Trên đường trở về, Sao cứ ôm chặt lấy cánh tay chàng mà xúc động nói thế. Mặc dù chàng biết là em
rất vui và cũng chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với chàng thôi, nhưng Mai
Lang Vương thật sự rất ngượng.
Chàng làm nhiều chuyện cho em
nhưng không muốn em biết, tất cả chỉ vì chàng sợ rằng bản thân sẽ trụ
không vững trước sự đáng yêu của em, trước vẻ mặt ngọt ngào đầy biết ơn
của em lúc này. Chàng thích chọc ghẹo em hơn, khi em dùng vẻ mặt hờn dỗi để nhìn chàng, chàng lại thấy thoải mái, từ đó có thể tự do mà bày ra
những chuyện khác nữa, âm thầm cưng chiều em, khiến em hạnh phúc vui vẻ.
- Ừm. - Bất đắc dĩ chàng đành phải trưng ra vẻ nghiêm trang mà gật đầu,
đón nhận lời cảm ơn của em với dáng điệu tự nhiên nhất có thể.
-
Hôm nay em rất vui, em được đi chơi, được ăn ngon lại còn được xem một
màn trình diễn sao băng vô cùng rực rỡ nữa. Em sẽ không bao giờ quên
chuyến đi này. - Sao nhắm mắt lại, tươi cười nói.
- Nếu em thích thì ta sẽ đưa em đi nhiều hơn. - Chàng tự động nói, nói một cách u mê không hề thông qua suy nghĩ.
- Thật ạ? - Hai mắt em sáng rỡ nhìn chàng, tai thỏ trên đầu vẫy liên hồi.
- Ừm, từ nay về sau ta sẽ đưa em đi thật nhiều, sẽ tìm hiểu xem nơi nào có những trò thú vị rồi đưa em đến đó vui chơi.
- Yeah! - Sao như bắt được vàng, pháo hoa đì đùng nổ trong lòng, em càng ôm cánh tay chàng chặt hơn, chân nhảy thoăn thoắt.
Mai Lang Vương ngập ngừng bước đi, sau khi những lời mất lí trí kia thốt
ra, chàng mới chậm chạp nghiệm lại. Ôi trời, chỉ trong khoảnh khắc nhìn
thấy sự đáng yêu đó, chàng đã buột miệng thốt ra cơ số lời hứa như vậy.
Mai Lang Vương đỡ trán.
Đó là lí do mà chàng chẳng muốn cho em biết gì hết, tốt nhất cứ để em hờn
dỗi đánh đấm chàng vẫn hơn là để em dùng ánh mắt đáng yêu chết người đó
nhìn chàng.
Hai người trở về phủ thần sông khi trời đã khá muộn,
Vĩnh Nghiêm thì vẫn ở lại khu dành cho quản ngục để chăm sóc Thủy Cơ.
Mai Lang Vương đưa Sao vào nhà, các tiểu đồng nhìn thấy hai người về
muộn như vậy, bọn chúng có chút lo lắng.
Mai Lang Vương giao lại
số quà bánh mà Sao mua được cho các tiểu đồng. Em mua khá nhiều thứ và
chàng đã luôn giữ chúng trong suốt chuyến đi.
- Có những thứ mua
cho các em. - Sau khi tắm xong, Sao tiến đến sập bên nhà trái và chia
những món quà cho các tiểu đồng. Ban sáng khi em đi cùng chàng, các tiểu đồng đã nhờ em mua về một số thứ, Sao không những mua quà chúng nhờ mà
còn mua thêm những món thú vị khác cho chúng, kể cả quà dành cho các chị và anh Lãm ở nhà nữa, đó là lí do mà em mua rất rất nhiều đồ.
-
Chị để Vương mang hết số này ạ? - Các tiểu đồng bàng hoàng hỏi, bọn
chúng vẫn chưa thôi kinh hoàng sau khi nhận lại số vật phẩm này từ tay
Mai Lang Vương ban nãy.
Sao nhún nhún vai, nói một cách bất lực - Chị đã bảo ngài ấy để mặc chị mang nhưng Mai Lang không chịu.
