Bốn người ngồi vào chỗ phòng của mình, mới vừa
rồi còn hứng thú bừng bừng Cố Lâm Anh, cái này giống sương đánh cà tím
héo, mặt ỉu xìu, làm cho Phong Thanh Ngạn mặt lại không tốt, lại hỏi Hạ
Tiểu Nịnh đây là chuyện gì xảy ra.
Nhưng căn cứ vào hậu quả trước đó xem ra, tối hôm qua người đàn ông cùng Tiểu Nịnh ở bên nhau hẳn là Phong Thanh Ngạn không sai.
Bà dùng một loại ánh mắt trìu mến lại tiếc hận nhìn con gái, “Xã hội bây
giờ cũng không phải lấy loại bầu không khí muốn bức tử trước kia, nếu
không con đem chuyện đêm qua trực tiếp quên đi? Ba mẹ bảo đảm về sau
không bao giờ nhắc tới……”
Hạ Tiểu Nịnh: “……”
Phong Thanh Ngạn im lặng, chén trà trong tay chuyển động một chút, “Bác gái, con lúc trước cũng đã tới nhà hàng này ăn cơm, ở bọn họ bên này có để
một lọ rượu ngon, con đi bảo người ta lấy ra.”
Nói xong liền đứng dậy, ra khỏi cửa phòng đi tìm người.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng nhìn ba mẹ nhà mình liếc mắt một cái, trong phòng lâm vào trầm mặc lâu dài.
Hạ Chí Dũng ngược lại là không quên trước đó không lâu chính mình tha
thiết dặn dò qua con gái những lời kia, nhưng hiện tại người đã đưa tới
trước mặt mình, liền chứng minh những lời kia đều là nói vô ích.
Ông nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, cũng không lên tiếng.
Hạ Tiểu Nịnh không hiểu được mà khẩn trương, thấy một cái túi giấy bên
cạnh Cố Lâm Anh, thuận tay cầm lại đây xách ra đồ vật bên trong, “Mẹ hôm nay còn đi dạo phố nữa à? Mẹ.”
Vốn định giảm bớt một chút không khí xấu hổ, kết quả sau khi xách ra, bên
trong là một áo dê nhung ba lỗ nam, hoa văn cùng kiểu dáng đều hơi có vẻ tân triều.
Lập tức…… Càng xấu hổ.
Cũng may Phong Thanh Ngạn đi đã quay lại, nhìn thấy áo dê nhung trong tay cô lập tức nhận lấy, “Cảm ơn món quà bác gái cho con.”
“Đó là ——”
Cố Lâm Anh lời nói còn không có nói ra miệng, Phong Thanh Ngạn đã lồng áo
dê nhung ba lỗ lên áo sơmi bên ngoài, lại lôi cổ áo sơmi ra, như cũ đẹp
trai ngút ngàn, “Rất vừa người, cảm ơn.”
Chỗ nào vừa người? Hạ Tiểu Nịnh quả thực muốn sụp đổ rồi, áo ba lỗ này mặc ở trên người anh, rõ ràng là ngắn một đoạn mà!
Nhưng hết lần này tới lần khác luôn chú ý mà nhạy bén Phong Thanh Ngạn phảng
phất như không hề phát hiện, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh cô, mở ra bình Mao Đài ủ lâu năm trong tay kia, rót cho Hạ Chí Dũng đầy một ly,
“Bác trai bác gái, con là lần đầu tiên thấy gia trưởng, nếu có chỗ gì
không đủ, kính xin nhiều hơn thứ lỗi.”
Lần đầu tiên? Cố Lâm Anh rõ ràng không tin, “Cậu có——”
Hai đứa nhỏ lớn như vậy mấy chữ này còn không có nói ra miệng, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng mà liền đứng dậy, chặn tầm mắt bà, lại múc cho bà một chén
canh, “Mẹ, mẹ uống canh trước, uống canh……”
Hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cô không hy vọng từ trong miệng bất luận kẻ
nào trên thế giới nghe được bất luận một lời gì điểm ghét bỏ bọn nó.
Cố Lâm Anh bị chặn một chút, vốn đang muốn mở miệng lại nói, nhưng nhìn
đến đối diện Phong Thanh Ngạn bộ dạng đã bị áo dê nhung ngực ba lỗ nóng
ra đầy mồ hôi lại như cũ không có muốn cởi ra, trong lòng bà lập tức nói không nên lời là cái gì cảm thụ, dứt khoát liền trầm mặc.
Hiện tại là giữa hè, trong phòng tuy rằng cũng bật điều hòa, nhưng cũng có 27 độ, mặc áo này vào thật sự là rất nóng.
Nhưng anh lại có thể như vậy mà nhẫn nại, cái gì đều không nói, cũng không có giống như trong tưởng tượng của bà đại thiếu gia chơi đùa như vậy, rốt
cuộc cũng coi như là khó được……
Phong Thanh Ngạn cũng rót cho mình một ly, nâng chén đến trước mặt Hạ Chí
Dũng, “Bác trai, trước nếm thử rượu ủ lâu năm này hợp hay hợp khẩu vị
bác đi?”
Tay Hạ Chí Dũng đặt ở bên cạnh ly vẫn chưa động, mà là nặng nề nhìn anh.
Ánh mắt kia, chính là nhìn con chồn ăn trộm gà con của mình, tràn ngập
phòng bị cùng bất mãn, “Cậu là khi nào đào góc tường Mộ Đình Tiêu? Có
thể để cho chúng tôi không biết chút nào.”