Đường Càn nghe thấy âm thanh này thì hơi ngẩn người, hắn quay sang
lập tức nhận ra Greed, mà cũng đúng, đối với những kẻ có tai tiếng lớn
như vậy muốn một kẻ đứng đầu gia tộc không biết thì quả thực là người si nói mộng.
Đường Càn nhíu mày, khí thế không phát ra nhưng lời nói mang đầy tính cảnh cáo:
- Greed, ngươi đừng nghĩ mình ưu việt hơn những người khác, ở đây muốn nói gì thì nói.
Hắn vừa thị uy, vừa hơi giật mình, vì sao tên này lại có thể lẻn vào đây,
rõ ràng công tác tuần tra, giám sát của Đường gia đã được đẩy lên mức
cao nhất rồi. Nhưng hắn cũng không bất ngờ nhiều, một kẻ mạnh mẽ như
thế, muốn có thể giám sát rõ ràng không khả thi cho lắm.
Cứ tưởng
hai bên sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn, mọi người xung quanh đều trợn mắt lên
xem, nhưng nghe lời Đường Càn cảnh cáo, người nam nhân này lại chọn duy
trì thái độ trầm mặc.
Trầm mặc cái rắm, nhìn cái điệu bộ ngáp ngáp rồi nhắm mắt làm ngơ kia rõ ràng không coi lời của Đường lão ra chủ ra gì.
Mọi người đều vuốt mồ hôi lạnh thay hắn, phải biết ở đây không chỉ có một
cái Đường Càn, mà còn có rất nhiều nhân vật cao tầng của phe Chính đạo,
hắn không sợ sẽ bị mọi người chung tay diệt sát sao? Mặc dù là phe thiện nhưng không có nghĩa là ăn chay niệm phật, kẻ đáng giết vẫn bị họ giết
như thường.
Đường gia chủ cảm giác thể diện bị kẻ này làm cho mất
hết, ngụm tức này hắn khó có thể nuốt trôi, nhưng ngay khi hai bên chuẩn bị xé rách da mặt thì bất chợt mọi người ở một phía khác chợt kinh hô:
- Không thể nào, chiêu thức kia là sao? Chưa từng nhìn thấy.
Ánh mắt mọi người cũng kịp quay lại bắt gặp cảnh này, chỉ thấy ở dưới sân
đấu, Đường Nhất Quân tay phải ôm ngực, mặt mày tái mét, mồm vẫn đang
phun ra một búng máu, ánh mắt mở lớn vì mọi việc diễn ra quá khó tin.
Hắn đang mỉm cười nhìn lên đài tận hưởng thành quả, thu vào tầm mắt sự vui
vẻ, phấn khích của mọi người, nhưng bất chợt bên cạnh chợt dâng lên cỗ
sát khí khiến hắn cảm giác như rơi vào hầm băng vạn niên, khi quay lại,
đón tiếp hắn chính là một chiêu thức vô cùng quen thuộc: Phong Tình
Thiên Trảm Kiếm, không, là Huyết Tình Thiên Trảm Phiến.
Từng đợt
máu huyết được phóng ra từ Thiết Phiến của Đường Hạo Thiên lao thẳng về
phía hắn, chặn toàn bộ đường thối lui, vì chiêu thức ra quá bất ngờ
khiến hiệu quả được tăng lên gấp bội. Hắn điên cuồng tìm cách thủ hộ,
nhưng đáp lại chỉ có sự đau đớn do huyết quang liên tiếp cắt qua cơ thể.
Đối phương chính là đứa em út luôn tỏ ra yếu nhược, nhưng ánh mắt nó trong
khoảnh khắc này rất khát máu vô tình, cứ như một người hoàn toàn xa lạ.
Sức mạnh cấp bậc Thân Vương? Mọi thứ trong đầu vỡ nát, hắn chợt nhận ra
bao lâu nay kẻ ẩn nhẫn, kẻ âm hiểm nhất lại chính là đứa nhóc luôn cười
nói, chịu bao ánh mắt khinh thường của huynh đệ trong nhà.
Một lần sơ sẩy, ôm hận ngàn năm, lúc hắn ngã xuống, hắn mới hiểu rõ được câu
nói này của gia gia có bao nhiêu thâm thúy mỗi khi ông nhắc nhở con cháu hành sự.
