Dương Tuấn Vũ thấy vậy lập tức vận công, mọi sự chú ý đều tập trung
vào con hung thú trước mặt, một người một báo đi từng bước, từng bước
gườm ghè nhau, chỉ cần một phản ứng sẽ lao vào nhau cắn xé kẻ địch.
- Con Hắc Lôi Báo này mặc dù hung hãn nhưng khí tức nó đã suy yếu rất
nhiều rồi, vết thương ở lưng rất nặng, ảnh hưởng lớn tới xương cột sống
của nó, nếu kiên trì giao đấu sẽ hạ gục được nó.
Triệu Cơ sau một chút đánh giá các dấu hiệu sinh tồn của con thú nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Mặc dù biết tình thế có lợi nhưng hắn không dám chủ quan, Lôi Báo có khả
năng phóng tia lửa điện làm tê liệt con mồi, rồi chỉ cần một tích tắc
ngắn nó sẽ nuốt gọn đối thủ. Thủ lĩnh Huyết Lang vừa nãy rõ ràng đã kịp
phản xạ nhưng một chút điện lôi đã làm thân thể tê cứng trong khoảnh
khắc vừa đủ khiến hắn phải đón nhận một kết cục vô cùng thê thảm.
Khó khăn của Dương Tuấn Vũ hiện tại chính là không có vũ khí cách điện, nếu dùng thương thì không khác gì tự hại mình, còn đánh giáp lá cà với một
con hung thú còn nguy hiểm hơn nhiều lần.
Lôi Báo có lẽ biết tình
hình thương thế không thể tiếp tục kéo dài, trong đôi mắt nó hiện rõ sự
dữ tợn, cơn đau từ lưng truyền đến càng làm nó thù hận đám nhân loại đê
tiện.
Dương Tuấn Vũ nhận thấy Lôi Báo đã hết kiên nhẫn, hắn đột nhiên siết chặt Hắc Long Thương, thân hình ngả về phía trước.
Yêu thú đã chờ đợi cơ hội từ lâu lập tức phản ứng cực nhanh, hai chân sau
giậm đất, miệng lớn đỏ au như bể máu, hai bộ vuốt sắc bén có thể dễ dàng cắt lìa cây cổ thụ vồ thẳng về phía kẻ địch, tốc độ được đẩy lên cao
nhất, thân hình nó bằng mắt thường chỉ còn thấy một chút tàn ảnh.
Dương Tuấn Vũ chỉ vừa ngả người về phía trước giống như đang lao tới thì đột
nhiên chống cán thương bật người lên cao, lùi về phía sau, đồng thời khi đang ở trên không trung, toàn thân bất ngờ phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, nhân lúc Lôi Báo bị mất thị lực tạm thời, cơ bắp phồng lên, hai
tay siết chặt Hắc Long, ngọn thương mang theo sức tấn công cực lớn rất
nhanh đâm thẳng về phía trước.
Đôi mắt linh động của Hắc Lôi Báo
bị chiêu Sáng Chói của địch thủ làm mù trong chốc lát, nhưng thân thể
vẫn còn đang trong tư thế vồ mồi, toàn thân đang lơ lửng trên không
trung, không thể thay đổi hướng tránh đòn. Con dã thú ngửi thấy mùi vị
tử vong ập tới khiến nó lập tức phát ra tiếng gầm kinh khủng đủ để đối
thủ bị điếc, hi vọng đòn tấn công bị gián đoạn.
Lôi Báo ứng biến
nhanh như vậy thể hiện được bản lĩnh chiến đấu không tồi, chỉ là, đối
thủ của nó cũng không phải kẻ ngây thơ chưa thấy mùi máu. Quan trọng
nhất, tên nhân loại trước mặt còn có một siêu trí tuệ sát cánh đồng
hành.
Ngay từ khi cuộc chiến nổ ra, Triệu Cơ đã giám sát chặt chẽ các hành động của đối phương, vì thế, khi dây thanh âm của Hắc Lôi Báo
bắt đầu rung lên, cô đã lập tức báo cho Dương Tuấn Vũ chuẩn bị đối phó
với sóng âm công kích. Và sự thật nó đã xảy ra, khi âm ba bắn về phía
mình, Tuấn Vũ đã dồn Ki lên hai tai tạm thời phong bế thính giác của
mình, trong khi đó hai tay tiếp tục tăng thêm lực tấn công cho đòn đánh.
- Keng! Phập!
