'Mọi chuyện diễn ra trong buổi sáng ấy vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc thì không giống thế nữa, nó đã thăng hoa lên một bậc.'
-o-
Khi trời sáng, các vị Hoa Tiên thay phiên nhau đến chăm sóc em còn Mai Lang Vương thì lên đường đến khu làm việc. Sức khỏe của Sao dù đã tốt hơn,
em có thể đi lại trong phòng nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu đi
ra ngoài nắng lâu hoặc bị trúng phải gió, em sẽ lại xây xẩm đầu óc ngay. Mai Lang Vương cũng không cho phép em ra ngoài, chàng ngăn cấm em bước
ra khỏi phòng khi không có chàng. Sao không dám cãi lời, em ở yên trong
phòng, buồn chán dưỡng bệnh.
Đến trưa thì chàng về, lần này chàng
còn mang theo trang phục và công văn. Mai Lang Vương quyết định ở lại
đây để chăm em cho đến khi em khỏi hẳn. Ưu Liên ban đầu kịch liệt phản
đối nhưng chàng kiên quyết quá, lại tỏ ra bộ dạng lo lắng khổ sở, nàng
cứng rắn hồi lâu, sau cùng bị chàng làm cho mềm lòng nên đành phải đồng
ý.
Tất nhiên, chàng vẫn sẽ ở phòng khác, Ưu Liên cho dọn căn phòng ở tận bên
nhà trái kia cho chàng, nàng nói rằng khi Sao ngủ, chàng sẽ phải qua bên đó nghỉ ngơi, không được cùng ở nhà chính với Sao. Mai Lang Vương phải
thỏa hiệp với nàng, nếu chàng không đồng ý, hẳn là Ưu Liên sẽ không cho
phép chàng đến chăm em.
- Hôm nay ở nhà ngoan chứ? - Chàng ngồi xuống giường và đưa thìa thuốc đến.
Sao nếm nếm thìa thuốc trên tay chàng, em hơi nhăn mặt, Mai Lang Vương ép
em uống hết sau đó mới lấy đường phèn đã đập nát thành những viên vừa
phải cho em ngậm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng khiến em không còn khó
chịu với mùi vị của thuốc nữa, Sao cười hớn hở, lại bò đến bên chàng,
gối đầu lên tay.
- Em ốm thế này ai lo cơm nước cho ngài? - Em tò mò hỏi.
- Mấy việc đó không quan trọng đâu. - Chàng xoa tóc em, nhắm mắt dưỡng
thần, định rằng sẽ tựa lưng vào giường em mà nghỉ ngơi một chút.
- Mai Lang? - Em thấy chàng ngủ, gọi khẽ một tiếng, không thấy chàng nói gì.
Sao chóng cằm nhìn chàng, Mai Lang Vương đã ngủ thiếp mất, có lẽ chàng mệt
lắm. Em lại giở quyển sổ mà Thần Tình đem đến ban sáng ra, đó là quyển
sổ mới, nàng tặng kèm cho em thêm một hộp bút chì. Sao vẽ loạt soạt lên
giấy, phát họa ra một dáng vẻ tuấn tú, trang nghiêm. Khi những đường nét của bức tranh đã hoàn thành, em lại ngắm nó đến mơ màng, mắt dịch
chuyển lên một chút, hình ảnh chân thật kia so với tranh đẹp hơn ngàn
lần.
Sao xấu hổ đóng quyển sổ lại, giấu dưới gối.
Nửa canh
giờ sau, Mai Lang Vương choàng tỉnh, lúc chàng nhận ra là mình đã ngủ
quên mất, chàng khá là ngượng. Chàng không nghĩ mình lại tự động ngã gục như vậy. Sao tủm tỉm cười chàng, Mai Lang Vương bối rối đến không thể
nói được gì, em lại nhích đến, thì thầm vòi vĩnh - Mai Lang, ngài nấu gì đó cho em ăn đi.
- Hửm? - Mai Lang Vương dẹp cơn ngượng ngập của mình qua một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc - Cháo nhé?
