'Chàng rốt cuộc đã làm gì sai? Rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm gì
để em xa lìa chàng như vậy? Mai Lang Vương đau khổ bi sầu. Chàng muốn em trở về bên chàng như thuở xưa.'
-o-
- Đào Hoa xinh đẹp hiền dịu, rất hợp với ngài nhỉ?
Mai Lang Vương cười nhẹ - Ai cũng bảo vậy cả.
- Ngài và nàng ấy sống với nhau cũng được lắm đấy, sao không cử hành hôn lễ đi mà cứ để con gái người ta chờ mãi thế?
Mai Lang Vương trầm ngâm uống trà, thừa nhận - Nàng ấy là một người chu đáo và tinh tế, nếu ta sống cùng nàng ấy thì hẳn là rất ấm êm. Đào Hoa sẽ
lo toan rất tốt chuyện trong nhà còn ta thì chỉ việc quản chuyện bên
ngoài. Nàng ấy sẽ không khiến ta đau đầu nghĩ ngợi.
Lãm nghe chàng nói thế, cười trêu chọc - Biết rõ như vậy mà vẫn cứ chùng chình?
Mai Lang Vương mỉm môi, suy tư hồi lâu. Nắng trưa phủ lên mấy nhành mai,
khiến sân vườn cạnh giường tre lấp lóa vàng. Tại sao chàng lại chùng
chình hôn lễ ấy ư? Tại sao chàng biết rõ tình cảm của Đào Hoa, cũng hiểu rõ rằng sống cùng nàng thì sẽ rất thuận hòa êm ấm mà vẫn nhất quyết
không cưới nàng ư?
Trong thâm tâm chàng Đào Hoa đúng là có một vị
trí. Chàng yêu thương và quý trọng nàng rất nhiều. Đào Hoa là thanh mai
trúc mã với chàng, cả hai cùng lớn lên bên nhau. Thuở nhỏ, khi chàng còn cô lẻ, Đào Hoa chính là người luôn đứng ra bênh vực và chăm sóc chàng.
Nếu có ai đó gây tổn thương đến nàng thì chàng sẽ không tha cho hắn. Chàng
cũng sẽ sẵn sàng che chở Đào Hoa khi nàng cần đến chàng.
Thế
nhưng, tình cảm mà chàng dành cho nàng ấy thì... Mai Lang Vương biết rất rõ mức độ tình cảm trong lòng mình. Chàng hiểu rằng đó chỉ là tình thân thôi.
- Ta xem Đào Hoa như em gái. - Mai Lang Vương bộc bạch -
Nàng ấy ngốc nghếch và bướng bỉnh, luôn đòi hỏi những điều vô lý. Ta
thương đứa em gái nhỏ này, sợ rằng với cái sự không hiểu chuyện ấy thì
nàng sẽ bị kẻ khác làm hại. Ta muốn che chở Đào Hoa như một người anh
trai. Chưa bao giờ ta nghĩ đến việc sẽ cùng nàng ở chung một nhà. Ta
không tưởng tượng ra được cái viễn cảnh sẽ cùng Đào Hoa sống như vợ
chồng.
Lãm thông tỏ, chàng ta ôm chén trà và im lặng nghe chàng
nói. Thời gian qua, khi tận mắt chứng kiến mối quan hệ tam giác rối rắm
giữa ba người họ, chàng đã vô cùng ái ngại. Lãm một mặt thương Sao, một
mặt cũng rất xót xa Đào Hoa. Chàng hiểu mọi nỗi đau của người phụ nữ đều xuất phát từ gã đàn ông mà thôi. Bởi vì gã đàn ông không có cách giải
quyết hợp lí hợp tình cho nên những người phụ nữ mới phải tranh đấu với
nhau và khiến nhau thương tổn.
Đó là lí do mà chàng ta muốn hỏi rõ Mai Lang Vương. Chàng ta không nghĩ chàng lại là thứ đàn ông nhu nhược đó.
Tuy vậy, sau khi nghe những lời tâm sự vừa rồi thì Lãm phần nào hiểu rõ hơn về Mai Thần. Thì ra chàng nghĩ về Đào Hoa như vậy, ra đó là lí do mà
chàng cứ kéo dài hôn ước.
- Đào Hoa đính ước với ta vào năm chúng
ta mười bảy. Thời gian đó ta đang làm tiểu đồng cho thần sông Mã. - Mai
Lang Vương trầm ngâm hồi tưởng.
Khi ấy, chàng không có mặt ở Khau
Pạ. Tiểu đồng của các phủ thần sẽ phải làm việc xa nhà suốt năm, chỉ có
những ngày lễ lớn hoặc kì nghỉ tết mới được trở về nhà mình. Mai Lang
làm việc chăm chỉ và chuyên cần, vừa làm vừa rèn luyện học hỏi. Chàng
không bận tâm đến điều gì khác.
