Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương

Chương 28: Chỉ Xin Ngài Đừng Như Hôm Nay


trướctiếp

Lâm Thiên Y nhìn ra vẻ đau lòng của hắn, lòng nàng ấm lên nhưng không chịu thua nói : " Ngài nghĩ nếu không phải tên bị thương bị trúng độc là ngài ta đây đi đường xa xôi tới còn cho ngài uống máu sao ? Hứ! "

Nếu không phải nàng nghĩ nàng lo cho hắn nàng cũng không ngu ngốc mà đến đây đâu! Đã thế đám người kia còn gọi nàng là Yêu Nữ! Đều tại hắn! Hứ.

Nhìn thấy Lâm Thiên Y không chịu thua trong lòng hắn, miệng Nhuệ Thừa Minh không khỏi giương lên nói.

" Nàng lo cho ta sao ? "

Lâm Thiên Y không phủ nhận, thành thành thật thật nói : " Đúng. " dừng chút nàng lại nói.

" Nếu không phải là ngài ta cũng không đi! Nếu không phải là ngài ta cũng không giúp! Chuyện gì ta cũng không để ý chỉ là ta không thể không để ý ngài được! Mặc kệ là do hôn ước hay do tình cảm nhưng ta nhìn ra mấy năm qua ngài bên ta, chịu cũng không ít cực khổ, lại chả than tiếng nào! Ta còn cố ý bắt nạt làm khó ngài, nhưng ngài vẫn không giận ta! Không bỏ mặc ta! Không trách mắng ta! Thế ta làm sau có thể trách mắng ngài! Bỏ mặc ngài! Ta nhớ rõ vào một năm trước, vì hoàn thành đề mà sự phụ cho ta lên núi! Không cẩn thận mà bị rơi xuống hố sâu! Ngài cũng không bỏ mặc ta mà tìm kiếm ta cả đêm. "

Bổng dưng hai mắt Lâm Thiên Y rưng rưng nhưng giọng vẫn lạnh lùng như trước mà nói : " Ngài có thể vì ta, ta cũng có thể vì ngài! Chỉ xin ngài đừng như hôm nay! Nếu ta không đến kịp có phải ngài sẽ chết không ? Ta sợ! Ngài... Ngài đừng có như vậy nữa! " Nàng biết! Nếu hôm nay nàng không đến kịp hắn nhất định sẽ chết như kiếp trước! Hắn nhất định sẽ không sống được. Chỉ là may mắn là nàng đến kịp...

Nhuệ Thừa Minh từ kinh ngạc chuyển sang đau lòng, hai tay ôm chặt nàng vào lòng hơn, hắn không nghĩ tới nàng đau lòng vì hắn càng không nghĩ tới những chuyện hắn làm nàng đều trong thấy và nhớ kỹ. . . cũng giốg như nàng nói hắn đã định chết nhưng khi Nhuệ Thừa Đoàn nhắc tới nàng, hắn đã muốn sống nhưng khi biết đến mẫu thân bị chính người hắn tin tưởng hại hắn lại tuyệt vọng. . . trong giờ khắc sinh tử đó nếu không có nàng chắc chắn hắn đã chết!

" Ta sẽ không như thế nữa! " Nhuệ Thừa Minh hít một sâu hơi nói! Hắn không biết nói gì để an ủi nàng nhưng hắn cũng sẽ cố nói! Dù không hoa ngôn như người khác nhưng nếu là nàng thì chắc nàng hiểu!

Lâm Thiên Y giật mình! Nhuệ Thừa Minh không phải nói suông mà là lời hứa! ' Ta sẽ không như thế nữa! " cũng chứng tỏ hắn đã nghĩ thông suốt và hứa hẹn dù sau này xảy ra chuyện gì chỉ cần được sống! Hắn nhất định cố sống!

Nàng không nói gì! Chỉ là trong trái tim lạnh lẽo hiện lên ngọn lửa sưởi ấm! Cả cuộc đời kiếp này! Nàng sẽ không để ai cướp đi người thân yêu của nàng như kiếp trước nữa! Vĩnh viễn. . .

Cũng chả biết đến bao lâu, Lâm Thiên Y thật sự ngủ say trong lòng của Nhuệ Thừa Minh, hắn không khỏi mĩm cười! Đây là nàng tin tưởng hắn không làm gì nàng sau ? Nên mới ngủ say giấc như vậy ?

Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng rồi đi ra ngoài. Linh Đàm không biết từ bao giờ đã trở lại đứng bên ngoài đợi.

Vừa thấy Nhuệ Thừa Minh, Linh Đàm gọi tiếng : " Gia. "

Nhuệ Thừa Minh ánh mắt sắc bén thâm hiểm không nói gì một lúc mới hỏi : " Hắn đang ở đâu ? "

Hắn là chỉ Thái Tử Nhuệ Thừa Đoàn! Nhuệ Thừa Minh hiếu thuận tôn trọng huynh đệ ngày nào lại có thể gọi Thái Tử là hắn cũng hiểu ! Hắn đã buông bỏ thật sự người huynh này!

Linh Đàm giật mình cái nhưng sau đó nói : " Thái Tử đang ở trong ngục giam! Ngài ấy náo loạn một lúc thì bị người của Vương Phi đánh ngất. " Cũng đúng! Gia sẽ không tôn trọng người huynh tính kế gia đã thế còn để ý Vương Phi! Lúc nảy hắn nghe Thập Thất kể chuyện lúc Vương Phi vào cứu gia, nếu hắn là Vương Phi, hắn khẳng định cũng sẽ không tha cho Thái Tử.

" Ừ. " Dứt câu, xoay người đi tới ngục giam phía tây!

Vừa vào ngục giam, Nhuệ Thừa Đoàn cười thật thâm sâu nói : " Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi sao đệ đệ ? "

Nhuệ Thừa Minh không trả lời mà cứ đứng đó nhìn Nhuệ Thừa Đoàn, đây là Thái Tử của Nhuệ Quốc là hoàng huynh của hắn! Nhưng từ bây giờ hắn có chết cũng không để Nhuệ Thừa Đoàn sống yên! Muốn làm vua sao ? Có mơ cũng không đẹp đến vậy!

Nhuệ Thừa Đoàn thấy Nhuệ Thừa Minh không trả lời hắn, trong lòng lộp bộp lo lắng nhưng hắn hiểu tính tình của Nhuệ Thừa Minh, luôn tôn trọng hắn vì thế hắn chỉ có thể...

" Đệ đệ? Đệ không định thả ta sao ? Ta vì đệ mà đi Tây Bắc chịu không ít khổ sau đệ lại giam ta ? " Ánh mắt sắc bén nhìn Nhuệ Thừa Minh, hắn tin Nhuệ Thừa Minh sẽ không lật tẩy.

Nhuệ Thừa Minh cười nhẹ cái, thanh âm lạnh lẽo vang lên : " Chuyện của ngươi và Tây Bắc cấu kết ta đã báo lên phụ hoàng! Ngươi yên tâm! Phụ hoàng rất công bằng sẽ không trách người vô tội ! "

Nhuệ Thừa Đoàn giật mình vội nói : " Đệ định để ta mang tội chết sau ? Đệ định để Vương Phi của đệ chết cùng ta sao ? " Nhuệ Thừa Đoàn cười am hiểm nói.

" Nhuệ Thừa Đoàn, ngươi đừng quên rằng ngươi là tội phạm! " dừng một chút Nhuệ Thừa Minh lại nói : " Vương Phi của ta chết hay không là do ta định ! Ngươi nghĩ ngươi có quyền đó sao ? "


trướctiếp