Xe buýt sắt to lớn ba tầng chở hai trăm người chạy trên quốc lộ không có một bóng người trong rừng, Liêu Đình Nhạn xuyên qua cửa sổ, nhìn rừng
cây vân sam cao lớn hai bên quốc lộ, dưới sắc trời ảm đạm hiện ra một
màu xanh đậm.
Không khí ẩm ướt, vừa mới mưa không lâu, hơi nước bốc hơi trên mặt đất,
trên núi xa sương mù màu trắng che khuất đỉnh núi. Cho dù ngồi ở trong
xe, chung quanh còn có nhiều người như vậy, Liêu Đình Nhạn vẫn cảm giác
rét lạnh đến xương, lạnh lẽo tựa như có sinh mệnh chui vào áo khoác
nàng, túm được tứ chi nàng, đặc biệt là chân, lạnh đến độ sắp không có
cảm giác.
Nàng nhìn thoáng qua những người khác trong xe, đầy mặt nản lòng tuyệt
vọng, khóe mắt dư quang bỗng nhiên liếc thấy bên ngoài có một con nai
con trong rừng cây nhảy ra, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên là con nai con, rừng cây quốc lộ như vậy, thường xuyên có động vật hoang dại qua
đường. Nàng còn muốn nhìn thêm một lát, đáng tiếc xe buýt sắt đi quá
nhanh, trong chốc lát nai con lên hoạt bát nhảy trên quốc lộ đen nhánh
đã không thấy tung tích tăm hơi.
“Cô nhìn không giống như người đi làm huyết thực, loại thời điểm này thế nhưng còn cười được.” Một người nam nhân ngồi ở phía trước nàng, không
biết quay đầu nhìn nàng khi nào, ngữ khí có chút châm chọc, “Chờ cô cung cấp máu một lần, cô sẽ biết đến tột cùng mình gặp phải cái gì.”
Liêu Đình Nhạn theo bản năng lộ ra cái cười giả xã giao “Ừ, được, tôi đã biết.”
Nàng nói xong liền cảm thấy mình làm xã súc lâu quá, theo bản năng liền
nói “Được”, “Đã biết”, vừa rồi thiếu chút nữa còn định lễ phép bỏ thêm
câu “Cảm ơn”.
Nhanh tỉnh lại đi, ngươi đã không phải người trưởng thành đáng thương
làm xã súc lục cửu cửu, thậm chí một tuần bảy ngày tăng ca không nghỉ,
hiện tại ngươi đã xuyên đến thế giới kỳ quái này, rốt cuộc có thể tử tế
ngủ một giấc.
Ngày hôm qua nàng xuyên tới đây, biến thành người gọi là “Liêu Đình
Nhạn” này, ở trong một căn phòng lộn xộn nhỏ bằng cái hộp, rộng năm mét
vuông, tin tức trên di động còn biểu hiện nàng có tiền nợ siêu lớn chưa
trả, bị đánh vào sổ đen, cần phải tiến vào kho máu trả nợ. Liêu Đình
Nhạn không kế thừa ký ức nguyên chủ, đầy đầu dấu chấm hỏi, trong phòng
cũng không có nhật ký thuyết minh gì, chỉ một tờ di thư nói thế giới quá hắc ám muốn đầu nhập vào ôm ấp của tử vong, hy vọng kiếp sau làm kẻ có
tiền.
Liêu Đình Nhạn “.....” Ê, ai không muốn kiếp sau làm kẻ có tiền, nhưng
mà người chị em, cô thiếu nhiều tiền như vậy hiện tại bồ câu ta rất khó
làm a.
Về lại không thể về, còn có thể thế nào đây, trước cẩu qua đã.
Sau đó buổi sáng hôm nay, nàng đã bị mang đi, hai nhân viên công tác,
một nam một nữ tựa hồ là “Nhân viên công vụ” thế giới này, chuyên môn
phụ trách đưa những người thiếu tiền nợ không trả được đến kho máu gán
nợ.
