Walter thấy Vân Tú gật đầu, mô hình tiêm kích hiện lên thì nói:
- Mời mọi người xem mô hình tiêm kích Điện Biên Phủ - 01 (ĐBP-01). Sở dĩ
lấy cái tên này chính là thể hiện niềm từ hào với thắng lợi huy hoàng
của binh chủng phòng không không quân của chúng ta. Mô hình được lấy ý
tưởng từ Golden Eagle, tiếng Việt còn gọi là Đại bàng vàng, nó là loài
chim có tốc độ đứng thứ hai trong ba loài tốc độ bay lượn nhanh nhất, có thể đạt tới 320km/h.
Đại bàng vàng ngoài khả năng bay nhanh, nó
còn rất linh hoạt trong việc xử lý các tình huống trên không, và diệt
mồi dưới mặt đất.
Mọi người biết hai tiêm kích hiện đại hàng đầu hiện nay của Không quân Mỹ và Nga chứ?
Lê Quân nhướn mày:
- Ý đồng chí nói là hai chiếc F-15 của Mỹ và Su-35 của Nga?
Walter gật đầu:
- Đúng vậy. Phản lực chiến đấu F-15 Eagle và Su-35 Flanker-E là hai mẫu
phản lực chiến đấu đa nhiệm thế hệ thứ tư trứ danh của không quân Mỹ và
Nga, ra đời nhằm giành ưu thế trên không.
Lê Quân và mọi người đều hồi hộp, người này nói vậy không lẽ tiêm kích Thịnh Thế đang phát triển có thể đạt được những thành tựu như hai loại máy bay đã thành danh của
quân đội Mỹ-Nga?
Không để họ đợi lâu, các thông số so sánh kỹ
thuật nhanh chóng được chiếu lên. Theo đó, tiêm kích Điện Biên Phủ của
Thịnh Thế đích thị có thể giúp họ tự tin hơn trên vùng trời.
- Hệ thống radar quét tự động: Có.
- Hệ thống tìm kiếm và theo dõi bằng tia hồng ngoại: Có.
- Hệ thống làm nhiễu tín hiệu vô tuyến của tên lửa đối phương: Có
- Hệ thống tên lửa phòng ngự đối không lớn: Có
- Hệ thống đa nhiệm vi tên lửa đẩy: Có. (Tính năng chỉ duy nhất có trên
tiêm kích hiện tại). Vai trò của hệ thống này giúp cho tiêm kích hoạt
động với các quỹ đạo vô cùng linh hoạt trên không. Đồng thời, nó cũng
giúp cho con Đại bàng luôn giữ được thăng bằng trong quá trình bay lượn. Và quan trọng nhất là tốc độ bay có khả năng tăng tốc cực lớn trong vài giây, dự kiến 450m/s trong 3 giây kích hoạt.
Sở dĩ làm được điều này là nhờ hệ thống các vi tên lửa đẩy bằng quá trình đốt Hydrogen, đây sẽ là ưu thế cực lớn giúp nó tránh khỏi các quả tên lửa chùm có ý định
vây bắt, hoặc trong những hiểm cảnh ĐBP mà nó có thể đối mặt.
Phong lão mặc dù đã biết trước kế hoạch đồng loạt tung ra các thiết bị quân
sự mà tên nhóc Dương Tuấn Vũ đã nói, nhưng bản thân lão nằm mơ cũng
không thể ngờ các thiết bị này lại sở hữu những công nghệ tiên tiến như
thế.
Walter như hiểu tâm lý mọi người, thấy cái nháy mắt của Vân Tú, hắn hắng giọng:
- Các vị tướng quân đừng quá kinh ngạc như vậy, nói thế nào đây mới chỉ
là kết quả mà chúng tôi muốn hướng tới thôi, sản phẩm chưa xuất hiện
không thể nói trước quá nhiều. Mặt khác, ngay cả khả năng tác chiến của
ĐBP-01 có xuất chúng đi chăng nữa, nhưng việc thành thạo và sử dụng hiệu quả nó lại không phải việc đơn giản.
Muốn tận dụng được tối đa
ưu thế để mỗi một chiếc tiêm kích lại có chiến tích huy hoàng còn cần
phải nhờ các chiến sĩ phòng không không quân có kinh nghiệm điều khiển,
mà đây là vấn đề không hề đơn giản đối với chúng ta.