Ở nhà, các vị Hoa Tiên ngược lại
vô cùng sốt ruột. Họ lo lắng bởi vì Mai Lang đã đến tuổi thiếu niên
nhưng mãi cứ lạnh nhạt với nữ giới. Thậm chí còn chẳng chịu thổi khèn
cho ai nghe. Các nàng sợ chàng sẽ cô độc, sợ rằng không ai chăm sóc
chàng. Chàng càng lớn thì tâm sinh lí sẽ càng hoàn thiện và buộc phải có một người vợ ở bên cạnh sửa túi nâng khăn. Các nàng không thể để chàng
cứ lẻ loi như vậy mãi.
Các nàng gửi thư đến Mai Lang, gợi mở với
chàng về việc tìm kiếm một nửa, Mai Lang hồi âm là 'không bận tâm'. Các
nàng lại gửi thư, bảo rằng sẽ hỏi vợ cho chàng, Mai Lang lại đáp rằng
các nàng đừng can thiệp vào cuộc sống của chàng nữa.
Các vị Hoa
Tiên lo lắng lắm, sự hờ hững của chàng càng khiến các nàng bồn chồn hơn. Cuối cùng Ưu Liên quyết định sẽ dạm ngõ Đào Hoa về cho chàng mà không
cho chàng hay. Một vì Đào Hoa là con của thuộc hạ thân cận. Hai là chàng và nàng cũng lớn lên bên nhau, hẳn là có tình cảm sâu đậm, sau này sống chung một nhà cũng không nảy sinh nhiều vấn đề. Ba là Đào Hoa càng lớn
càng xinh đẹp, rất phù hợp với chàng. Bốn là có hỏi chàng thì chàng cũng sẽ khước từ thôi cho nên cứ trực tiếp dạm ngõ cô bé về cho chàng đi đã
rồi kiểu gì thì chàng cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời.
Thế là nhân
lúc Mai Lang phụ việc tối mặt ở phủ thần sông Mã, các nàng thay chàng
mang sính lễ đến dạm ngõ Đào Hoa. Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy xong, Ưu Liên mới gửi thư thông báo cho chàng. Mai Lang đọc thư, vô cùng tức
giận. Chàng không thích cái kiểu 'chém trước tấu sau' này chút nào.
Chàng cảm giác quyền tự do của mình bị xâm phạm và số phận thì bị người
khác đặt để, khống chế một cách thô bạo.
Mai Lang gửi đơn cho thần sông Mã, xin ngài cho chàng nghỉ ba ngày. Đó là lần đầu tiên Mai Lang
xin nghỉ, chàng luôn làm việc rất siêng năng và cần mẫn suốt bao nhiêu
năm trời mà không hề nghỉ một ngày nào dù cho có bệnh hoặc bị thương.
Thần sông Mã đồng ý với lời xin phép của Mai Lang, ngài nể tình sự chăm
chỉ của chàng thời gian trước. Mai Lang được cho phép, chàng tức tốc
quay về Khau Pạ và tranh cãi với các vị Hoa Tiên một trận.
Mai
Lang tức giận và phẫn uất, hùng hồn nói một hơi dài. Chàng chưa bao giờ
nói nhiều lời như vậy với các nàng, bằng thái độ căm phẫn đó. Mai Lang
kiên quyết chối bỏ hôn ước, chàng bảo rằng chỉ xem Đào Hoa như em gái
thôi. Chàng sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự này, các nàng chỉ là trưởng
bối của chàng, các nàng không có quyền áp đặt cuộc đời chàng.
Các
vị Hoa Tiên nín lặng, Bạch Sứ lúc ấy đã bật khóc. Mai Lang thấy nàng
khóc, chàng dịu lại một chút. Tuy nhiên chàng không tha lỗi cho các
nàng, mãi đến sau này chàng cũng không quên được điều ấy. Đó cũng là lí
do khiến chàng muốn rời khỏi Khau Pạ và sống cuộc đời của riêng mình.
Chàng không muốn câu chuyện xưa lặp lại nữa.
Ba vị Hoa Tiên hiểu
nỗi lòng chàng, các nàng biết lỗi và cảm thấy rất hối tiếc nhưng chuyện
cũng đã rồi. Sính lễ đã đặt, cha mẹ Đào Hoa đã nhận, khắp Khau Pạ này
đều biết nàng đã trở thành vợ tương lai của chàng. Mai Lang muốn từ bỏ
hôn ước lắm, nhưng nếu chàng hủy nó từ phía mình thì sẽ gây ảnh hưởng
xấu đến tương lai của Đào Hoa. Một cô gái chưa về nhà chồng mà đã bị hôn phu từ hôn thì người đời sẽ đánh giá không tốt. Họ sẽ thêu dệt nên khối chuyện và khiến cho con đường hôn nhân sau này của Đào Hoa gặp trắc
trở.