Khả năng bọn họ cũng lần đầu nhìn thấy người sắp bị đưa vào kho máu mà
không kinh hoảng, tuyệt vọng, thống khổ, giãy giụa, còn hỏi bọn họ rất
nhiều vấn đề cơ sở giống như cố vấn nghiệp vụ.
Tóm lại thông qua hai nhân viên công tác thái độ còn tính là không tệ
này, Liêu Đình Nhạn mới bước đầu hiểu ra thế giới này làm sao.
Nơi này là khu 98, lại gọi là khu huyết tộc, do đại công tước quỷ hút
máu thống trị. So với khu 97 bên cạnh là khu người sói hỗn loạn tà ác,
còn khu 96 của giao nhân đầy bài ngoại, khu huyết tộc tổng thể tương đối tự do, chỉ có một chút đặc sắc có quan hệ với ẩm thực của huyết tộc.
Dân chúng bình thường sinh hoạt ở khu 98 mỗi năm đều có nghĩa vụ hiến
máu, mà không ít người nghèo không sống nổi nữa sẽ lựa chọn bán máu, còn có người thường nếu ở chỗ này mượn tiền không trả được, hoặc là phạm
vào tội lớn, đều sẽ bị yêu cầu trả bằng máu.
Liêu Đình Nhạn đây là chân chính nợ máu trả bằng máu a.
Mà Liêu Đình Nhạn, nàng thiếu nợ quá nhiều, thuộc về loại tình huống
nghiêm trọng nhất, hiện tại cơ hồ tương đương cả người nàng đều thuộc
tài sản riêng của huyết tộc, phải bị đưa vào kho máu, quãng đời còn lại
đại khái chính là ở trong cái kho máu giống như lồng sắt đó, mỗi ngày
rút máu cung cấp cho quảng đại các bằng hữu quỷ hút máu, cuối cùng biến
thành người chết. Người giống như nàng, vào kho máu nhiều nhất sống được ba năm, khó trách nguyên chủ muốn lao vào tử vong ôm ấp, đổi lại ai
cũng không muốn làm túi máu a.
Nếu không phải Liêu Đình Nhạn sợ đau, không làm được tự sát, nàng cũng sẽ lựa chọn nhanh chóng chết đi.
Bất quá, trước khi chết, nàng muốn nhìn thấy quỷ hút máu trong truyền
thuyết rốt cuộc trông như thế nào. Nàng chính là tới từ thế giới khoa
học, còn chưa từng thấy sinh vật thần kỳ của thế giới huyền huyễn đâu
Trước khi nhìn thấy quỷ hút máu, nàng thấy được kho máu nơi ngày sau
phải sống trông như thế nào. Đó là một dãy kho hàng thật lớn có rừng rậm vây quanh, một đoàn một đoàn người mặc trang phục màu lam cùng kiểu,
làm nàng nhớ tới trại chăn nuôi. Nàng cùng những người anh em chung xe
khóc tang đó bị an bài tới một cái “Kho hàng”, thống nhất tắm rửa thay
quần áo, sau đó ăn cơm.
Mọi người nhìn có vẻ không muốn ăn uống lắm, chỉ có Liêu Đình Nhạn động
thủ ăn, nàng không nghĩ tới nơi này thế nhưng còn có bò bít tết, nướng
ngon ngoài dự đoán, còn có gan heo nướng, sát một tầng hạt vừng, tiêu
vàng và lạc rang, đồ uống là sữa bò. Nàng ăn trong chốc lát, nhìn thấy
người bên cạnh nhìn mình, cũng kỳ quái mà nhìn lại.
Nàng đã một ngày không ăn cái gì, ăn một chút thì làm sao, đại thúc giơ
ra mặt người chết nhìn nàng ăn sạch bàn ăn, lại cho nàng một khối gan
heo nướng, còn rót cho nàng ly sữa bò.