Sao lắc lắc đầu, cười gian - Không chịu, em ăn cháo đến ngán rồi.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng biết là em chỉ đang nũng nịu
chàng thôi. Chàng đỡ em khỏi giường và đưa em ra nhà sau, nhân tiện để
em thưởng không khí quang đãng một chút. Sân sau của em có một cây me
tây. Dưới tán me tây đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Mai Lang Vương bảo em
ngồi ở đó đợi, chàng vào trong bếp chuẩn bị một chút rồi sẽ ra ngay.
Nắng trưa ươm vàng sân, xuyên qua cành lá me tây mà rũ xuống lớp gạch nung
đỏ rực. Sao nhìn những hạt nắng bé tí ấy, mày mắt tươi tắn rạng ngời.
Mai Lang Vương từ trong hiên bếp khoanh tay nhìn ra thấy em thoải mái
tinh thần như vậy chàng cũng yên tâm. Nếu mọi chuyện cứ tiến triển tốt
đẹp như vậy thì có lẽ ngày mai hoặc ngày kia là em khỏi bệnh rồi.
Hai khắc trôi qua và chàng cũng xong việc, Mai Lang Vương đi đến bàn đá,
đặt lên bàn một rổ tre. Sao trố mắt nhìn thứ mà chàng nấu cho em, trong
rổ tre chỉ có mỗi khoai luộc, đã vậy, khoai còn bị cháy.
Sao cười ngất.
- Ta chỉ biết nấu đến thế này thôi. - Mai Lang Vương quay đi, chậm chạp nói.
- Vâng. - Sao nhặt lấy một củ khoai, tỉ mẩn kéo lớp da mềm mại đàn hồi ra, tạo thành một dải dài.
Em đưa khoai đến cho chàng, Mai Lang Vương ngập ngừng đón lấy. Mắt chàng
nhìn em không rời, có chút dịu dàng lại có chút chán nản bởi vì bản thân chàng không thể nấu được món gì khấm khá hơn cho em.
Sao lại lấy
củ khoai khác, đó là một củ khoai cháy, em lột vỏ rồi hạnh phúc ăn, em
ăn rất ngon, tựa như rằng trên tay em không phải là khoai mà là một món
cao lương mỹ vị vậy. Mai Lang Vương đột nhiên thấy lòng lặng đi, cảm
giác nghèn nghẹn âm ỉ lan dài.
- Ngài biết nấu những món gì?
- Món luộc.
- Thế… Sau này em ốm thì làm sao?
- Em ăn cháo, ta cũng ăn cháo vậy.
- Ha ha. - Sao cười ngặt nghẽo, tựa vào người chàng, em lại lấy thêm một
củ khoai nữa và ăn ngon lành - Ngài không thể sống một mình được, ngài
sinh ra đúng là để dành cho em chăm sóc mà.
- Ừm. - Chàng không
phản đối, lại đưa cho em một củ khoai khác, bảo em bóc vỏ cho chàng.
Sao ngoan ngoãn làm, khi em trao củ khoai lại cho chàng, chàng lại dịu
êm bảo - Em sinh ra cũng là để chăm sóc ta.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người tựa vào nhau và nhìn nắng trưa vát lên sân, nhìn những lá me tây lả tả rơi rụng.
Dùng kế khiến chàng ăn no xong, Sao lại đòi vào phòng nằm nghỉ. Mai Lang
Vương chiều theo em, trong lúc em nằm trên giường nghỉ ngơi thì chàng
ngồi bên bàn học trong phòng em làm việc. Sao thỉnh thoảng lại kéo sách
ra một chút và nhìn chàng, Mai Lang Vương nghiêm trang ngồi bên cửa sổ
phê duyệt công văn, nắng trưa chiếu lên hàng mi cong, khiến đôi mắt nâu
trở nên êm dịu và trong trẻo.
- Quyển sổ vẽ của em nhăn cả rồi. -
Chàng chợt nói, tay lấy ra một thứ, nó nhăn nheo và tả tơi vô cùng, dù
vậy chàng vẫn luôn mang nó theo bên người, khi thì ôm trên tay, khi thì
đặt ở khay công văn.