Mai Lang không thể làm vậy với Đào Hoa được, một phần là vì
chuyện cũng do phía chàng bày ra. Phần khác, chàng quý mến Đào Hoa và
thương yêu nàng như em gái nên sẽ không vì thỏa mãn mong muốn của mình
mà gây hại cho hạnh phúc của nàng. Thế nên Mai Lang đã tìm đến Đào Hoa
và xin nàng hủy hôn ước. Nếu hủy hôn ước từ phía nàng thì người chịu
điều tiếng sẽ là chàng. Chàng cam nguyện nhận hết mọi búa rìu dư luận.
Nàng có thể lấy bất cứ cớ gì để từ hôn, cho dù có bảo chàng vô năng,
không có bản lĩnh đàn ông thì chàng cũng mặc.
Mai Lang chỉ muốn
chấm dứt hôn ước vớ vẩn này ngay lập tức. Chàng chưa muốn ràng buộc cùng ai cả. Chàng muốn sống một cuộc đời tự do.
Thế nhưng, Đào Hoa
ương bướng từ chối, nhất quyết giữ nguyên hôn ước ấy mặc cho chàng
thuyết phục hay cầu xin. Nàng thậm chí còn thách thức chàng, bảo với
chàng rằng nàng sẽ chinh phục chàng cho bằng được. Chàng đừng hòng thoát khỏi nàng. Cả đời cả kiếp này nàng sẽ bám lấy chàng và mãi giữ hôn ước
ấy, đến khi nào chàng chịu cưới nàng mới thôi.
Mai Lang không còn
gì để nói. Chàng trở về nơi làm việc với tâm trạng thực tồi tệ. Suốt mấy năm sau, chàng vẫn không đặt hôn ước ấy trong lòng, với Mai Lang thì,
điều gì không phải do chàng tự quyết thì đều không phải là mong muốn của chàng và chàng sẽ khước từ nó đến cùng.
Đào Hoa ban đầu rất tự
tin, nhưng càng về sau, nàng càng trở nên sầu khổ. Kể từ sau khi hôn ước được hình thành, Mai Lang không còn cư xử với nàng hiền hòa như ngày
xưa nữa, gặp nàng không thèm nhìn, nàng đến gần thì lảng tránh, nàng bắt chuyện thì không đáp. Mai Lang xem nàng như không khí hay cỏ cây vậy,
chẳng bù với lúc trước, mỗi khi nàng tung tăng chạy theo chàng và đòi
hỏi những điều vụn vặn thì chàng vẫn vui vẻ làm cho nàng. Hôn ước ấy
dường như đã cướp Mai Lang khỏi nàng, từ vị trí 'cô em gái bé nhỏ' nàng
chợt hóa thành tảng đá chướng tai gai mắt trong lòng Mai Lang.
Cuối cùng không chịu được sự lạnh nhạt của chàng nữa, nàng quyết định hỏi
thẳng chàng, hỏi chàng tại sao không thể cưới nàng, tại sao không thể
chấp nhận nàng. Mai Lang im lặng hồi lâu rồi đáp rằng - Bởi vì ta không
thể xem nàng là vợ được.
Đào Hoa sững ra, Mai Lang lại xoa đầu
nàng, cười nhẹ nhàng bảo - Rồi sẽ có lúc nàng tìm thấy người xứng đáng
dành cho nàng thôi. Ta không xứng với nàng đâu, nàng đừng vì ta mà đau
khổ.
Thế là Mai Lang bảo với nàng rằng, chàng tạm thời sẽ không ép nàng từ bỏ hôn ước. Chàng sẽ đợi nàng. Khi nào nàng tìm thấy được người mà nàng yêu thì nàng có thể từ bỏ hôn ước. Đến lúc đó, chàng sẽ đến nhà nàng và quỳ xuống, nhận hết mọi tội lỗi về phía mình, nàng sẽ không bị
cha mẹ trách mắng. Chỉ cần nàng được hạnh phúc thì chàng cam nguyện chịu mọi phần thiệt thòi.
Từ đó, Mai Lang kiên nhẫn chờ đợi Đào Hoa.