Ăn no nàng có vẻ mệt rã rời, mỗi người đều được phân tới một phòng ô
vuông, Liêu Đình Nhạn chụp tung khăn trải giường màu trắng bên trong
chăn, xác định không có mùi lạ gì liền nằm xuống đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, có người đẩy nàng tỉnh, Liêu Đình Nhạn mở mắt
nhìn, là ba người, một người cầm thiết bị lấy máu, một người bưng mấy
chục ống máu, còn có một c người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng mạ vàng giống chấp sự, như giám sát đứng ở bên ngoài nhìn.
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hắn mang đôi mắt màu đỏ, lỗ tai hơi nhọn.
A đây là quỷ hút máu sao, nhìn qua hình như không có gì đặc biệt a.
Người anh em lấy máu cũng có một khuôn mặt người chết vô biểu tình,
không nói một lời với nàng, kéo cổ tay nàng ra, trực tiếp lấy một ống
máu nhỏ, sau đó nhanh chóng chạy lấy người. Liêu Đình Nhạn kéo ống tay
áo xuống, lật người tiếp tục ngủ.
Nếu chết, nói không chừng sẽ trở về thế giới cũ, phải tiếp tục tăng ca,
cho nên nhân dịp này không làm gì, nàng trước ở nơi này ngủ bù đủ, ít
nhất có thể thả lỏng tinh thần, lúc trước tăng ca thật sự quá mệt mỏi,
phương án thiết kế sửa tới sửa đi, sửa đến nàng suýt chút qua đời tại
chỗ.
“Khoa Nam tiên sinh, một đám máu mới đã thu thập xong.”
“Ừ, ta nghe nói mấy chất máu này cũng không tệ lắm, đừng để vài lần rút đã chết rồi.”
“Đúng vậy, tiên sinh”
Người trung niên bộ dáng chấp hành mang theo một đám máu mới này, lên
phi cơ sơn huy chương tường vi màu đỏ. Bọn họ phải bay hai mươi phút,
bay lên tòa núi cao cao bên cạnh này, tới trang viên Tường Vi trên dãy
núi. Trang viên Tường Vi là trang viên của đại công tước huyết tộc,
người cầm quyền khu 98, bị cánh rừng xanh sẫm vô biên vây quanh, từ mấy
ngàn năm trước truyền lưu đến nay, trang viên cổ không có chút ồn ào náo động nào của ngoại giới, giống như chủ nhân nó, an tĩnh mà yên lặng.
Kho máu cách trang viên Tường Vi một dãy núi đó là kho máu lớn nhất khu
98, bên trong đều là một ít huyết thực trải qua sàng chọn, phẩm chất đạt tới trung đẳng trở lên, lại được gọi là hậu hoa viên của trang viên
Tường Vi.
Tại khu 98 đẳng cấp nghiêm ngặt, một vị đại công tước huyết tộc duy
nhất, có được quyền hút máu trên toàn bộ lãnh địa, máu tươi chất lượng
nhất kho máu cũng chỉ thuộc về một mình hắn, cho nên mỗi lần kho máu có
máu mới, đều sẽ thống nhất đưa đến trước mặt đại công tước cho ngài chọn lựa. Nhưng đại công tước huyết tộc này có bệnh ghét máu, đã rất nhiều
năm không uống máu, cho nên việc này hiện giờ biến thành hình thức.
Chấp sự nội viên của Trang viên Tường Vi tiếp nhận một đám máu mới này,
hắn khẽ ngửi một ngụm, cảm thấy lần này máu tươi so với lần trước tốt
hơn, giống như nhân loại mê luyến rượu ngon, huyết tộc bọn họ cũng cả
đời đều theo đuổi máu tươi mỹ vị. Dựa theo thói quen dĩ vãng, hắn đi qua hành lang dài hắc ám, xuống thang lầu xoáy tròn, vượt qua cánh cửa bụi
gai cao lớn.