Lê Quân thở dài:
- Đúng vậy, các chiến sĩ phòng không của chúng ta vẫn chưa có nhiều cơ
hội tiếp xúc với các loại phi cơ, tiêm kích hiện đại trên thế giới. Mặc
dù đã cố gắng bù đắp bằng lý thuyết và thường xuyên trau dồi kinh nghiệm qua một số máy bay đời cũ, nhưng như thế chắc chắn là không đủ.
Nhưng các vị lãnh đạo của Thịnh Thế yên tâm, chúng tôi rất có niềm tin với
các chiến sĩ phòng không không quân, họ chưa bao giờ ngừng nỗ lực, nếu
ĐBP có những tính năng tiên tiến như giám đốc Cường vừa nói đi chăng
nữa, tôi lấy thân phận Bộ trưởng, cam kết sẽ không để các sản phẩm tuyệt vời này đi bị hủy hoại mà chưa đem lại lợi ích gì tương ứng.
Vân Tú gật đầu cười:
- Có lời hứa này của Bộ trưởng thì tập thể nhân viên Thịnh Thế hài lòng
rồi, bản thân tôi cũng hiểu, người dân Việt Nam chúng ta mặc dù tiếp xúc với khoa học công nghệ chậm hơn thế giới, nhưng một khi được trải
nghiệm sẽ rất nhanh có thể thành thạo. Nhân dân ta từ xưa tới nay đều
rất xuất sắc.
Hai bên sau khi trao đổi thêm một số tình hình thì
cũng kết thúc cuộc họp với tâm trạng phấn chấn. Với sự ngỏ lời nhiệt
tình của ban tổ chức, Bộ trưởng cùng các lão tướng quyết định ngồi lại
ăn một bữa cơm tất niên tại Nhà Hàng Thịnh Thế cùng toàn thể thể ban
lãnh đạo tập đoàn.
...
- Không phải cháu nói tới mùng 2 Tết
là tới ngày dự kiến sinh sao? Giờ vẫn cắm đầu vào công việc. Tiếp đón Bộ trưởng cũng tốt, nhưng sức khỏe quan trọng hơn, lão ấy không phàn nàn
gì đâu.
Vừa đi xuống xe Phong lão vừa đỡ Vân Tú vừa trách, nhưng lời khi nói ra rõ ràng chỉ toàn là cưng chiều.
Vân Tú mỉm cười khẽ xoa bụng:
- Cũng không phải làm việc gì nặng nề, hôm nay cháu cũng không làm chủ
tọa tổ chức, ông đừng lo lắng quá, khi mang thai nên đi lại, ra bên
ngoài hít thở một chút sẽ tốt hơn chỉ nằm một chỗ ở nhà.
Phong lão hơi luống cuống tay chân đỡ Vân Tú bước xuống bậc thềm, rồi nhanh nhẹn
mở cửa xe, nhìn mấy hành động này của lão khiến những người xưa nay quen biết đều lắc đầu cười. Họ chưa bao giờ thấy lão chăm chút một ai như
vậy, ngay cả đối xử với bản thân lão cũng không cẩn thận tới mức đó.
- Nó vẫn chưa có tin tức gì sao? Vợ sắp sinh rồi còn lông bông ở ngoài.
Thằng nhãi này lần sau gặp ông sẽ cho nó một bài học. Hừ.
Vân Tú nhoẻn miệng lắc đầu:
- Cháu không trách anh ấy, cha mẹ chồng cháu đều rất tốt.
- Hừ. Đừng để ta biết nó có đứa khác bên ngoài, nếu không ta liều cái mạng già này cũng phải đánh gãy chân nó.
- Ông...
Vân Tú thấy ông như vậy thì hơi chột dạ, ánh mắt thoáng đượm buồn nhưng vội giấu đi.
- Anh ấy làm gì cũng có lý do cả.
- Lý do lý trấu, ài, tiểu Tú cháu ông thông minh tài giỏi, xinh đẹp khó
có ai sánh bằng, nó còn mơ mộng cái gì? Tốt nhất đừng để ông bắt được
tội.
- Được rồi, ông đừng giận, à, cháu nghĩ ra tên cho đứa bé rồi.
- Ồ. Mau nói ông nghe thử.
- Dương Gia Hân.
- Rất hay, chắc chắn con bé sẽ xinh đẹp như mẹ nó. Thật là mong chờ a.
Phong lão chân tay luống cuống, gương mặt nhiều nếp nhăn theo năm tháng theo
nụ cười hạnh phúc trở nên thật hiền hậu, bất giác đôi mắt đỏ lên.