- A… - Sao nhón đến, đón lấy quyển sổ, em vừa lật giở những trang nguệch ngoạc trong đó vừa cười gượng - Hôm đó để
xách được gã kia về em đã phải hi sinh nó. Gã vừa nặng lại vừa lì lợm,
cứ cựa quậy mãi khiến em không thể giữ chặt được. Quyển sổ này cứ vậy
rớt xuống đường dăm ba lần lại còn bị gã vô tình giẫm lên. Khổ thân nó.
Mai Lang Vương lắng nghe em nói, chàng lại không khỏi xót xa. Chàng biết em rất yêu quý quyển sổ ấy, em nâng niu và giữ gìn nó cẩn thận, chẳng bao
giờ lấy nó ra tùy tiện. Dù rằng chàng đã nhờ Thần Tình mua một quyển
khác tương tự nhưng cũng khó mà thay thế được vị trí của quyển sổ cũ.
- Em vẽ càng ngày càng tiến bộ đấy.
Chàng nhớ đến những bức tranh mà mình đã ngắm được trong đó, nét vẽ của em đã trưởng thành nhiều. So với những chú thỏ mà em vẽ lúc nhỏ thì khác xa
một trời một vực. Em hẳn là đã luôn luyện tập chăm chỉ.
- Thế ạ? - Sao gãi gãi má ngượng ngập - Em vẫn thấy vậy thôi, chẳng có gì nổi bật cả.
- Tặng ta nhé.
- Dạ?
Chàng hướng về phía quyển sổ, cười mong chờ - Tặng ta quyển ấy đi.
- Nó nhăn nheo thế này còn lấy làm gì nữa ạ? - Em khó hiểu, ôm quyển sổ
vào lòng, lắc lắc đầu - Nó sẽ làm bẩn chỗ của ngài thôi. Đã vậy còn
chẳng có gì đặc sắc.
- Ta thích. - Mai Lang Vương vẫn kiên quyết
muốn nhận nó, chàng thậm chí còn chìa tay về phía em một cách thúc giục, như thể mọi chuyện đã được định đoạt rồi - Đưa đây. Ta giữ.
Sao
ngần ngại. Mai Lang Vương lại tỏ vẻ nghiêm nghị, Sao đành phải đưa quyển sổ cho chàng. Mai Lang Vương mở những bức tranh bên trong ra, từng bức
từng bức một, khi là cảnh đồng ruộng từ trên núi Sam nhìn xuống, khi là
cảnh sông nước miền Tây, khi là tán me tây ngời xanh lấp lánh nắng, khi
là hàng mai rì rào trong gió thấp thoáng chuông treo đinh đang. Tất cả
đều là hình ảnh xung quanh em và chàng, là kí ức là kỉ niệm. Ai bảo
không quý giá chứ? Sau này khi cùng nhìn lại, sẽ hoài niệm biết bao.
Mai Lang Vương đặt quyển sổ lên khay công văn, chàng sẽ đem nó cất ở bàn
làm việc để lúc buồn lại đem ra ngắm. Nó sẽ là báu vật mới của chàng.
Sao trông vẻ vui ngầm đó, em không sao hiểu được, chỉ cảm thấy chàng thật
lạ lùng. Hai người sau đó không nói gì nữa, Mai Lang Vương tập trung làm việc còn Sao thì lại tiếp tục thêu hoa văn.
Suốt hai ngày sau đó, Mai Lang Vương ở mãi bên cạnh Sao để chăm em. Hiển nhiên, chàng vẫn
phải tuân theo quy định mà Ưu Liên đưa ra ban đầu. Thời gian đó quả là
thời gian vô cùng hạnh phúc, Sao nũng nịu chàng hẳn, đó là lần đầu tiên
Mai Lang Vương thấy em quấn quýt chàng chặt như vậy.
Trước kia em
cũng quấn chàng, nhưng sự quấn quýt đó mang theo nét vô tư hồn nhiên,
giống như mèo quấn chủ, chim non quấn quanh chim mẹ thế thôi. Riêng hiện tại, em lại quấn quýt chàng theo một cách rất khác, chàng cũng không
nói rõ được là khác thế nào, chỉ là cảm thấy ánh mắt em nhìn chàng dường như đã thay đổi.
