'Vừa mới vào khu của Văn Thần, họ đã nghe vọng ra từ nhà phải gần cổng tròn tiếng rên nóng bỏng. Nhã Lang đỏ mặt tía tai, Mai Lang Vương
dừng bước hẳn, Sao thì ôm lấy tay chàng, chớp chớp mắt, chuyện quái quỷ
gì đang xảy ra vậy?'
-o-
Mai Lang Vương cho người chuẩn bị thuyền rồi vào trong trao đổi công việc
với Lãm, Sao thì ngồi ngoài tràng kỷ đợi chàng, trong khi nhóm tiên đồng của Văn phủ kia, bao gồm cả Nhã Lang đang tranh cãi với nhau ngoài sân.
- Nhã Lang! Tại sao ngài lại lôi kéo Vương vào chuyện riêng của phủ?! - Trưởng tiên đồng trách móc.
- Đúng thế! Cho dù Văn Thần có như thế nào thì hành động này chẳng phải
là vạch áo cho người xem lưng ư? - Một tiểu đồng khác đồng tình chỉ
trích.
Nhã Lang ngoảnh mặt đi, tay khoanh lại trước ngực, kiên quyết đáp trả - Ai bảo các ngươi cứ bám theo ta?
- Ngài là thiếu chủ của Văn phủ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Văn Thần,
chúng ta không thể để ngài lưu lạc bên ngoài được. - Trưởng tiên đồng hạ giọng, dường như nó cũng đã hết kiên nhẫn với chàng.
Nhã Lang lùi lại, phẩy tay áo tức giận. Guốc nện lên mặt sân một tiếng chát chúa.
Chàng cười khẩy - Văn Thần ư? Thời buổi này thì văn nhã gì nữa? Văn thơ
đã trở thành tro tàn rồi. Giờ bọn chúng đâu còn yêu văn? Bọn chúng yêu
những thứ dung tục, thích thú mê mẩn, ta thấy các ngươi cũng đừng làm
Văn tiên nữa, chuyển hết sang phủ thần khác đi, Văn phủ sớm muộn gì cũng mục nát sụp đổ vì chẳng còn ai gìn giữ thôi. Cứ cố chấp bám lấy nó mãi
thì rồi các ngươi sẽ chết trong tuyệt vọng.
- Ngài! - Trưởng tiên đồng phát cáu.
Nhã Lang không nói gì đến cậu ta nữa, chàng quay lưng lại với đám tiên đồng của Văn phủ, một mình đứng một góc sân.
- Sao. - Mai Lang Vương bước đến và gọi em, Sao quay lại nhìn chàng, Mai
Lang Vương đưa tay cho em, ý bảo em khoác tay chàng và cùng đi ra ngoài.
Sao cười e thẹn, vòng quanh tay chàng, duyên dáng đứng lên, Mai Lang Vương
trông nụ cười đó, đôi mắt nâu như nhuốm men rượu. Hai người tình tứ bước ra sân, điệu bộ thân mật âu yếm khiến Nhã Lang và các tiểu đồng của Văn phủ ngẩn ngơ một phen. Nhã Lang không dám đối diện Sao, chàng ta vẫn
còn xấu hổ với hành động của mình. Sao thì không dám để mắt của mình
lướt đến chàng ta, một là vì em vẫn còn kinh sợ chuyện mấy ngày trước,
hai là Mai Lang Vương không cho phép em chú ý đến gã khác quá nhiều.
- Đi thôi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn thuyền. - Mai Lang Vương nói với Nhã Lang.
- Vâng ạ. - Nhã Lang ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp của chàng,
chàng ta lùi lại và nghiêm trang tháp tùng phía sau hai người. Mọi người cùng di chuyển ra sân trước của Mai Viện, các tiểu đồng của viện đã đi
chuẩn bị thuyền từ ban nãy nên khi họ ra đến, một chiếc Mông đồng thuyền đã chờ sẵn trên không.
Mai Lang Vương bế Sao và nhảy lên thuyền.
Nhã Lang theo sau chàng, kế đó là các tiểu đồng của Văn phủ. Chàng và em ngồi ở đầu thuyền, nhóm kia thì tự tìm chỗ ngồi ở đằng sau. Mông đồng
thuyền không được rộng rãi lắm nên mọi người chỉ có thể ngồi trên những
bục gỗ dọc theo mạn thuyền.