Ở sâu dưới lòng đất, đại công tước huyết tộc ở trong một cái quan tài gỗ đen nhánh.
“Đại công, một đám máu này mới đưa đến.” Chấp sự cung kính trình lên
những ống máu mang hơi thở mê người, đồng thời ở trong lòng đếm số. Bình thường hắn sẽ đếm tới mười giây, sau đó đại công tước không hề phản
ứng, tiếp theo hắn có thể lui ra ngoài, để nhóm huyết tộc địa vị cao
khác nhất nhất chọn lựa.
Hắn đếm tới năm, bỗng nhiên nghe thấy một chút động tĩnh rất nhỏ, hắn
khắc chế không được kinh hãi, ánh mắt buông ra, thế nhưng phát hiện đại
công tước có động tĩnh.
Tay tái nhợt đáp bên cạnh quan tài đen nhánh, có một bóng người thon dài từ giữa ngồi dậy, kia một đầu tóc dài màu đen như nước chảy phảng phất
có lực sinh mệnh, theo hắn đứng dậy uốn lượn chảy xuôi.
Chấp sự hoảng sợ, không tự giác run rẩy, hắn cảm giác được một lực lượng áp chế huyết mạch, sống lưng càng ngày càng cong, không dám nhìn thẳng
đại công tước.
Đạo nhân ảnh đó bao vây trong màu đen, giống một bóng dáng vô thanh vô
tức hơi tiến lại, chấp sự rõ ràng nhìn thấy đầu ngón tay trắng đến trong suốt cầm ống máu đỏ tươi bắt đầu quan tâm.
Chấp sự “.....” đại công, đại công thế nhưng nguyện ý nếm thử máu,
Nhiều năm như vậy, đại công tước có chứng ghét máu, đừng nói là uống máu nhân loại bình thường, chính là máu của những người có địa vị cao trong huyết tộc chỉ đứng sau hắn, hắn cũng không có hứng thú nếm thử. Bởi vì
cái này, bao nhiêu nữ quỷ hút máu huyết tộc tan nát cõi lòng.
Chấp sự nội tâm kích động, không tự giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hắn
nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ mà tái nhợt, đại công tước hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ khóa lại trong áo sơmi màu đen, hắn nhấm nháp một ngụm máu tươi, hầu kết lăn lộn, môi đỏ tươi càng thêm tươi đẹp.
Liêu Đình Nhạn ăn đến bữa cơm thứ hai ở kho máu, sắp xếp giống bữa cơm
trước. Nàng vừa ăn vừa nghĩ, sẽ không phải về sau mỗi ngày đều ăn cái
này chứ, dù ăn ngon, mỗi ngày ăn cũng thực dễ chán. Nhưng nàng nghĩ lại
nghĩ, những trại chăn nuôi đó bình thường chỉ cho các con vật ăn cùng
loại đồ ăn, được rồi, xem ra muốn một ngày ba bữa cơm, cơm, cơm khác
nhau, đây là không có khả năng.
Nàng quyết định quá hai ngày nữa nếu còn ăn cái này, liền hỏi một chút
đại thúc đầu bếp kia, có thể đổi loại thức ăn gia súc hay không, không
phải, đổi khẩu vị đồ ăn.
Nàng phát hiện so với các bằng hữu tuyệt vọng khác, tâm thái mình thực
không tồi. Có thể là bởi vì thói quen, khi nàng ở thế giới của mình,
thường thường cảm thấy mình là một con trâu, cần cù chăm chỉ công tác,
mệt chết mệt sống, tới nơi này, càng như là heo, ăn no chờ chết, thật
đúng là khó mà nói cái nào càng làm người ta khó có thể tiếp thu.
Đáng tiếc không chờ được nàng ở chỗ này ăn đủ ba ngày, cùng ngày có một
phi cơ vội vàng bay tới, hơn mười nhân viên võ trang cùng hơn mười chị
gái trang điểm hầu gái, dưới sự dẫn dắt của ba chấp sự mắt đỏ, vọt vào
phòng ô vuông nhỏ của nàng, chuyển nàng lên phi cơ.