Vân Tú nắm lấy tay ông cười tươi, ông ngoại đã sống gần hết đời mới cảm
nhận được hạnh phúc của một gia đình, đối với một người cống hiến quá
nhiều cho đất nước như vậy quả thực ông trời có chút bất công. Phong lão có tất cả, duy chỉ không có niềm vui bên gia đình.
Vũ Chấn Phong
ngửa đầu hít một hơi kìm nén xúc động, ông hiền từ xoa đầu cháu gái.
Cuộc sống cay nghiệt đã cướp đi một người vợ nhưng cuối đời lại cho ông
nhận được một đứa cháu tốt như vậy quả thực khiến ông không còn gì phải
nuối tiếc nữa rồi.
Mọi người vui vẻ nói cười khi tiến vào khu vực Vip của nhà hàng, chỉ là chưa đi được bao xa bỗng có tiếng nói vang lên:
- Ơ, kia có phải Bộ trưởng Quân? Phong lão tướng quân không? Ồ, còn có cả Khương lão, Huy lão, mọi người đi đâu vui vẻ thế?
Nghe thấy tiếng gọi tên của mình, mọi người đồng loạt nhìn sang, khi thấy
đối phương bất giác có chút thiếu tự nhiên, nhưng là người dẫn đoàn, Lê
Quân rất nhanh điều chỉnh thái độ.
- Ồ. Ra là Nguyễn Siêu tướng
quân, đồng chí Nguyễn Dật Khiêm, Lý Khải, Lý Trình, Trần Thế Kiệt đều là người quen cả, cậu thanh niên này là Nguyễn Bá Nhật nhỉ? Mọi người đi
ăn cơm trưa à?
Vân Tú đang tươi cười nói chuyện với ông ngoại nghe vậy cũng nhìn sang, khi gặp mấy gương mặt kia mày liễu hơi nhíu lại,
nhất là đối diện với tên gian trá Trần Thế Kiệt, ánh mắt cô không giấu
được lửa giận, cô cố gắng kìm chế tâm trạng chuyển góc nhìn tới hướng
khác.
Nếu không phải là người trong cuộc có lẽ ai cũng nghĩ những nụ cười và cái bắt tay thân thiện kia đều là giả dối.
“Không biết đám khốn kia tụ tập với nhau làm gì? Đúng là vật tụ theo loài. Bọn chúng ngồi với nhau chắc chắn chẳng thể nói ra điều gì tốt đẹp.”
Trực giác mách bảo, Vân Tú khẽ chạm vào chiếc đồng hồ của mình, tay gõ nhẹ
theo nhịp, ngay lập tức ở cách đó mấy trăm mét liền có hơn 10 thứ rất
nhỏ chuyển động, 10 cặp mắt mở ra rồi nhanh chóng bay tới giám sát nhóm
đối tượng khả nghi theo tín hiệu mã hóa chuyển từ nhịp gõ của cô.
Xong việc, cô quay sang nhìn thì cũng tới lúc kết thúc màn trò truyện “vui
vẻ”. Chỉ là lúc vô ý lướt qua tên Nguyễn Bá Nhật, cô chợt thấy hắn nhếch mép cười, đôi mắt hơi híp lại âm hiểm, sâu trong đó không hề e dè mà
lướt lên lướt xuống nhìn vóc dáng của cô.
Không thể không nói,
Vân Tú mặc dù mang bầu khá lớn, nhưng ngoại hình của cô vẫn rất xinh
đẹp, lộng lẫy khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải cảm thán, một khi nhìn vào là ánh mắt khó rời.
Bắt gặp ánh mắt của Vân Tú, không ai ngờ hắn lại mạnh dạn tiến tới, ra vẻ lễ phép chào hỏi mọi người một lượt
rồi khi tới trước mặt cô, mặc dù không nhận được cái bắt tay nhưng hắn
hơi ngả người về trước, miệng nói nhỏ:
- Em cứ đợi đấy, nhất định có ngày em phải quỳ xuống cầu xin tôi.
Vân Tú sững người, rồi bất giác ánh mắt biến thành vô cùng lạnh lẽo, chỉ là cô chưa kịp phát tác thì hắn đã lùi lại mấy bước, trước cái nhìn của
cô, hắn nhếch mép cười, tay vẫy vẫy trêu tức rồi theo đám Nguyễn Siêu từ biệt đi vào phòng ăn đã đặt trước.
