của gấm, những họa tiết thảo mộc. Cũng như bao cư dân Thần giới khác, vẻ ngoài của chàng ta vô cùng nổi trội, mặt chữ điền và sóng mũi thẳng
tắp. Mày xếch, mắt không to nhưng sáng ngời, môi mỏng. Điểm đặc biệt
trên khuôn mặt của chàng chính là nốt ruồi nhỏ nằm trên mi mắt phải, nơi cách đầu mày một đốt tay. Nốt ruồi đó khiến cho ánh nhìn của chàng ta
trở nên rất sắc sảo, nó trở thành điểm nhấn nổi bật trên khuôn mặt
chàng.
- Lim Lang Vương, xin chào. - Mai Lang Vương gật đầu.
- Không cần gọi đầy đủ thế đâu, cứ gọi Lim Vương là được. - Chàng ta cười nhếch, dù mới bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng mặt đã hiện lên vẻ khiêu
khích thấy rõ.
- Vương, ngài đến sớm thế. - Vĩnh Nghiêm cúi chào rồi ngồi xuống.
Lim Vương gật đầu với Vĩnh Nghiêm nhưng không trả lời chàng. Ánh mắt sắc
bén quét qua Lãm, trong lúc Lãm ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh Mai Lang
Vương. Ánh nhìn của Lim Vương khiến Lãm phải không ngừng lau mồ hôi
trán. Lãm tự hỏi trong lòng, tại sao trụ sở quản lí của cái vùng Vàm
Thuật này lại nóng như vậy? Lim Vương liếc xéo Lãm hồi lâu, liếc cho đến khi Lãm cảm thấy lưng ướt đẫm rồi mới thu ánh mắt lại, cười cười buông
giọng - Văn Lãm, ngươi vẫn chưa trả lời thư mời của ta.
- Vương… - Lãm khó xử thốt lên một tiếng, không biết nên nói gì nữa.
Cái ông Lim Lang Vương này là vị vương giám sát của vùng Vàm Thuật. Lim
Vương là một vị vương lâu đời, chàng ta lớn hơn Mai Lang Vương đến cả
nghìn tuổi. Nếu dựa vào tuổi tác, Mai Lang Vương phải gọi chàng ta một
tiếng trưởng bối, thế nhưng địa vị của cả hai thì lại tương đương nhau,
đều đứng trong hàng ngũ Vương. Đã vậy, vị thế của Mai Thần còn cao hơn
một bậc so với Lim Thần. Mai Lang Vương chính là vị Vương dẫn đầu trong
các Vương thuộc mảng giám sát. Vì thế, Lim Vương phải gọi Mai Lang Vương một tiếng 'ngài'.
Lim Vương không có hiềm khích gì với Mai Thần,
bởi vì dù chàng trẻ tuổi thật nhưng tài năng. Những công việc đã vào tay chàng thì đều được giải quyết gọn gàng chu đáo. Lim Vương không phủ
nhận, Mai Lang Vương xứng đáng là vị Vương dẫn đầu.
Tuy nhiên, Lim Vương không ưa được cái bộ mặt nghiêm nghị cùng tính cách lạnh nhạt của Mai Lang Vương. Lim Vương cho rằng, bọn trai trẻ như chàng phải mang
dáng vẻ hòa nhã hiền lành một chút thì mới tốt. Khi gặp trưởng bối,
người ta mới vừa mắt thuận lòng mà bảo ban cho. Lim Vương dị ứng nhất
chính là những gã trẻ mang bộ mặt cụ non, chuyện gì cũng tỏ ra khó đăm
đăm. Trông chẳng tự nhiên một chút nào.
Vì thế, Lim Vương không có thiện cảm với Mai Thần. Khi họ làm việc cùng nhau, Lim Vương luôn tìm
cách khích bác và xúc xiểm chàng. Lim Vương muốn chọc cho cái bộ mặt
nghiêm nghị đó vỡ tan tành. Dẫu vậy, Mai Lang Vương vốn đã có tính cách
như thế, cho nên chàng ta có gây sự thế nào thì chàng vẫn một mực lãnh
đạm.