Mai Lang Vương giữ Sao trong lòng, bảo vệ em như báu vật. Nhã Lang và nhóm Văn Tiên kia không dám lướt mắt qua hai người, cả bọn đều đã nhìn ra mối quan hệ ngầm giữa họ. Gió tràn vào trong thuyền và cuốn mái tóc Sao nhẹ bay, Mai Lang Vương giữ những lọn
tóc ấy lại, vén chúng qua vai em cẩn thận.
- Chúng ta đi bao lâu thì về ạ? - Em hỏi.
- Có lẽ đến tối, tầm giờ tuất. - Chàng cười đáp.
- Văn phủ ở đâu?
- Bên trên. - Mai Lang Vương hướng mắt về một khoảng không cao xa và nói - Văn phủ nối liền với Văn miếu, cách Văn Miếu bốn mươi dặm tính từ mặt
đất trở lên. Vì nó nằm ở khoảng không trên cao nên chúng ta không nhìn
thấy nó, thông thường, thuyền chỉ được lưu thông ở khoảng không thấp,
nếu muốn đến những nơi cao hơn thì phải đi qua cổng thông hành của vùng
trên không.
- Ra là vậy, nhưng nếu nó nối liền với Văn miếu thì
chẳng phải nó cũng nằm gần Loa Thành ư? Chúng ta sẽ đi xa như vậy thật
ạ? Làm sao có thể về trong giờ tuất chứ? - Em không thể tin được, nhớ
lần đến Loa Thành cách đây khá lâu, em và chàng đã phải ngồi thuyền đến
hơn ba ngày mới tới.
- Có thể, vì chúng ta đang dùng Mông đồng
thuyền. - Mai Lang Vương tựa cằm lên tóc em, điều đó khiến cho giọng nói trầm thấp vẳng vào tai em rất rõ ràng và ấm áp - Em nhìn xem? Trên mái
thuyền có gì kìa?
Sao nhìn theo hướng chàng vừa bảo, trên mái
thuyền có một thanh gỗ nằm ngang được điêu khắc đẽo gọt đẹp đẽ. Trên
thanh gỗ đó có hai chú cò, những con cò này khác với những con cò nâng
thuyền mà em từng thấy, bộ lông của chúng có màu đỏ rực, đã vậy, trên
thân còn được bọc giáp sắt và chân thì sơn màu, vẽ tô tem sặc sỡ.
- Cò đỏ?!
- Ừm. Chúng chính là thứ khiến cho thuyền Mông đồng có tốc độ cao hơn lâu thuyền. - Chàng giải thích - Mông đồng thuyền được thiết kế để chiến
đấu, tốc độ của nó rất nhanh và khả năng chống chịu cao. Kích thước tuy
không lớn nhưng tốc độ thì tối đa, những chú cò sử dụng cho loại thuyền
này cũng là cò lửa. Đó là loại cò đã thông qua huấn luyện đặc biệt và
được cho ăn thức ăn pha trộn thần lực.
- Woww… Tuyệt thật! - Sao vô cùng thích thú.
Mai Lang Vương thấy em vui thích, chàng cũng cảm thấy lòng rất thư giãn.
Chàng bảo rằng sau này, khi có thời gian rảnh, chàng sẽ dùng Mông đồng
thuyền đưa em đi dạo đó đây. Sao rất mong chờ chuyến hành trình ấy, em
và chàng lại cùng vạch ra biết bao kế hoạch.
Hai người trò chuyện
chẳng mấy chốc thì cổng thông hành của vùng trên không đã hiện ra, đó là một cánh cổng bằng gỗ lớn, lơ lửng giữa không trung. Cổng được tạo nên
bởi hai cây cột gỗ cao chọc trời, đường kính một mét. Trên thân cột chạm trổ họa tiết rồng bay phượng múa vô cùng uy nghi. Cổng có hai tầng, mái cổng cong vút đắp tượng rồng chầu mặt trời bệ vệ. Bên cạnh cổng chính
còn có hai cổng nhỏ, trên mái của các cổng nhỏ cũng đắp tượng rất tinh
xảo.
Mai Lang Vương bảo tiên đồng của Văn phủ ra đó nói chuyện với quan trông coi cổng, trước khi tiểu đồng đi, chàng trao cho nó một tín
vật. Tiểu đồng đó thong thả đi trên khoảng không tựa như đi trên mặt đất vậy, khi nó đến gần cổng thông hành, bên cánh cổng nhỏ ở phía tay trái
đột nhiên có người xuất hiện, người đó mặt áo dài tía tay thụng có thêu
hổ ở trước ngực, đầu chít khăn đóng màu đen, ria mép đính dưới mũi trông như một cặp dấu huyền dấu sắc quệt đối xứng nhau, mắt híp.