Em nhớ đến lúc mà mình mua được tầm hai ba món đồ, Mai Lang đứng một bên
trả tiền xong lại nhìn sang em, ánh mắt đăm chiêu mãi. Sau cùng chàng
cướp hết đồ mà em đang cầm rồi điềm nhiên bảo sẽ mang hộ em. Sao đuổi
theo chàng và đòi lại nhưng chàng từ chối. Kết quả là những thứ khác đều được chàng giữ.
Sao và các tiểu đồng ngồi ở nhà trái vừa chơi cờ vừa ăn những món quà vặt mà em mang về. Cả bọn chơi đùa rất vui vẻ. Hồi lâu sau, có một tiểu đồng vội vàng đến gặp Sao và bảo rằng Vương muốn
em đến hầu. Sao hơi ngạc nhiên, em cứ nghĩ là chàng sẽ về phòng nghỉ.
Sao mang những món quà dành cho mọi người ở nhà về phòng. Khi đi qua nhà
chính, em thấy chàng đã ngồi trên sập đợi sẵn. Mai Lang Vương nhìn túi
đồ mà em đang ôm trong lòng, cười ý vị. Sao dẩu môi lên, lại nữa, lại
chọc ghẹo.
- Mười lăm rồi mà còn mua những món đồ chơi cho trẻ
mười ba là thế nào? - Chàng tựa vào gối, nói vọng vào phòng em khi em
lướt qua chàng.
- Em còn nhỏ xíu. - Sao phản bác một cách khiên cưỡng.
- Hết cách. - Mai Lang Vương chóng cằm, giả đò bất lực mà than - Ta cứ
nghĩ em lớn được vài tuổi thì sẽ không cần phải chăm em như bảo mẫu nữa, rốt cuộc em vẫn nghĩ mình "nhỏ xíu" như vậy… Thật khiến ta ái ngại.
- Ngài mới khiến em ái ngại!
Sao đáp và từ phòng hùng dũng bước ra, kèm theo tiếng nện guốc của em còn
có âm thanh tùng tùng chắc nịch. Mai Lang Vương hơi tò mò, hướng mắt
lên. Trên tay Sao bấy giờ cầm một chiếc trống lắc tay. Mỗi khi tay em
chuyển động là hai sợi dây đính gỗ treo bên hông trống lại va đập vào
mặt trống và tạo nên tiếng động vui nhộn.
Em chống tay lên hông, đứng ngay cạnh chàng, lắc lắc trống.
Trông em lúc đó thật là ngốc nghếch.
Mai Lang Vương lại khổ sở nén cười, chàng cảm thấy quyết định không đi ngủ sớm của mình thật là đúng đắn.
- Nếu ngài không thích thì em không mua đồ chơi nữa. - Sao bị chàng trêu chọc như vậy, vô cùng khó chịu, hờn lẫy nói.
- Này. - Mai Lang Vương lập tức ngưng cười, vỗ tay lên sập ý bảo em ngồi
xuống gần chàng, giọng dần trở nên dịu dàng đi - Ai bảo không thích chứ? Em muốn mua gì thì mua, cho dù có muốn mua ngựa gỗ của trẻ lên năm cũng được mà.
Sao ngồi xuống theo ý chàng, nhắm tịt mắt lại, khó đăm
đăm thốt - Ngài đang dỗ em đấy ư? Sao em nghe như ngài đang trêu chọc em vậy?
- Ha ha. - Mai Lang Vương lại cười, mở sách ra và êm đềm
nói - Không đùa em nữa, tóm lại là em muốn mua gì cũng được, chỉ cần em
vui là ta đã an lòng rồi.
- Mai Lang… - Sao lại tiếp tục rưng rưng xúc động.
Mai Lang Vương lần này đã chuẩn bị một cách kĩ lưỡng, lập tức dùng sách chặn tầm nhìn lại, thở phào.
Suýt nữa là tiêu đời rồi.
Sao không biết chàng đã phải lúng túng thế nào khi đối diện với ánh mắt
đáng yêu đó của em. Lòng lại nhớ đến chuyến hành trình vừa này, em chợt
muốn làm gì đó cho chàng. Sao suy nghĩ một chốc, đột nhiên nói - Hay là
em hát cho ngài nghe nhé?
Mai Lang Vương dời quyển sách xuống, tất cả tâm trí đều hướng về em.