Liêu Đình Nhạn “.....”
Một mình nàng chen chúc trong một đám đông không phân rõ là người hay là quỷ hút máu, cảm giác mình giống như biến thành đồ dễ vỡ, bởi vì bọn họ nâng toàn bộ nàng đi, chấp sự kia còn đang không ngừng nghiêm túc mà
nói cho bọn họ phải nâng nhẹ đặt khẽ, chú ý không cần dùng sức làm ra
vết thương gì đó.
Nàng nhìn xuống từ cửa khoang phi cơ mở rộng, nhìn thấy phía dưới mây mù bao phủ rừng cây linh sam, không trung ám trầm, gió lạnh gào thét.
Cho nên nhóm người này tuyệt đối là quỷ hút máu đi máy bay mở rộng khoang cửa hóng mát, đây là việc người có khả năng làm sao.
Nàng đông lạnh đến run run rẩy rẩy, xuống máy bay đã bị người ta lấy tư
thế nâng đồ cổ bình hoa, nâng vào một trang viên đen như mực lại tử khí
trầm trầm. Tiếp theo nàng đã bị một dàn chị em hầu gái tiếp nhận, dùng
nước chà lau rửa sạch, dùng đồ dùng vệ sinh ướp cho ngon miệng. Bên tai
Liêu Đình Nhạn phảng phất vang lên nhạc nền, hình nền tiết mục Trung
Quốc trên đầu lưỡi, chính là cái loại hình nền phát lúc bắt đầu xử lý
nguyên liệu nấu ăn.
Các ngươi đây là chuẩn bị xử lý ta một chút mới ăn sao. Nàng ý đồ nói
chuyện với nhóm các chị gái này, nhưng các nàng đều không để ý tới.
Liêu Đình Nhạn “Ta cảm thấy, ta có thể tự mình rửa mông.”
Vẫn cứ không ai để ý nàng.
Lúc nàng bị người ta pạch pạch pạch, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cùng
bạn cùng phòng tắm cho chó, Đại Cẩu Tử cũng từng giãy giụa như vậy, có
lẽ cũng từng phát ra hò hét như vậy, nhưng nàng không để ý, còn dùng sức xoát xoát, đây đại khái chính là báo ứng đi, kẻ tắm người ta giờ bị
người ta tắm lại.
Nàng bị một đám chị gái tắm rửa cho đến sạch bong sáng bóng, mặc vào một thân váy ngủ tơ lụa mỏng manh, sau đó bị dàn hầu gái bạo lực này nâng
đến một cái phòng trải thảm thật dày.
Các nàng cung kính không nói gì mà lui xuống, để lại Liêu Đình Nhạn một mình để chân trần đứng ở trong căn phòng trống trải.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, màn treo bốn góc màu đỏ sậm.
Trong phòng tối tăm có thể là bởi vì bức màn quá dày nặng, đều rũ xuống
dưới, bức màn màu đỏ sậm thêm hoa văn đen nhánh, làm căn phòng này nhìn
vô cùng quỷ dị.
Nhưng Liêu Đình Nhạn cái gì cũng không cảm giác được, nàng chỉ cảm thấy
mình thật sự sắp lạnh chết, người nơi này tất cả đều không sợ lạnh, hình như cũng không cảm thấy người khác sẽ sợ lạnh. Nhìn trái phải thấy
không ai tới, Liêu Đình Nhạn đi thẳng đến cái giường lớn ở giữa kia, kéo chăn ra nằm vào.
Không có cách nào, trong căn phòng này chỉ có trên giường mới có chăn có thể sưởi ấm.
Nàng thật vất vả hòa hoãn lại, phun ra một hơi thật dài, lúc sau đôi mắt thích ứng hoàn cảnh chung quanh, nàng mới phát hiện, trong phòng này
thế nhưng còn có một người.