Tiểu
đồng trao đổi với người đó và chìa tín vật của Mai Lang Vương ra cho ông ấy xem xét, người đó nhìn vào thuyền, mắt chiếu lên chàng và Sao, sau
khi xác định rõ ràng danh tính mới cúi người chào chàng nghiêm cẩn. Mai
Lang Vương gật đầu ý bảo ông ấy mau mở cửa, vị quan kia liền dùng tay ra hiệu, cánh cửa gỗ lớn lập tức nặng nề mở ra.
Thuyền tiếp tục di
chuyển vào trong, tiểu đồng kia đợi thuyền đến gần liền nhảy vào đuôi
thuyền và trở lại chỗ ngồi. Thuyền đi tầm một khắc thì Văn phủ xuất
hiện, đó là một phủ đệ rộng lớn, trông kiến trúc cũng hệt như kiến trúc
của phủ Thần sông vậy, so với Mai Viện có phần rộng hơn.
Mai Lang
Vương và Sao xuống thuyền và đợi ở cổng, nhóm tiểu đồng kia đem thuyền
đi neo đậu ở bãi riêng. Khi chúng trở lại, chúng dẫn đường cho hai người vào trong. Vì Mai Lang Vương không có thời gian nên chúng trực tiếp đưa chàng đến chỗ của Văn Thần. Nhã Lang cũng đi theo.
Vừa mới vào
khu của Văn Thần, họ đã nghe vọng ra từ nhà phải gần cổng tròn tiếng rên nóng bỏng. Nhã Lang đỏ mặt tía tai, Mai Lang Vương dừng bước hẳn, Sao
thì ôm lấy tay chàng, chớp chớp mắt, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Tiếng rên đó vừa nghe qua đã biết là của con gái. Hơn nữa… Cô gái đó dường
như đang trải qua một cuộc hoan lạc. Đó là tiếng rên rất dung tục, vô
cùng khiếm nhã, khiến cho một vị thần lớn như Mai Lang Vương phải ngượng ngập quay đi. Nhã Lang dùng ánh mắt tức giận nhìn các tiểu đồng theo
sau, chúng thì chỉ biết vùi mặt vào tay bất lực. Sao lắng nghe âm thanh
ấy, gãi gãi má, em lại ngây thơ hỏi chàng - Mai Lang, tại sao người đó
lại kêu như vậy? Hay là nàng ấy bị ốm?
Mai Lang Vương lập tức dắt em ra ngoài.
Nhóm tiểu đồng của Văn phủ vào trong thông báo cho Văn Thần biết rằng Vương
đã đến, sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện bên trong xong, chúng mới rối rít ra thông báo với chàng. Mai Lang Vương lúc này mới dám đưa Sao vào, khi đi đến cổng, chàng chú tâm nghe kĩ một lần nữa, thấy không có gì đáng
ngờ mới hoàn toàn đưa em vào trong.
- Xin lỗi ngài, đã để ngài nghe thấy những thứ không hay. - Nhã Lang vẫn luôn theo sau hai người lên tiếng.
- Rốt cuộc nàng ấy đã làm gì vậy? - Mai Lang Vương cũng không che giấu sự bực bội của mình, chàng xòe quạt, che lấy mặt và chỉ để lộ đôi mắt tràn đầy tức giận, trầm giọng hỏi.
- Ngài ấy đang thử nghiệm cách viết mới ấy mà. - Nhã Lang xua tay.
- Cách viết mới?
- Vâng, ở Thần giới giờ người ta chẳng ưa chuộng văn học tao nhã nữa, họ
thích những thứ trần trụi hơn, đặc biệt là chuyện giường chiếu. Văn Thần muốn phát triển văn học, vì thế đã cố gắng nắm bắt thị hiếu của người
dân, nàng ta ngày ngày tìm hiểu về mấy chuyện phong nguyệt để viết chân
thật hơn, nàng ta không ngần ngại gì cả, thử mọi phương cách.
- Kể cả việc đó? Vào ban ngày? - Chàng đỡ trán mỏi mệt.
- Không, ngài ấy chưa lấy chồng, cũng chưa có hôn phu, sao có thể đi xa
đến vậy? Ngài ấy chỉ xem tranh dung tục rồi tự mình rên rỉ để tìm cảm
xúc thôi. - Nhã Lang che mặt giải thích.
Mai Lang Vương nghe đến đây thì không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com