Sao thấy chàng đột nhiên nghiêm túc vậy, em có hơi căng thẳng, giải thích
thêm - Xem như em cảm ơn ngài vì chuyến du ngoạn hôm nay vậy!
Mai Lang Vương bỏ sách xuống, chỉnh gối lại cho ngay ngắn rồi nghiêm trang
ngồi thẳng dậy, hướng mắt về phía em đầy chờ đợi. Sao ngớ ra, trông
chàng như chuẩn bị được xem một tiết mục cung đình vậy, có cần phải
trang trọng thế không?
Đột nhiên Sao cảm thấy lòng hơi chùn lại, em hết dám hát nữa.
Mai Lang Vương đợi một chốc, thấy em không có động tĩnh gì, chàng hơi hoài nghi - Em vẫn chưa bắt đầu ư?
- Ngài muốn nghe thật đấy ạ? - Sao xấu hổ hỏi.
- Đương nhiên, em bảo sẽ hát cho ta nghe mà. - Mai Lang Vương đáp, ánh
mắt chàng trở nên dịu dàng đến vô cùng, ngữ điệu cũng chậm lại, đầy chờ
mong - Em xem, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thưởng thức rồi.
Sao vẫn không có can đảm, tay vẽ vẽ vòng tròn lên sập, lúng búng hỏi tiếp - Ngài thật sự muốn nghe ư? Em hát dở lắm đấy, không hay như ca nương mà
ngài thích đâu.
Mai Lang Vương xoa đầu em.
Sao im lặng nhìn chàng.
Chàng cười êm đềm - Với ta, em hát hay nhất.
Sao chẳng nhớ được là mình đã phản ứng như thế nào khi nghe thấy lời đó và
nhìn thấy khuôn mặt đó… Em chỉ biết rằng, khi em tỉnh táo lại thì em đã
thấy mình ngồi quay lưng lại với chàng, trên tay nắm chặt chiếc trống
còn Mai Lang thì khó hiểu hỏi từ đằng sau - Sao thế? Tại sao phải quay
đi như vậy? Quay lại hát cho ta nghe để ta được nhìn rõ em chứ?
Em dần định thần, mơ hồ nhớ lại, mới biết là mình đã gật đầu một cách vô
thức sau đó còn tự động quay lưng lại với chàng. Giờ thì em cũng bắt đầu nhớ ra tại sao mình lại chọn tư thế này. Sao hít sâu một hơi, thở ra,
vẫn thấy cả người run rẩy. Em chậm chạp đáp - Là vì em ngại lắm ạ. Ngồi
thế này giúp em bớt căng thẳng hơn.
Mai Lang Vương tuy hơi tiếc
nuối khi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và nghe thấy giọng nói của em
nhưng Sao đã nói đến vậy, chàng còn ép em nữa thì tội em quá. Mai Lang
Vương âm thầm nghĩ, có lẽ em thật sự xem trọng màn trình diễn này. Vì em muốn dùng nó để cảm ơn chàng cho nên em muốn trình bày nó một cách tốt
nhất.
Thế là chàng không nói gì nữa, tất cả sự tập trung, tất cả tâm trí đều đặt hết nơi em.
Chàng sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này. Đây là món quà đầu tiên mà Sao tặng cho chàng.
Trong bầu không khí nghiêm trang và im lặng đó, Sao chậm rãi đưa trống lên.
Em quỳ trên hai chân, bóng lưng vương thẳng, mắt hướng về hiên nhà, tóc
dài nhẹ bay. Chiếc trống lắc tay dừng lại bên vai em, tư thế cầm trống
của Sao cũng rất uyển chuyển. Mai Lang Vương say sưa ngắm nhìn, chàng
chợt thấy, em thật có phong thái của một giai nhân đoan nhã.
Nếu em lớn thêm nữa hẳn là sẽ rất đằm thắm.
Nếu em lớn thêm chút nữa…
- Em hát đây. - Lời thông báo của Sao kéo chàng trở về từ những dòng suy tư mơ hồ.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu. Tập trung toàn lực.
Chiếc trống trên tay Sao đung đưa, tiếng tùng tùng vang động, gõ vào không gian tĩnh mịch những nhịp đều đặn trầm thấp.
Em cất tiếng hát.
- Một con vịt xòe ra hai cái cánh. Nó kêu rằng "cáp cáp cáp cạp cạp cạp". Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm. Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô.