Phong lão bị đám kia làm phiền nên không chú ý được nhiều, khi quay lại thấy Vân Tú cố kìm nén cơn tức thì nhíu mày nhìn theo đám người kia:
- Tên Bá Nhật đó lại làm phiền cháu sao? Có cần ta cho thằng nhãi đó một bài học không?
Vân Tú giữ tay ông lại, cắn môi, lắc đầu:
- Mặc kệ hắn đi. Ông đừng bận tâm.
- Ừ. Nếu có gì cứ nói, ai chứ Nguyễn gia dù lớn nhưng Chấn Phong ta chưa
từng biết sợ kẻ nào. Dám động tới cháu gái ta? Nằm mơ. Hừ.
- Bảo sao cháu không thấy Lý Khải, hóa ra hắn bị bộ trưởng Quân tách ra rồi sao?
- Tên miệng chó không mọc được ngà voi ấy, lần nào có hắn họp đều chẳng
phải tìm mọi cách chống lại ý kiến của Thịnh Thế sao? Hắn không có thái
độ xây dựng ý kiến mà chỉ cắn bừa, Quân lão chắc đã hết kiên nhẫn với
hắn rồi.
- Vâng, như vậy cũng tốt. Cháu cứ có cảm giác bọn chúng
không phải thứ tốt lành gì. Mặc dù Thịnh Thế đang làm rất tốt các đơn
đặt hàng quân sự của chính phủ, nhưng để chúng tham gia cùng e rằng sẽ
có chút cản trở tiến độ. Có lẽ Bộ trưởng đã cảm nhận được điều gì đó nên mới mạnh mẽ tách Lê Khải ra, còn đúng ra, với chức vụ của hắn thì các
cuộc họp như hôm nay không thể vắng mặt.
- Ừ. Dạo gần đây ba nhà
Nguyễn- Trần- Lý khá im hơi lặng tiếng, làm việc gì cũng rất cẩn trọng,
không biết bọn khốn này đang âm mưu cái gì.
...
- Nhiễu sóng không thể theo dõi được sao? Bọn chúng đang chuẩn bị cái gì à?
Nhìn tín hiệu mà đám ruồi trinh sát truyền về chỉ có những hình ảnh và âm thanh bị nhiễu tới mức không nhìn ra được điều gì.
Vân Tú nhíu mày nhìn màn hình máy tính.
- Lau, cậu có ý kiến gì không?
- Bọn chúng đang sử dụng thiết bị làm nhiễu rất tinh vi, không ngờ trình
độ công nghệ đã đạt tới mức này. Cách duy nhất chỉ có thể phá hủy máy
làm nhiễu thì mới theo dõi được, nhưng nếu thiết bị này bị hủy chắc chắn sẽ phát ra báo động, khi đó bọn chúng đã cảnh giác, chúng ta cũng không thể thu lại được tin tức có giá trị gì.
- Như vậy tạm thời không thể làm gì?
- Hiện tại là như thế.
- Vậy cậu điều 3 đội rồi trinh sát theo dõi bọn chúng, máy làm nhiễu sóng có lẽ không thể chia đủ cho tất cả thành viên trong gia tộc. Chúng ta
sẽ thu thập tin tức và động tĩnh từ mọi thành viên trong ba gia tộc này, bất cứ khi nào có gì khả nghi, cậu lập tức liên hệ với tôi, Walter hoặc DG.
- Tuân lệnh.
- Ừ. Bật chế độ bảo vệ lên mức cao nhất.
- Cái này ...
- Cứ làm đi, không thừa đâu. Đừng để tới lúc bị tấn công lại không kịp
phòng thủ. Như cậu đã nói, hệ thống làm nhiễu của chúng đã có công nghệ
cao như vậy rồi, không ai biết được chúng có khả năng hack vào hệ thống
hoặc tấn công vào căn cứ của chúng ta không.
- Đã rõ.
Vân Tú cúp điện thoại, tâm trạng không hiểu sao có chút bất an. Bàn tay đẹp
khẽ chạm lên mặt dây chuyền, nhìn thấy gương mặt với nụ cười ấm áp ấy,
bất giác cô cảm giác mọi thứ áp lực đều tiêu biến, nhưng nhớ về ký ức ở
Nam Cực, tung tích của anh bỗng biến mất khỏi thế gian, khóe mắt cô ngấn lệ, cô khẽ lẩm bẩm, tay xoa bụng:
- Em rất nhớ anh. Anh có khỏe không? Con sắp ra đời rồi, anh có cảm nhận được không? Gia Hân cũng đang quậy đòi gặp anh này.