Lôi Báo đương nhiên không hi vọng quá nhiều
vào chiêu âm ba phát động tạm thời của mình có thể gây ra được thương
thế nghiêm trọng cho kẻ địch, ngay khi âm ba phát ra, nó lập tức chuyển
đôi vuốt cứng rắn lên che chắn chỗ hiểm.
Lưỡi thương sắc bén đâm
tới nhưng bị móng vuốt Lôi Báo ngăn cản kịp lúc nên không thể tạo thành
vết thương chí mạng, tuy vậy, nó cũng làm hai chân trước bị thương nặng.
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên về phản ứng của nó, mũi thương cứng rắn không thu về mà đôi tay trong chốc lát càng tăng thêm lực.
Lôi Báo chỉ đợi thời cơ này kéo dài, nó cũng không muốn kẻ địch thu lại
thương kịp thời khi hiệu quả tia lôi điện còn đang theo lưỡi thương rất
nhanh sẽ truyền vào người đối thủ, làm hắn tê liệt.
Nhưng tên nhân loại này như phát điên, hắn không những không có ý định thu hồi chiêu thức, dường như rất thèm cảm giác bị giật.
Trong khoảnh khắc ấy Lôi Báo biết cơ hội đã tới, bất chấp mũi thương đâm
xuyên qua đôi chân trước, nó há miệng dữ tợn bổ nhào vào cắn xé con mồi.
Đúng lúc cơn khát máu sắp được thỏa mãn, Lôi Báo chợt thấy tên
kia buông hai tay ra khỏi thân thương, đúng vậy, nó không hoa mắt, tên
nhân loại ấy từ bỏ vũ khí duy nhất của mình ngay trước khi bị điện giật, rồi ... chân đạp cán thương cắm phật vào đất, đồng thời thân hình mượn
lực phản chấn nhanh như chớp né sang một bên.
Hắc Lôi Báo như phát điên, nhưng lực lao xuống đã phát động, cứ theo đà này nó sẽ bị mũi
thương xuyên qua người từ trước ra sau mất.
Cảm thấy mình chưa đủ ác, Dương Tuấn Vũ sau khi nghiêng người né sang một bên, hắn rút ra hai
thanh dao găm từng mua với giá ưu đãi ở một quán ven đường, chất lượng khá
tốt, rồi truyền một lượng Ki vào đấy làm chúng phát ra ánh sáng chói lóa và phóng thẳng vào cổ họng và vết thương dữ tợn trên lưng con báo đen.
Các động tác thành thục như nước chảy mây trôi, quá nhiều sự tính toán
đều được lập ra trong khoảnh khắc chiến đấu ngắn ngủi chưa tới 10 giây.
Lôi Báo bị thế khó trước mắt làm rối trí chưa biết cách thoát thân, lại tiếp tục bị ám toán vào chỗ
hiểm, dù nó có thông minh tới mấy cũng không thể bằng tên nhân loại gian xảo
trước mặt. Đột nhiên suy nghĩ của nó tràn đầy sự hối hận, nếu không phải nó quyết định xé xác đối thủ mà chạy đi thì chưa chắc đã phải đối mặt
với tử cục này.
Biết mình không còn cơ hội đào thoát, Hắc Lôi Báo
bất ngờ quay đầu sang bên cạnh, phun ra một tia chớp lớn bằng cánh tay
về phía Dương Tuấn Vũ với tốc độ cực nhanh.
Biến cố này khiến lông toàn thân Dương Tuấn Vũ dựng đứng, mặc dù hắn đã luôn cảnh giác với
chiêu thức liều mạng của đối thủ trước khi chết, nhưng tốc độ tia chớp
lần này hoàn toàn khác với tia chớp lập lòe trên thân mình khi nãy của
Lôi Báo.
- Phập, phập, phập.
- Đoàng!
Ngay khi con
báo bị các loại vũ khí sắc nhọn xuyên thấu thân thể thì tên nhân loại
lấy đi mạng sống của nó cũng bị trúng tia sét bản mạng tích tụ suốt từ
khi sinh ra tới giờ trong người nó, mép con hung thú khẽ rung rung lên,
có lẽ đang cười vì đường xuống âm phủ không đơn độc.
- Khụ khụ!
Khi thi thể Lôi Báo đã bắt đầu cứng đờ, Dương Tuấn Vũ bị tia sét đánh cho
cháy hết quần áo, toàn thân đen thui, tóc tai dựng đứng nhìn vô cùng thê thảm, nhưng ít nhất không chết là tốt rồi.
- Con báo khốn nạn, đã chết chắc còn hại người.
