Đặc biệt là Kha Linh Lung, ngay cả hô hấp đều tựa hồ bị đè nén lại, lời nói cũng nói không lưu loát.
Phong Thanh Tầm hỏi cô ta rất nhiều lần, cô ta mới lắp bắp mà đem chuyện đã
xảy ra nói hết, sau đó lại cả gan liếc mắt nhìn Phong Thanh Ngạn một
cái, mới hơi chút cất cao một chút âm thanh nói, “Em chính là cảm thấy…… Hạ tiểu thư đáng yêu, cho nên mới muốn trêu đùa cô ấy, muốn cùng cô ấy
tâm sự một ít chuyện lúc trước mà thôi…… Không nghĩ tới việc muốn làm
tổn thương cô ấy……”
Cô ta bây giờ thật sự vạn phần hối hận.
Sớm biết như vậy thì sẽ tìm một nơi cái hơn địa phương rồi động thủ với Hạ
Tiểu Nịnh, ai biết Phong Thanh Ngạn như thế nào mà chạy tới nhanh như
vậy!
Hiện tại thù của mình còn không báo thì chưa nói, còn rước lấy một thân phiền toái!
Phong gia trên dưới ai không dựa vào hơi thở vị đại thiếu gia này mà sống?
Ngay cả lão gia cùng lão phu nhân, thúc giục anh ta tìm đối tượng cũng
thúc giục nhiều năm như vậy, đã ai thấy qua Phong Thanh Ngạn nghe lọt
tai dù chỉ một lần?
Nghe vậy, con mắt Phong Thanh Ngạn đang nhìn chằm chằm vào phía phòng kiểm
tra, không mặn không nhạt mà quét mắt nhìn cô ta một cái.
Thấy anh cả rốt cuộc cũng chịu nhìn đến mình, Phong Thanh Tầm ngay cả hỏi
cũng không dám, mà chỉ là dùng ánh mắt nhìn ba mình mà im ắng đối diện
với anh.
Kha Linh Lung lá gan rốt cuộc lớn hơn một chút, cho rằng lời mình nói anh nghe lọt được, mở miệng, lại muốn nói chuyện.
“Đùa thôi à?” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt hỏi.
“…… Vâng, đúng như vậy!” Cô ta nở ra một nụ cười, "Em không có ác ý, thật sự!”
“Ah……” Âm cuối nhàn nhạt mà bị kéo dài, anh dùng cằm cách không một chút, “Lần sau tôi cũng trêu đùa cô như vậy, trực tiếp đem cô đùa đến nhà tang lễ. Hy vọng cô cũng không cần để ý.”
Phong Thanh Tầm ở bên cạnh liền đỡ cô ta một phen, dũng khí một chút đều không có.
Ai bảo vợ mình không biết cố gắng, cả ngày đều làm tốt một con sâu gạo,
nhưng mà không nên một hai phải tìm đường chết, đi động thổ trên đầu
thái tuế đâu!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng kiểm tra vẫn còn chưa có mở ra.
Phong Thanh Ngạn lông mày nhíu lại, trước mắt hiện ra sắc mặt Hạ Tiểu Nịnh
tái nhợt, cánh môi không có sắc máu, nhắm chặt hai mắt, còn có hơi thở
yếu ớt……
Bàn tay anh rũ xuống bên người bỗng chốc siết chặt.
Cánh cửa được mở ra, bác sĩ kéo khẩu trang xuống, mặt mũi tràn đầy ngưng
trọng, “Đại thiếu gia, có thể nói chuyện riêng một lát không?”
……
Hai người đi tới hành lang bên kia, bác sĩ nhanh chóng nói, “Hạ tiểu thư có chút không thích hợp. Lúc trước đã bị thôi miên qua, nhưng hiển nhiên,
cô ấy bị thôi miên lúc sau phản kháng thật sự lợi hại. Nhưng loại phản
kháng này không phải cô ấy tự chủ mà, mà là…… Bộ phận ký ức bản năng
chống cự lại.”
“Cô ấy khi nào sẽ tỉnh lại?” Phong Thanh Ngạn lời ít mà ý nhiều.
Trước mắt anh chỉ có để ý duy nhất là cái này.
Về phần cái gì sau thôi miên để khám phá lịch sử đen, loại trò nhàm chán
này cũng chỉ có Kha Linh Lung cái loại phụ nữ não tàn mới có thể làm.
“……” Bác sĩ trầm ngâm vài giây, bảo thủ nói, “Trước mắt dựa vào tự nhiên cô
ấy tỉnh lại phỏng chừng sẽ rất lâu, rất lâu. Nhưng mấy người bác sĩ
chúng ta vừa rồi mới thương lượng một chút, có một biện pháp có thể thử
xem.”
“Nói.”
“Chúng tôi là bác sĩ khoa Tâm lý có thể lại vì cô ấy tiến hành một lần thôi
miên, nhưng ở mức độ sâu hơn. Làm cô ấy thuận lợi mà nhớ lại những
chuyện kia, sau khi nói ra, cô ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại.”