Kết quả cuộc chiến khép lại với sự bất ngờ to lớn, người của Đường gia không ai không sốc, sau đó rất nhanh toàn thân không tự
chủ được đều rùng mình. Kẻ này rốt cuộc ẩm hiểm thế nào, lòng dạ thâm
sâu bao nhiêu? Khi mà suốt bao năm tháng nhẫn nhục, để tới một ngày phá
bỏ tất cả, chấn nhiếp quần hùng.
Người khác chỉ nhìn thành quả
không nhìn quá trình, đối với những kẻ có con mắt tinh đời ở đây đều
nhíu mày trầm trọng. Một kẻ có lòng dạ như vậy, nếu để hắn ghi thù vào
lòng thì xác định có ngày bị ăn sạch, tới xương tủy cũng bị nốt trọn.
Con rắn độc này tốt nhất không nên động vào.
Các gia chủ, Greed,
Họa Y đều không chỉ nhìn vào điều đó, họ không quan tâm gia tộc của đối
phương có đâm sau lưng nhau hay không, cái mà họ để ý chính là hệ Ki mà
Đường Hạo Thiên mới sử dụng: Huyết.
Khác với Vampire thuộc Dị
chủng thường xuyên hút máu huyết và sử dụng máu độc để tấn công kẻ thù,
cái thứ mà Đường Hạo Thiên có lại là Tinh Huyết.
Máu của một người vốn có khá nhiều, nhưng tinh huyết lại chỉ là một lượng rất nhỏ trong số đó.
Một kẻ âm hiểm như Đường Hạo Thiên đương nhiên chưa ngu ngốc tới mức tự hại thân, dùng chính tinh huyết hữu hạn để đổi lấy một trận thắng. Nếu ai
chú ý, trong một khoảnh khắc ngắn ngủ hắn đã rút đi một lượng tinh huyết không nhỏ của Tứ ca, đúng vậy, cái hắn sử dụng chính là tinh huyết của
kẻ khác.
Tinh Huyết có ít nên uy lực của nó vô cùng mãnh mẽ, thiêu đốt tinh huyết chính là hành vi liều mạng, hoặc sử dụng các loại cấm
thuật rất nguy hiểm mới được tế ra. Bọn họ đều thấy, tuy cùng một chiêu
thức giống Phong Tình Thiên Trảm Kiếm nhưng uy lực của nó lại mạnh mẽ,
tàn khốc hơn Đường Nhất Quân không chỉ vài lần. Kết hợp với sức mạnh
Thân Vương, chọn thời điểm chính xác, đây thực sự là một đòn đánh không
thể ngăn cản.
Đối với mọi người là thế, đối với những kẻ nội tầng
Đường gia lại càng sôi sục. Bọn họ xưa nay luôn luyện tập công pháp Hấp
Huyết Thần Công, nhưng tốc độ tiến triển rất kém cỏi, chính vì vậy phải
dựa vào những viên Huyết Tinh Đan quý giá mới có thể tăng tiến sức mạnh.
Tuy vậy, hiệu quả đạt được không thực sự như mong đợi, Tinh Huyết cần lấy
càng ngày nhiều, cấp độ càng lúc càng cao hơn. Nhưng những thứ quý giá
này, không phải muốn có là được, việc bọn họ đi bắt, đi đánh lén các cao thủ, thành công tuy có nhưng trả giá cũng rất lớn, không biết bao nhiêu ám vệ đã tử trận, 605 kẻ bị giam dưới huyết ngục kia đã làm Đường gia
tổn thất hơn ngàn cao thủ.
Nhưng nay, nhìn thấy Đường Hạo Thiên-
đứa cháu luôn không có bao nhiêu sự mong đợi nay đột nhiên trở thành
viên ngọc quý, ánh mắt của Đường Càn trở nên sáng rực. Ki huyết hệ lại
dùng công pháp Hấp Huyết Thần Công đúng là không còn gì bằng.
Đường Thập Tam vứt bỏ điệu bộ nhu nhược của mình xuống, hắn không phải không
có khả năng quang minh chính đại đánh bại các ca ca của mình, nhưng việc thắng như thế có thể khiến bản thân lộ ra tất cả các con bài tẩy, sức
lực tổn hao, thương thế trầm trọng, tinh huyết nhiều khả năng cũng cần
thiêu đốt của chính mình trước, hai sự lựa chọn đặt ra, hắn đương nhiên
không muốn thắng lợi mà bản thân phải bị trăm ngàn thiệt thòi. Còn mặt
mũi? Cái này bán không đáng bao nhiêu tiền.