Một mặt chàng không nhắc gì đến hôn ước nữa và để nàng tự do sống ở Khau Pạ, một mặt chàng nhất quyết chùng chình việc hôn lễ với nàng. Thỉnh
thoảng khi hai người phải xuất hiện ở chỗ đông người thì chàng vẫn tỏ ra quan tâm nàng một cách có chừng mực để người đời không dè bỉu nàng. Tất nhiên, chàng vẫn nhắc đi nhắc lại lời nói năm xưa, thường khuyên nàng
hãy ngừng quan tâm đến chàng mà để ý đến những người đàn ông tốt khác.
Chàng vẫn luôn kiên nhẫn đợi nàng tìm thấy tình yêu đích thực của đời
mình.
Mọi chuyện vốn đã luôn yên bình cho đến khi Đào Hoa dọn đến
sống cùng chàng và thể hiện quyết tâm cao độ rằng sẽ không từ bỏ chàng.
Sau đó, những bộ lễ phục mà nàng gửi đến càng khiến chàng ngán ngẩm. Mai Lang hiểu rõ Đào Hoa, biết rằng nàng chẳng qua vì sự bướng bỉnh, vì
không thể chịu được việc thất bại nên mới kiên trì theo đuổi chàng thôi. Chàng cũng không trách gì nàng, chàng bỏ mặc. Nàng may lễ phục thì
chàng tặng mai, chàng sẽ tặng mai cho nàng đến khi nào nàng chịu từ bỏ
mới thôi.
Và thế, họ cứ đối kháng nhau mãi, một kẻ kiên nhẫn, một kẻ ngang bướng, thử thách nhau mấy trăm năm trời.
Riêng các vị Hoa Tiên, họ không hề biết gì về thỏa thuận ngầm giữa hai người. Khi họ thấy chàng để yên hôn ước ấy thì họ lại nghĩ là chàng đã chấp
nhận nó. Mai Lang cũng không tiện giải thích, chàng im bặt luôn. Các vị
Hoa Tiên thấy chàng mãi chùng chình hôn sự thì cũng không thúc ép chàng, các nàng chỉ cố gắng vun đắp hạnh phúc giữa chàng và Đào Hoa thôi. Vì
thế mà Xích Phượng phải luyện tập thuật pháp để cướp thư của chàng. Các
vị Hoa Tiên luôn dõi theo mối quan hệ của hai người.
Mãi sau này,
khi Sao xuất hiện thì câu chuyện bất ngờ chuyển sang hướng mới. Mai Lang dần hiểu được thế nào là tình yêu và rằng, chàng tha thiết muốn cùng em bước vào mối quan hệ mà người đời vẫn gọi là 'chuyện trai gái'. Chàng
yêu thương Sao sâu sắc, em mới là người mà chàng muốn giữ bên cạnh. Năm
xưa chàng từ chối Đào Hoa, luôn cảm thấy sống cùng nàng là một điều thật sai trái và khác lạ nhưng với em thì không. Chàng muốn sống cùng em,
muốn nhìn thấy em trong nhà chàng, muốn giữ em trong vòng tay chàng.
Mai Lang chưa bao giờ bận tâm về Đào Hoa, cho dù nàng có đến Mai Viện đi
nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chàng và em cả. Chàng đã nói rõ ràng với nàng rồi, nàng và chàng như hai người độc lập. Hôn ước đó chỉ có
tính hình thức và nó sẽ bị phá bỏ vào một ngày không xa. Đào Hoa không
có quyền can thiệp vào cuộc sống của chàng và em.
Thế nên, khi Sao bảo với chàng rằng vì Đào Hoa nên em và chàng không thể gặp mặt, vì Đào Hoa nên em sẽ nhường chàng cho nàng ấy, Mai Lang đã cảm thấy vô cùng
hoang đường và bất mãn.
Đào Hoa ư? Từ bao giờ nàng ấy có thể xen vào việc chàng gặp em, việc chàng yêu thương em thế?
Mai Lang không thể hiểu nhưng vì Sao cứ khước từ chàng, cứ tránh mặt chàng
nên chàng không còn cách nào khác. Dù chàng không hiểu gì cả nhưng vẫn
tôn trọng cảm xúc của em. Chàng sẵn sàng đến gặp em vào buổi tối, sẵn
sàng chịu đựng nỗi nhung nhớ em và cố gắng chờ cho đến khi nào em chịu
quay về với chàng.
Vậy mà… Em từ chối chàng, rồi sau đó thì đến chỗ Quan Lang, rồi sau đó thì không còn quan tâm đến chàng nữa.
Chàng rốt cuộc đã làm gì sai? Rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm gì để em xa lìa
chàng như vậy? Mai Lang Vương đau khổ bi sầu. Chàng muốn em trở về bên
chàng như thuở xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com