Thời gian trước, Lim Vương không ngừng gửi thư mời cho Lãm,
chiêu dụ chàng đến làm việc cho chàng ta. Lãm thì hiển nhiên không đồng ý rồi, chàng từ chối khéo để Lim Vương không phật lòng. Thế nhưng, Lim
Vương không những không từ bỏ ý định mà còn gửi thư đều đặn đến. Những
điều kiện chiêu dụ mà chàng ta đưa ra càng lúc càng béo bở, tựa như
rằng, chỉ cần có thể vời Lãm đến làm việc thì chàng ta không tiếc thứ gì vậy.
Lãm đương nhiên biết ông Lim Vương làm thế chỉ vì muốn chọc
giận Mai Thần. Chàng cũng cảm thấy đau đầu thay cho ông chủ của mình,
mỗi lần nhận được thư của Lim Vương, Lãm đều không trả lời ngay mà phải
đợi lúc tâm trạng thật tốt mới dám hồi âm. Như lá thư tháng trước, đến
giờ Lãm cũng chẳng dám giở ra xem. Dạo này công việc chất đống quá, Lãm
sợ mình sẽ không lịch thiệp được sau khi đọc thư ấy.
Ai ngờ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không hồi âm thư thì lại bị bắt đến Vàm Thuật gặp mặt.
- Nhân tài dưới trướng Lim Vương nghèo nàn đến mức ngài phải đi giật tham mưu viên từ người khác như thế hửm? - Mai Lang Vương xòe quạt, cười
trêu chọc, giải vây cho Lãm.
Vẻ cao hứng của Lim Vương tắt ngấm,
ánh mắt lạnh giá chiếu lên người Mai Thần. Lãm được Mai Thần bảo vệ, thở phào, đầu nhẹ hẳn đi. Vĩnh Nghiêm liếc qua liếc lại hai vị Vương, tay
đưa lên day day trán, lần nào hai người này chạm mặt cũng thế cả.
Nhớ thời gian trước, khi Mai Lang Vương đến Vàm Thuật và anh trai chàng đột ngột qua đời, Vĩnh Nghiêm buộc phải xin phép Lim Vương cho Mai Thần xử
lí công việc thay chàng. Lim Vương lúc đó đã làm mình làm mẩy một trận,
Vĩnh Nghiêm cứ ngỡ là chàng đã bị cắt mất chức Thần sông từ thuở ấy. Sau đó, Vĩnh Nghiêm phải nói với Mai Lang Vương một tiếng và Mai Thần lập
tức viết thư gửi cho Lim Vương. Chẳng biết trong thư, họ đấu khẩu với
nhau thế nào mà sau cùng, Lim Vương phải chấp nhận cho Mai Thần tiếp
quản thay Vĩnh Nghiêm một phần công việc.
- Được rồi, làm việc thôi. - Mai Lang Vương gấp quạt lại, nghiêm giọng nói.
Lim Lang Vương không chấp nữa, hừ mũi một cái rồi cùng chàng bàn bạc. Bốn
người bày sổ sách liên quan ra và cùng nhau vạch các kế hoạch. Trên bàn
công việc, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng khích bác của Lim Vương
và đôi lời đáp trả lạnh nhạt từ Mai Thần.
Lim Vương tuy là một
người thích gây chuyện nhưng cũng là một vị Vương tài năng. Những ý kiến mà chàng đưa ra rất sắc sảo và tinh tế. Mai Lang Vương thường không
phản bác các ý kiến của chàng mà luôn tiếp thu, ghi nhận. Hai người họ
mà phối hợp với nhau thì đúng là một cặp song hùng.