Dương Tuấn Vũ tức tới nghiến răng nghiến lợi, toàn thân vẫn truyền tới não bộ từng cơn đau nhức, bỏng rát, tay phải khẽ xoa xoa ngực, tay trái chống
đất khó khăn ngồi dậy. Hắn thầm nghĩ may mắn, nếu thân thể ngày trước có lẽ đã mất mạng rồi, cũng may sau lần Apollo xuất hiện, thể trạng của
hắn đã được cường hóa không ít.
Giữa núi rừng hung hiểm hắn không dám chậm chễ, hai mắt nhắm lại lập tức nhập định, toàn thân vận chuyển Ki chữa trị cơ thể.
Qua một quãng thời gian ngắn, hắn nhíu nhíu mày mở mắt, phía xa xa đang có tiếng bước chân lao tới.
Thân thể đã hồi phục được một phần khí lực, hắn vội vàng xuyên cây thương
qua người Lôi Báo rồi vác nó lên vai chạy thục mạng về phía Bắc, theo
hắn nhớ không lầm, hướng này sẽ có một con sông, vượt qua đó dấu vết do
máu yêu thú sẽ được dòng nước xóa sạch.
Ngay khi hắn rời khỏi chỗ
giao đấu không lâu, hai tên Dương Tuấn Vũ đã nhìn thấy trong quán trọ đã tới, bọn chúng sau một hồi kiểm tra liền nhíu mày. Tên râu rậm rạp tức
giận nói:
- Không ngờ lại bị nẫng tay trên, ngươi nhìn xem, mảnh
đất hoang tàn, đen trụi lớn cả trăm mét kia chắc chắn là do Lôi Báo sắp
chết phóng lôi châu trong người ra đồng quy vu tận, tên khốn đó không
biết vận số thế nào lại không chết, còn đem xác con yêu thú đi rồi.
- Không chết chắc cũng bị thương nặng, mau đuổi theo.
- Đi!
Hai tên rất nhanh phán đoán ra chân tướng, theo hướng máu đọng lại trên lá
khô dưới đất tốc lực truy đuổi. Chỉ có điều khi tới dòng sông rộng cả
cây số trước mặt thì mất dấu, hai tên đứng trên bờ chửi bới một hồi rồi
bực tức rời đi.
Nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ, cứ chốc chốc
10-15 lại quay lại kiểm tra một hồi. Tới lần thứ 5 không thấy kết quả
mới uất hận đi hẳn.
...
Dương Tuấn Vũ thấy con sông rất lớn
nhưng biết không còn lựa chọn khác, hắn mang theo con báo nhảy xuống
sông, tới chỗ tương đối sâu, hắn nhanh chóng vận một lớp Ki bao quanh tứ chi rồi như con cá rẽ nước xuôi dòng bơi đi. Lúc này hắn mới thầm cảm
ơn Triệu Cơ lúc trước đã không ngừng bắt hắn ngụp lặn dưới biển tập
luyện chiến đấu, nếu không hiện tại vác thêm con yêu thú nặng mấy trăm
cân chắc muốn bơi đi cũng không được. Có thể nói hắn hiện tại so với con dái cá còn lợi hại hơn.
...
Sau vài lần nổi lên hít dưỡng
khí, hắn đã bơi được cách điểm ban đầu nửa ngày trời, Dương Tuấn Vũ nhìn ngó một hồi rồi chậm rãi tiến vào gần bờ, kiếm một hốc đá, ngụy trang
cẩn thận rồi chui vào phục hồi lại thể lực.
Tới khi hắn mở mắt đã
là tới sáng ngày hôm sau, nhìn con thú đen thui bên cạnh khóe môi khẽ
nhếch lên một nụ cười khoái chí. Trong quá trình hắn đi tới đây, trên
đường đều không ngừng thu thập tin tức về các loại yêu thú mình phải đối đầu, kết hợp với kiến thức trong miếng ngọc giản Vạn Thú, hắn biết mình đang trên con đường phát tài.
Yêu thú cấp độ Hắc Lôi Báo từ da
lông, răng nanh, móng vuốt cho tới gân cốt... toàn thân đều là tài liệu
luyện khí cao cấp, ngay cả khi không dùng tới mà bán đi cũng thu được
một chút tài phú không hề nhỏ.
Nghĩ như thế nên khi nhìn vào Lôi
Báo, ánh mắt hắn bất giác xuất hiện một tia thân thương, nhưng nhiều hơn là vạn tia lấp lánh hơn cả ngọn đèn hải đăng ngàn watt trong đêm.
Hắn thở dài, thầm than mình số khổ, thì ra tới giờ, chưa bao giờ hắn thoát nghèo.