Hạ Tiểu Nịnh ngốc ngốc mà tiếp nhận túi giấy, đỉnh đầu bị anh xoa xoa,
đến bây giờ vẫn còn nóng nóng tê tê, cô chỉ đáp lại tiếng được theo bản
năng.
Sau đó, chỉ thấy Phong Thanh Ngạn đã mím môi, lộ ra nụ cười cực kỳ khó có được.
Thật giống như hoa quỳnh thấy được ánh trăng hoa quỳnh, thanh tú lại làm người ta kinh diễm……
Phía sau Tề Hàng cũng không quên dặn dò của thiếu gia, nhanh chóng tiến lên, đem đồ vật trong tay mình đưa cho Cố Lâm Anh, sau đó lại cung kính mà
thối lui sang một bên.
Phong Thanh Ngạn nói: “Tối hôm qua thấy
bác trai lúc dùng bữa ho khan hai tiếng, đây là cháo nhuận phổi bách
hợp, còn có bác gái có chút phát hoả, cho nên một phần cháo lúa mạch
khác là cho người. Những thứ này chúng ta cũng có thể chậm rãi điều
trị.”
Buổi nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống hồ
đưa cũng không phải cái gì hi thế trân bảo, thật đúng là khiến người
khác không có biện pháp từ chối.
Cố Lâm Anh không có cách nào khác chỉ có thể nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
Vừa mới nói xong, nhà hàng xóm bên cạnh cửa bỗng nhiên mở ra.
Một bác gái trung niên một đầu cuốn tóc ngắn, ăn mặc bộ áo ngủ quần ngủ màu đỏ, mắt buồn ngủ mông lung mà xách theo rác rưởi muốn xuống tầng.
Ánh mắt vừa chạm đến Phong Thanh Ngạn, đối phương lập tức liền hăng hái,
bát quái chi hồn đang ép trắc trong hành lang hừng hực thiêu đốt, “Mẹ
Tiểu Nịnh à, vị soái ca này là con rể tương lai nhà bà hả?”
“Xin
chào, cháu tên là Phong Thanh Ngạn.” Anh trong giọng nói tuy rằng vẫn có sơ đạm như thường, nhưng cũng còn tính là có lễ phép.
Cố Lâm Anh lập tức xấu hổ, việc này người khác cũng đều không biết đâu! Nếu như
truyền đi ra ngoài, cuối cùng Tiểu Nịnh cùng cậu ta lại không thành, đến lúc đó làm sao bây giờ? Danh dự người con gái sao có thể qua loa được!
Bà nhanh chóng bắt lấy tay Hạ Tiểu Nịnh, mang cô trở về, “Không có không
có, đây là ông chủ của nó mà thôi, Tiểu Nịnh làm công cho cậu ấy, hôm
nay cũng chỉ là trùng hợp tới nhà của chúng ta nhìn xem.”
“À……” Đối phương trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, trong lòng lại có vài phần đắc ý ——
Mình nói mà! Người đàn ông này thoạt nhìn tuấn lãng lại phi phú tức quý
(*không phú thì quý) như thế, sao có thể coi trọng nha đầu Hạ Tiểu Nịnh
xuất thân loại cửa nhỏ nhà nghèo này được chứ?
Hạ Chí Dũng cũng
khách khí mà xoay người, “Cảm ơn cậu đưa đồ tới. Chúng tôi còn có việc
cần làm, liền không tiễn được. Mấy vật này tự chúng tôi cũng có thể làm, về sau không cần phí tâm lo lắng.”
Nói xong liề kéo vợ con vào trong nhà, cũng không mời Phong Thanh Ngạn đi vào ngồi một chút, liền đóng cửa.
Tề Hàng một bên xem đến hãi hùng khiếp vía. Thiếu gia nhà mình thân phận
tôn quý như vậy, bất luận đi chỗ nào người khác đều là gương mặt tươi
cười đón chào, bị sập cửa vào mặt này vẫn là lần đầu tiên, cũng không
biết có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ngài ấy hay không, dẫn tới liên
lụy đến người trong toàn công ty tăng ca……
Cái này thật đúng là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Nhưng cũng may, Phong Thanh Ngạn không có lộ ra nửa điểm không vui, ngược lại giống như khi đến rất có phong độ mà xoay người, cứ như vậy chuẩn bị
xuống tầng rời đi.
“Đợi đã——” Bác gái hàng xóm ngửi ra hương vị
cơ hội, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, “Vị soái ca này, cháu đã kết hôn chưa? Nếu như chưa có, con gái nhà bác nói đến cũng không tồi, tốt
nghiệp đại học đế đô, trước mắt đang đi làm ở ngân hàng đế đô, trong
điện thoại di động bác có ảnh chụp của nó, đây đây, cháu nhìn xem, đây
là con gái của bác……”
Phong Thanh Ngạn liền đôi mắt đều không có rũ xuống một chút.
Bất đắc dĩ bác gái này kéo thân hình tròn vo ngăn ở trước mặt anh chính là
không cho nói, cuối cùng còn chưa từ bỏ ý định mà liều mạng nhón chân
lên, đem điện thoại tiến đến trước mắt Phong Thanh Ngạn, "Nhìn một cái
xem sao, cứ nhìn một cái đi.”
Phong Thanh Ngạn rốt cuộc như bà muốn nhìn thoáng qua.
Bác gái trong lòng vui vẻ, “Thế nào, con gái của bác không tồi chứ?”
Rất nhiều đàn ông đều đối với nó nhất kiến chung tình rồi đấy!