Người kia ngồi trên một cái sô pha lưng cao ở trong góc, thấy không rõ
bộ dáng, chỉ có một đôi mắt màu đỏ, trong bóng đêm nhìn chăm chú vào
nàng.
Liêu Đình Nhạn “Ế” đây là cái chuyện xưa quỷ quái cực kỳ bi thảm gì.
Nàng vén chăn lên che đầu mình lại, tựa như khi còn nhỏ xem phim kinh dị nên không dám ngủ.
Trong phòng im ắng, Liêu Đình Nhạn chôn ở trong chăn nghĩ thầm, không
phải là ta hoa mắt đi, vừa rồi quỷ hút máu kia sao hắn không phản ứng a. Nghĩ như vậy, nàng lặng lẽ lộ đầu ra, nhìn thấy cặp mắt đỏ đã gần trong gang tấc.
Ở quá gần, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc thấy rõ ràng quỷ hút máu này trông như thế nào, lớn lên giống công chúa Bạch Tuyết.
Da thịt trắng như tuyết, tóc và đôi mắt đen như gỗ mun, môi màu đỏ.
Nàng nhìn nhìn, đột nhiên không nói đạo lý mà cảm thấy tim mình đập siêu mau.
Ngón tay hắn thực lạnh, môi cũng thực lãnh, hắn không có hô hấp, nhưng
hơi thở trong miệng như là chứa sương lạnh. Nàng bị bóp ở yết hầu, quỷ
hút máu nàng không biết tên và thân phận này gần sát vào nàng, chóp mũi
và môi bồi hồi ở phần cổ nàng, nàng không thể nhúc nhích, bị nâng đầu
lên, sau đó, hắn vùi đầu bên gáy nàng, đột nhiên cắn xuống.
Cũng không đau, chỉ có chút ngứa ngáy, Liêu Đình Nhạn trong nhất thời có chút hoảng hốt, nàng chỉ cảm thấy mình giống như chui vào trong tuyếtở
rừng thông, xoang mũi ngửi thấy tuyết mát lạnh, còn có lãnh hương của
cây tùng, đạm mà lãnh, hình như là rừng thông ban đêm, rét lạnh đến
xương còn kèm theo một chút yên tĩnh an bình.
Nàng thất thần thật lâu, lấy lại tinh thần phát hiện mình ôm đầu quỷ hút máu đó, tay ở sau đầu hắn, nắm chặt tóc hắn, mà hắn đã ngừng hút máu,
mặt vẫn cứ dựa vào bên cổ nàng, xuyên qua một tầng da hơi mỏng, nhẹ
nhàng ngửi khí vị máu tươi ấm áp nơi đó.
Liêu Đình Nhạn “.....” ách, chất tóc hắn thật sự siêu tuyệt.
Công chúa Bạch Tuyết chất tóc siêu tuyệt này chính là đại công tước
huyết tộc, chủ nhân của trang viên Tường Vi, người cầm quyền khu 98, nam nhân đỉnh cao của huyết mạch huyết tộc.
Hắn luôn mặc một thân áo sơmi và quần dài màu đen, khoác một kiện áo ngoài, qua lại đều lặng yên không một tiếng động.
Nàng không thể hiểu được ở trên cái giường đó ngủ một ngày, sau khi ngủ
dậy, đãi ngộ lại thay đổi, một đám chấp sự và chị em hầu gái nhìn nàng
ánh mắt đều thực phức tạp, hâm mộ lại ghen ghét còn kính sợ, Liêu Đình
Nhạn giải mã không ra.
Nàng không bị đưa về kho máu, nghe nói là được đại công tước nhìn trúng, trở thành người cung cấp máu riêng cho hắn. Đại công có chứng ghét máu
rốt cuộc tìm được đồ ăn, Liêu Đình Nhạn đồ ăn trân quý này vì thế có
được chiếu cố hàng đầu. Nhưng mà quỷ hút máu thật sự không biết chiếu cố nhân loại, bọn họ quá không ăn ý với nhân loại, ví dụ như ở thức ăn,
quá mức chỉ có một loại, Liêu Đình Nhạn thực hoài nghi lâu dài ăn như
vậy mình sẽ bị táo bón, vì thế yêu cầu cải thiện thức ăn.