- … - Mai Lang Vương đơ như phỗng. Chàng cố gắng trấn tĩnh, sợ rằng bản thân vừa bị ù tai, chắc chắn đã nghe lầm rồi.
Sao hát lại thêm một nhịp nữa, chàng nhíu mày, chú tâm nghe kĩ.
- Một con vịt xòe ra hai cái cánh. Nó kêu rằng "cáp cáp cáp cạp cạp cạp". Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm. Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô.
- …
Không gian và thời gian dường như cũng hấp hối trước màn biểu diễn của em.
Mai Lang Vương không thể tin được, Sao vừa lắc trống vừa oang oang hát,
giọng hát rất trong nhưng không có vần điệu gì cả. Hơn nữa, ca từ của
bài hát mà em chọn cũng vô cùng buồn cười. Hoàn toàn khác xa so với
những gì mà chàng đã tưởng tượng.
Chỉ một giây sau, Sao đã nghe thấy một trận cười nghiêng ngã. Em đỏ bừng cả người, tay cầm trống run rẩy, mồ hôi tuông ướt lưng.
Phía sau, Mai Lang Vương đã không còn giữ được phong thái nghiêm trang nữa,
chàng tựa cả người lên gối và cười nắc nẻ. May mắn cho chàng là Sao chỉ hát hai nhịp, nếu em còn hát nữa, chắc chàng sẽ cười đến tắt thở mất.
- Có gì đáng cười chứ? - Sao cúi gằm mặt, ngượng chín người thốt.
Mai Lang Vương vẫn còn cười, mãi chàng mới dừng lại được một chút, hỏi một cách hài hước - Em nói xem?
Sao nắm chặt hai tay lại, vừa dỗi vừa thật thà thú nhận - Em chỉ thuộc bài đó thôi.
Trong những bài hát mà em từng được biết ở hồng trần, em chỉ thuộc bài đó là
rõ nhất, còn những bài khác chỉ biết vài câu, cứ hát đi hát lại chứ
chẳng bao giờ tỏ tường cả bài.
Dù sao, khi em còn nhỏ, em cũng
không có nhiều thời gian để nghe những bản nhạc. Em chỉ biết rong ruổi
trên đồng, cố gắng kiếm một bữa ăn rồi lại bị nhấn chìm trong đòn roi
bạo lực, có bao giờ được nghe bài hát nào tử tế đâu.
Hơn nữa, dù có nghe thì em cũng không thể nhớ được. Em lúc đó không có đủ tri thức để ghi nhớ những ca từ quá phức tạp.
Mai Lang Vương thấy em dần trở nên im ắng, nụ cười của chàng cũng bình lặng đi, chàng bỗng cất tiếng gọi em. Sao quay lại, ề à đến gần chàng, ngồi
một bên không nói. Mai Lang Vương xoa tóc em, ánh mắt Sao hơi run lên
khi ngón tay chàng lướt qua, dù sự bối rối và xấu hổ vẫn còn đó nhưng em không quá ngượng nữa.
Chàng tươi cười, khuôn mặt bừng sáng như
ánh trăng đêm rằm, chân thành bộc bạch - Ta chưa từng ấn tượng với bài
hát nào như vậy. Mãi mãi sau này ta cũng sẽ không quên, cảm ơn em đã tạo cho ta một kí ức vui vẻ.
Sao dời mắt sang chàng.
Mai Lang Vương che mắt em lại.
- Mai Lang. - Sao lại sắp dỗi.
Mai Lang Vương não nề thở dài, chàng như van nài em - Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa, ta vẫn chưa phòng bị gì cả, không thể chống đỡ được đâu.
Sao không hiểu lời chàng. Mai Lang Vương cũng không cần em hiểu. Chàng điều chỉnh lại tư thế một chút, sau khi đã sẵn sàng sách trong tay thì mới
bỏ tay ra. Sao dõi mắt nhìn chàng, chàng đã giấu mặt sau sách rồi, em
cau mày nghi hoặc.
Hai người im lặng hồi lâu, Mai Lang Vương lại
không nhịn được, cười khùng khục - Mỗi lần nhớ đến "cáp cáp cáp cạp cạp
cạp" là ta lại buồn cười.