Cứ nghĩ mọi việc sẽ
dừng lại ở đó, nhưng đúng lúc này, ở phía xa chợt có một luồng pháo sáng vọt lên trời, rồi nổ tung ra tạo thành một chữ “Đường” màu đỏ.
- Đoàng!
Mọi người đều bị tín hiệu này hấp dẫn sự chú ý, Họa Y nhướng mày nhìn về
phát ra tín hiệu, trong đầu như có điều suy nghĩ, rồi rất nhanh chắp
tay về phía Đường Càn:
- Đường gia chủ, tiểu nữ có việc cần đi, yến tiệc đành đợi lần sau. Thất lễ.
Cùng đứng lên với Họa Y còn có Greed, chỉ khác ở chỗ, hắn không có hứng thú
chào hỏi Đường lão gia một tiếng mà cứ thế đi thẳng. Mọi người ném cho
hắn ánh mắt bất thiện nhưng khi hắn đi qua, họ đều không tự chủ ngoan
ngoãn nhường ra một lối đi.
Đường Càn giờ này nhìn phương hướng
kia trong lòng như lửa đốt, hắn làm gì có tâm trạng níu kéo hay quan tâm người khác. Ánh mắt lập tức hướng về phía Đại trưởng lão, gật đầu một
cái, sau đấy tuyên bố với quan khách:
- Các vị khách quý, cuộc thi đấu tới đây đã kết thúc, phần thắng bất ngờ thuộc Hạo Thiên, nhưng hoàn toàn xứng đáng. Bây giờ kính mời mọi người tới Bảo An điện dự tiệc.
Dù thái độ hắn bình thường, nhưng ai mà không biết kia là pháo báo hiệu cầu cứu của Đường gia.
Ninh gia chủ vỗ vai hắn, thái độ trầm trọng:
- Mọi việc ở đây cứ giao lại cho bọn tôi, lão tới xem có việc gì đi.
Nghe Diệp lão, Gia Cát cùng Ninh lão đều nói thế, Đường Càn cũng không già mồm, hắn gật đầu cảm kích:
- Nhờ các vị, tôi đi một lát rồi quay lại ngay.
- Ừ.
Rất nhanh bóng dáng của Đường Càn biến mất. Gia Cát mỉm cười:
- Đường lão vẫn còn rất sung mãn. Chỉ tiếc hôm nay trước khi đi tôi đã
bói thử cho Đường huynh, không ngờ là một quẻ Hung, e rằng lần này lão
ta có chút rắc rối không nhỏ rồi.
Mấy lão nghe thấy đều nhíu mày,
nhưng trước nay, Gia Cát lão quái này được mệnh danh Thần toán tử, nếu
bói không ra hắn sẽ không nói, nếu đã nói, chắc chắn sẽ xảy ra. Ở Zero
này, chỉ có duy nhất hai kẻ được người ta gọi là Thần Cơ Diệu Toán: Gia
Cát Tư Mã và Đại Pháp Sư- Yon, một trong Cửu Giới của Tu La, mà tiền
thân của nó có cái tên Hồng Kinh Hội. Hai người này bao năm được đem ra
so sánh nhưng chưa thể phân cao thấp.
...
Ở sâu trong ngục
tối, vốn Dương Tuấn Vũ đang thiếp đi vì cơ thể càng lúc càng suy yếu,
nhưng âm thanh chém giết, tiếng kim khí va chạm, kêu gào của đám cai
ngục đã làm hắn tỉnh giấc, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn
chính là: Cướp ngục.
Nhưng có vẻ quy mô cướp ngục lần này không hề nhỏ, số lượng người tới rõ ràng rất đông, bên đám cai ngục rõ ràng có
dấu hiệu bị áp đảo.
Trong bóng lửa lập lòe, với nhãn lực hơn
người, Dương Tuấn Vũ rất nhanh nhận ra những kẻ tới cướp ngục đều mặc đồ đen, trên mặt đeo một tấm mặt nạ hình thú giống như ninja, tay cầm dao
găm, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối.
- Leng keng...
Tiếng xiềng xích bị cắt đứt rơi xuống sàn, không khó để tưởng tượng ra bọn chúng tới là vì cứu hai anh em ở ngục giam bên cạnh.
Trong giây phút hỗn loạn, Dương Tuấn Vũ đương nhiên rất muốn kêu cứu, nhưng
cổ họng khô khốc không thể gào lên được, âm thanh sau khi phát ra khỏi
cổ họ chỉ thành mấy tiếng khàn khàn không rõ nghĩa.