Hạ Tiểu Nịnh từ toilet trở về, phát hiện trong phòng bệnh Tề Hàng cùng lão Cao lại có thể đều không thấy.
Ngay cả Phong Thanh Ngạn đã ngủ lúc này đều dựa vào trên đầu giường, ánh mắt toàn bộ đổ dồn dừng ở trên người cô, làm cô cảm thấy áp lực gấp bội.
“……”
Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, thế giới ơi mày vì cái gì biến hóa nhanh đến như vậy?
“Cái kia, này, biết anh không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.” Cô đối với anh cười gượng.
“Ai nói anh không có việc gì?” Phong Thanh Ngạn chỉ chỉ kim tiêm trên mu
bàn tay của mình, lại chỉ chỉ hộp cơm giữ nhiệt đầu giường, “Lại đây
giúp đỡ. Tay anh đau.”
Đây có ý tứ gì? Sẽ không phải là mình phải đút cho anh ăn chứ? Hạ Tiểu Nịnh da đầu căng thẳng, “Tề Hàng đâu?”
“Anh để cậu ta đến công ty thay anh tăng ca rồi.”
“Vậy lão Cao đâu?”
“Về nhà đưa hai đứa nhỏ đi.”
“……Vậy nếu không tôi tìm cho anh một người y ——”
“Y tá không đút giỏi bằng em. Anh thấy ngày thường em lúc đút cho Mạn Mạn ăn thuần thục như vậy.”
Tóm lại chính là một câu, muốn cô đút cho chứ cần người nào khác, hơn nữa
cô cũng không có bất luận lấy cái cớ gì để đùn đẩy nói mình sẽ không
làm.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Phong Thanh Ngạn cũng không thúc giục cô, mà là dùng một loại ánh mắt gần như bình tĩnh rồi lại dường như dấu diếm bí mật liền như vậy yên lặng mà,
yên lặng mà nhìn cô……
Vẫn luôn nhìn đến cô thật sự không có cách nào, không thể không khuất phục mới thôi.
Thôi. Coi như là ngày hành một việc thiện. Hạ Tiểu Nịnh yên lặng cổ vũ cho chính mình, mở hộp cơm lão Cao đưa tới ra.
Cháo bào ngư hải sâm, hạ liệu mười phần đủ, bào ngư là hai đầu, hải sâm tự nhiên cũng không phải vật phàm.
Một nồi cháo hỗn hợp này, nguyên liệu nấu ăn giá trị đều có thể so với nửa
băm sinh hoạt phí của người bình thường có vợ có con, Hạ Tiểu Nịnh nhìn
đến líu lưỡi, nhỏ giọng nói thầm, “Lão Cao này, đây chuẩn bị vì anh ta ở cữ sao?”
“…… Em nói cái gì?”
“Không có gì,” Hạ Tiểu Nịnh trấn định mà múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng anh.
“Không thổi nguội sao?”
“……”
Tính, chỉ xem mình là y tá chăm sóc hậu sản. (*sau sinh -))
Cô yên lặng mà tăng lớn lực độ thổi, rất cố ý mà đem nước miếng mình thổi
tới trong cháo, dựa theo mức độ thói thích sạch sẽ của vị đại thiếu gia
này, hẳn là khinh thường không ăn.
Nhưng ai ngờ, anh ngay cả đôi mắt đều không có chớp một chút, không có nửa
giây chần chờ mà mở miệng, trực tiếp đem cháo liền nuốt xuống.
Yết hầu gợi cảm chuyển động, làm cho người ta không thể không liên tưởng
tới món cháo kia dính nước miếng lẻ tẻ của cô giờ phút này đã thông qua
cánh môi thật mỏng kia của anh, ở khoang miệng, một đường chạy qua ngực
anh, cháo cùng dịch dạ dày trong cơ thể nhão nhão dính dính mà hợp hai
làm một……
Nghĩ
đến đây, Hạ Tiểu Nịnh gương mặt nhịn không được mà đỏ lên, phần phật mà
lại nóng lên, tay bưng cháo thật không biết tiến hay là lui.
Hết lần này đến lần khác Phong Thanh Ngạn lại ngước mắt nhìn cô, mắt đen
sâu thẳm như có phát sáng, lại như vậy mà khó có thể nắm lấy, “Còn không tiếp tục?”
Thói thích sạch sẽ của anh không những không phản cảm cái quá trình này, ngược lại còn ẩn ẩn mà có chút chờ mong.
Chẳng lẽ, là đói choáng váng?
“……”
Trò đùa dai không có hiệu quả, cô chỉ có thể lại lần nữa múc cháo, tay
ngược lại là thành thành thật thật mà đưa đến bên môi anh, ngoài miệng
lại không nhàn rỗi, ác âm thanh lại ác khí, “Khối hải sâm này lớn như
vậy, anh cũng không sợ nghẹn!”
“Tuy rằng lớn, nhưng cũng rất mềm.” Anh nhìn chằm chằm cô, thuận miệng cũng giải thích một câu.
Hạ Tiểu Nịnh vốn là xấu hổ, lại bị toàn bộ quá trình anh nhìn chằm chằm
như vậy nhất thời càng thêm mà không được tự nhiên, nhanh chóng cúi đầu
giả vờ nhìn cháo, trong miệng lẩm bẩm lung tung: “Vâng vâng vâng, anh
lớn nhất, anh mềm nhất!”
“……”
Phong Thanh Ngạn mày nhăn lại, trong ánh mắt đã toát ra một tia sói quang, “Em có biết mình đang nói cái gì hay không?”