Em lưu luyến chàng hơn, luôn giữ chàng lại, lúc
trước là chàng giữ em, khi chàng phải đi làm việc, em rất vô tư chơi đùa một mình. Còn giờ thì khác, em cứ níu lấy chàng, khiến chàng không nỡ
rời bước, rồi khi chàng làm việc thì em lại ngoan ngoãn ở cạnh, cứ thấy
chàng rảnh là em lại sà đến, chỉ muốn ở bên chàng.
Em như vậy
khiến chàng cảm thấy rất vui mừng, chàng có thể ở bên cạnh em suốt nếu
thời gian cho phép. Chỉ cần có thời gian rỗi, chàng sẽ dành nó cho em
ngay, không cần phải suy nghĩ.
Đến ngày thứ ba, Sao đã hồi phục
hoàn toàn và Mai Lang Vương không còn ở nhà của em nữa, chàng trở lại
nhà mình. Sao chăm chỉ dậy từ sớm để đến hầu chàng, khi chàng còn đang
ngủ, chàng đã nghe thấy tiếng guốc của em vang lên trong phòng rồi. Mai
Lang Vương nhíu mày, mơ màng hướng mắt về phía cửa sổ, thứ mà chàng bắt
gặp đầu tiên không phải tia nắng mà là nụ cười tuyệt đẹp của em. Chàng
hơi ngẩn ra, lòng dập dờn rung động.
- Vẫn còn sớm, ngài có thể nằm thêm một chút hoặc ra tưới mai cũng được. - Em vui vẻ bảo chàng.
Mai Lang Vương chóng cằm nằm nghiêng, dõi nhìn em, Sao hết lượn chỗ này lại lượn chỗ kia, tất bật xem xét khắp nơi trong phòng. Em chỉnh lại số
công văn chưa ngăn nắp, đặt lại những chén trà lệch. Khi đi đến song cửa sổ, em lại xét nét nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại cau mày,
lắc lắc đầu, xem chừng đợi khi chàng đi làm, em sẽ lại lau chùi nó đến
bóng loáng đây.
Mai Lang Vương ngồi dậy, tự động gấp chăn và bước
ra vườn. Chàng vươn vai hít một hơi không khí tươi mát rồi múc nước tưới mai. Sao đi đến bên cạnh chàng, cúi người nhìn chậu mai mà chàng đang
tưới một cách chăm chú. Chàng hơi buồn cười, hỏi em - Sao thế? Bình
thường có thấy em quan tâm đến chúng đâu.
Sao cười hì hì, đáp lại
chàng - Ngài không chịu tặng mai cho em, thế nên em sẽ học cách chăm mai của ngài, rồi sẽ có lúc em có thể giúp đỡ ngài chăm bẵm những chậu mai
này.
Động tác tưới nước của chàng hơi khựng lại, Mai Lang Vương
xốn xang lòng. Chàng dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất ấm cúng trong câu nói của em. Một điều gì đó… Rất đong đầy.
Mọi chuyện diễn ra
trong buổi sáng ấy vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc thì không giống thế
nữa, nó đã thăng hoa lên một bậc. Sao không những giúp chàng mặc lễ phục mà còn cẩn thận chỉnh sửa trang phục cho chàng. Em vuốt từng nếp vải,
chỉnh lại từng góc áo, Mai Lang Vương im lặng đứng yên cho em hầu, ánh
mắt chỉ hiện lên bóng hình em.
Đến khi chàng đi làm em lại tiễn
chân đến tận cổng, ánh mắt lưu luyến không rời. Mai Lang Vương bỡ ngỡ
với điều ấy, Lãm thì đứng phía sau liếc qua liếc lại nhìn cả hai với vẻ
mặt vừa kì thị vừa ngán ngẩm. Mai Lang Vương vốn định dứt khoát quay đi
vì không muốn chàng ta tỏ thái độ đó nữa nhưng lại không thể rời bước
trước ánh nhìn níu kéo của em. Chàng xua tay cho Lãm đi trước rồi dừng
bước bên cạnh em, dùng quạt che ngang mặt và nói nhỏ - Vào nhà đi, ta đi làm rồi sẽ về mà, đâu ở mãi bên ấy.