“Chúng ta chính là thân thuộc của đại công, có địa vị tối cao trong
huyết tộc, một dòng chúng ta nhiều thế hệ sinh hoạt ở chỗ này, là người
hầu trung thành nhất của đại công, chúng ta chỉ vì phục vụ ngài”.Nhóm
các anh trai chị gái này phi thường kiêu ngạo, cự tuyệt nàng yêu cầu.
Liêu Đình Nhạn được rồi.
Buổi tối công chúa Bạch Tuyết tới tìm nàng, Liêu Đình Nhạn thử thổi gió
bên gối, “Ta muốn ăn một ít đồ ăn khác, chính là một ít đồ ăn vặt, có
thể không a?”
Cái gọi là nam nhân ăn no dễ nói chuyện nhất, công chúa Bạch Tuyết ôm
nàng, lười biếng ừ một tiếng, trong thanh âm mang theo hơi say, như là
uống say.
Liêu Đình Nhạn bị hắn ôm cổ liếm nửa ngày, thấy hắn uống quý trọng như
vậy, cơ hồ chính là làm ra cái vết nhỏ liếm một lúc, còn cảm thấy người
anh em này đã đói bụng thật nhiều năm cũng quá thảm đi, là không dám ăn
nhiều, sợ lập tức ăn xong hết rồi.
Xét thấy nàng là món đồ ăn đó, cho nên không khuyên hắn ăn nhiều hơn.
Đại công tước nói một câu, Liêu Đình Nhạn ngày hôm sau liền nhìn thấy
một hàng đầu bếp tới trang viên, chuyên nấu cơm cho nàng, một ngày ba
bữa thêm trà buổi chiều cùng bữa ăn khuya, cái cũng đều có, nàng còn có
thể gọi món ăn, thực đơn phi thường dày, chỉ đặt lên bàn mở ra, các khu
mỹ thực đều có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, còn mang tranh minh hoạ. Không dám tin, bọn họ đến bánh kẹp thịt cùng que xiên nướng đều có chuẩn bị.
Nơi này thật sự quá mức ướt và lạnh, hàng năm âm trầm không thấy ánh mặt trời, Liêu Đình Nhạn chịu lạnh không nổi, tìm nhóm anh trai chị gái
thương lượng, “Nơi này có thể có điện sao, lắp điều hòa hoặc máy sưởi ấm gì đó, thật sự quá lạnh, ta mặc nhiều quần áo vẫn lạnh.”
Bọn họ quái dị nhìn nàng, thiếu chút nữa hét ra tiếng, “Ngươi cho rằng
đây là nơi nào, đây chính là trang viên Tường Vi cổ xưa thần bí, nơi này nghìn năm qua đều như thế.”
Liêu Đình Nhạn “Ta đây nói với đại công Bạch Tuyết”
Nàng nhìn trên mặt bọn họ tràn ngập “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này chỉ biết tìm đại công làm nũng, thật sự quá đáng giận”, sau đó không
tình nguyện làm cái lò sưởi nhóm lửa trong tường sưởi ấm cho nàng.
Liêu Đình Nhạn vẫn thật muốn điện nha.
Nhóm người này thích bầu trời âm trầm, thích ánh sáng ảm đạm, nhưng nàng cảm thấy ở chỗ này qua một thời gian, đôi mắt đều sắp cận thị, cái hoàn cảnh chiếu sáng này thật sự quá không tốt.
Cho nên nàng lại lén lút nói cùng đại công Bạch Tuyết.
“Ừ, đèn điện”, thanh âm hắn lười biếng, mang theo từ tính, làm ngứa lỗ tai.