Lãm cũng đóng
vai trò quan trọng trong cuộc bàn luận này. Chàng ta là người sẽ tư vấn
về độ khả thi của các kiến nghị mà hai Vương đưa ra. Lãm là một người có tầm nhìn xa và sắc bén. Chàng ta am hiểu về nhiều lĩnh vực, nắm rõ các
quy luật vận động của kinh tế xã hội trong tay. Hơn nữa chàng ta ở trong lòng dân nên hiểu những thế mạnh và thế yếu của cư dân. Nhờ đó chàng ta có thể đánh giá rất chính xác kiến nghị nào là khả thi với dân, kiến
nghị nào là xa vời, không thực tế.
Vĩnh Nghiêm đứng một bên nghe
họ bàn bạc, chàng chăm chú học hỏi và ghi chép. Những cuộc làm việc thế
này sẽ giúp chàng có thêm rất nhiều kinh nghiệm mới. Đó là những bài học quý giá, giúp ích cho chàng trên con đường quản lí Vàm Thuật sau này.
Cuộc làm việc bắt đầu từ sớm cho đến chiều thì mới kết thúc. Mọi người thu
xếp công văn sổ sách và bản đồ lại rồi cùng ra về. Họ sẽ còn phải làm
việc với nhau thêm một thời gian nữa, có lẽ hơn một tháng. Mai Lang
Vương và Lãm hi vọng rằng chuỗi công việc này sẽ kết thúc sớm để cả hai
có thể quay về Mai Viện mà tiếp tục những công việc dang dở ở nhà.
Những ngày làm việc điên cuồng nối dài. Ban ngày, Mai Lang Vương và Lãm phải
đến trụ sở quản lí để làm việc cùng Lim Vương và Vĩnh Nghiêm, ban đêm,
họ phải quay về khu lưu trú và xử lí công việc ở Mai Viện. Toàn bộ công
văn của Viện đều được chuyển hết về phủ Thần sông. Một số vị thần có
việc khẩn cấp cần gặp Mai Lang Vương cũng không cần đến Mai Viện nữa mà
có thể trực tiếp đến trụ sở quản lí của vùng Vàm Thuật.
Thời gian
đó, Mai Lang Vương và Lãm thực sự vô cùng bận rộn, họ hầu như chỉ rảnh
được vào lúc dùng bữa mà thôi. Vĩnh Nghiêm và Lim Vương thì ngược lại,
thư thái hơn. Dù sao công việc mà bốn người đang tham gia vào cũng nằm
trong chuỗi công việc mà họ phải quản lý ở Vàm Thuật.
Hơn nửa
tháng trôi qua và khối lượng công việc giảm dần đi. Lãm và Mai Thần cuối cùng cũng có được chút thời gian thảnh thơi mà cùng Vĩnh Nghiêm thưởng
trà. Công việc bận bịu khiến Mai Lang Vương không có thời gian để sầu
não. Chàng nhờ vậy cũng bớt u uất hơn.
Một ngày, sau khi bốn người từ trụ sở quản lí đi ra thì tự dưng Lim Vương nhận được thư. Họ vốn
định cùng nhau đến một trà lầu gần đó để trò chuyện. Lim Vương dừng lại
sân nhà, đón lấy thư trong khi ba người kia đứng đợi. Trên bìa thư đóng
một con dấu bằng thần lực với biểu tượng là người mặc trang phục lông
chim đang nhảy múa.
Lim Vương không đọc thư ngay, chàng bỏ nó vào
tay áo rồi hướng về phía những người kia gật đầu, ý bảo là đi được rồi.
Mai Lang Vương và hai người còn lại vốn đang trò chuyện công việc với
nhau nên cũng không chú ý đến lá thư của Lim Vương.
Bốn người rời
khỏi trụ sở quản lí và đến trà lầu nổi tiếng gần đó thư giãn một chút.
Bức tường thành cẩn sứ và lớp kết giới trên bầu trời Vàm Thuật hôm ấy
bỗng dưng lấp lánh lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com