- Vâng. - Sao đáp, em biết, biết là chàng sẽ về, nhưng tự dưng em lại cứ lưu luyến mãi, không thể điều khiển được cảm xúc.
Mai Lang Vương đắn đo hồi lâu, sau đó lại thì thầm vào tai em - Nếu em muốn thì cùng ta đi sang đó, em ngồi ở sập đọc sách cũng không sao cả.
- Thật ạ?! - Sao vui mừng.
Mai Lang Vương gật đầu một cách vô thức.
Thế là Sao tung tăng khoác tay chàng, cùng đi đến khu làm việc. Khi Lãm
nhìn thấy em và chàng bước vào thư phòng, chân mày chàng ta giật giật
liên hồi. Mặc dù Lãm ban đầu hơi sốc với sự có mặt của Sao nhưng chàng
ta cũng dần chấp nhận chuyện đó. Hơn nữa Sao vào thư phòng càng tốt, có
người hầu trà, bưng bê công văn giấy tờ hộ. Mai Lang Vương khi làm việc
thì rất tập trung, chàng chẳng chú ý gì cả. Sao và Lãm hiểu vậy nên hai
người đều rất khẽ khàng, mọi sự trao đổi đều bằng động tác hoặc ánh mắt.
Đến giữa giờ thìn thì đột nhiên có tiểu đồng đến báo, Mai Lang Vương ngẩng
đầu khỏi công văn, nhìn nó, tiểu đồng bảo rằng có người của Văn phủ xin
gặp. Mai Lang Vương thở phào, chàng gấp công văn rồi dặn Lãm lo mọi việc còn lại và đi ra ngoài. Khi ra đến cửa chàng lại dừng bước, vẫy tay
Sao, ý bảo em đi theo chàng.
Sao đang ngồi thêu bên cửa sổ, vừa
nhìn thấy động tác của chàng, em lập tức bỏ khung thêu xuống, háo hức
chạy ra. Mai Lang Vương đưa em ra gian ngoài, ở đó có một bộ tràng kỷ
lớn dùng để tiếp khách. Bấy giờ ngoài thềm nhà người của Văn Phủ đã đứng đợi sẵn. Đó là sáu tiên đồng tuổi tầm mười lăm. Tất cả đều mặc áo dài
khăn đóng bằng gấm trắng. Trông tao nhã thanh thoát như một bầy hạc
tiên.
Mai Lang Vương ngồi xuống tràng kỷ và cho phép Sao ngồi ở
ghế nhỏ phía sau chàng. Khi đã an tọa, chàng mới gật đầu cho phép trưởng đoàn của nhóm tiên đồng kia trình báo. Tiểu tiên đồng đứng đầu hàng lập tức cúi người cung kính bẩm lên - Cảm tạ Vương thời gian qua đã chăm
sóc cho tiên đồng của phủ, chúng em vô cùng cảm kích, Văn phủ không dám
phiền Vương nữa ạ. Chúng em xin được đưa tiên đồng về.
- Ừm. - Mai Lang Vương ưng thuận, nhìn sang tiểu đồng của nhà mình, chúng cúi đầu
nhận lệnh của chàng và bước đến dẫn đường cho nhóm tiên đồng kia đến khu lưu trú.
Thế nhưng, khi cả bọn ra đến cổng tròn thì đột nhiên
dừng bước, đứng ì ở đó khiến lối đi bị bịt kín. Mai Lang Vương và Sao
ngồi trong nhà nhìn ra thấy có chuyện, ánh mắt hai người ánh lên vẻ hoài nghi.
- Vương! - Đột nhiên ở cổng vang lên tiếng kêu lớn.
Mai Lang Vương cau mày, quạt mở ra, chậm rãi lay động.
Từ cổng tròn đến sân nhà bắt đầu vang lên một tràng guốc. Dù đó là tiếng
guốc nhanh, mạnh nhưng không hề hỗn loạn mà rất rõ ràng, từng bước từng
bước cứng cỏi. Chàng Văn tiên phá phách kia bổ thẳng vào thềm nhà và quỳ xuống khấu đầu với chàng. Chàng ta dập trán xuống nền nhà, run giọng
thốt lên, rất kiên quyết - Xin Vương hãy nhận em làm tiên đồng của
người!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com