“Ừ đúng vậy, người thấy đèn điện sao, rất sáng, còn có điều hòa, ta cảm
thấy ở trong phòng lắp máy sưởi tương đối tốt, có thể đi chân trần, nếu
có máy sưởi, ta không cần ở chỗ này còn mặc quần áo dày như vậy.”
Nghe thấy nàng nói không mặc quần áo dày như vậy, đại công tước giống
con mèo đen lười biếng nằm ở bên cạnh gật gật đầu, “Ừ, không tồi.” Bọc
thật chặt hắn cũng không ngửi thấy hương vị của nàng.
Thực nhanh có đội thi công tới lắp điện, một đám quỷ hút máu nhìn Liêu
Đình Nhạn, ánh mắt thật giống như nàng giết cha mẹ bọn họ, còn làm bẩn
trong sạch của bọn họ, nhưng bọn họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
“Ngươi thế nhưng thật sự dám. Đại công, đại công sao lại dung túng ngươi như vậy?”
Liêu Đình Nhạn cũng không biết, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân
kia đã đối với nàng thực tốt, muốn cái gì hắn đều gật đầu, khiến cho
nàng còn quá ngượng ngùng, rốt cuộc ba mẹ nàng cũng chưa chiều nàng như
vậy.
Mọi người đều biết, nhân loại đều tham lam, có một thứ liền tiếp tục
muốn nhiều hơn, vì thế tòa trang viên Tường Vi này trang bị điện xong,
lại phủ internet, phòng Liêu Đình Nhạn có thể kéo ra bức màn dày nặng,
mở đèn sáng ngời, nàng có thể nằm liệt trên sô pha thật dày lười biếng
cầm máy tính bảng xoát phim trên internet.
“Thật muốn uống trà sữa.”
Trà sữa đưa tới.
Trước khi ngủ, nàng uống một bát lớn trà sữa dưỡng sinh vui vẻ, nam nhân kia ôm nàng liếm cổ nàng, nếm một chút máu, nói “Có chút ngọt.”
Liêu Đình Nhạn “A, lần sau trà sữa ta đây không thêm nhiều đường như vậy.”
“Nàng có thể chọn thứ mình thích.”
Liêu Đình Nhạn vuốt tóc của hắn, “Ta đây lần sau uống chút Coca, cho chàng nếm thử hương vị nước vui vẻ sung sướng (Coca).”
Nam nhân liền cười rộ lên, hít thật sâu, tham lam lại mê luyến mà hút
hương vị nàng, có đôi khi Liêu Đình Nhạn còn cảm thấy hắn đối với nàng
tốt quá mức là đương nhiên.
Hắn có thể luyến tiếc uống quá nhiều máu, nhưng lại không thỏa mãn,
thường xuyên liếm xong cổ rồi bắt đầu liếm chỗ khác, ví dụ như môi. Lần
đầu tiên cùng nam nhân này ôm nhau hôn thành một đoàn, loại chuyện này
thật giống như trở nên đương nhiên. Đến sau nữa, hắn thậm chí càng thích trực tiếp hôn môi nàng, sau đó lúc dây dưa cắn môi một cái, liếm láp
máu phía trên.
Ban đầu hắn chỉ tới vào ban đêm, ôm nàng một trận.
Sau đó, ban ngày hắn cũng sẽ xuất hiện, nàng nằm liệt xoát video cười ha ha, hắn ở ngoài ba mét, thâm trầm ngồi trên ghế lưng cao, dùng đôi mắt
màu đỏ nhìn chăm chú nàng, toàn bộ căn phòng đều vô cùng sáng ngời, chỉ
có một góc hắn ngồi là tối. Nhìn đáng thương vô cùng, như mèo con bị
chiếm ổ, đành phải ở trong góc âm thầm quan sát.
Trang viên có một mảng đất trống lớn, phòng Liêu Đình Nhạn vừa lúc đối diện với những khoảng đất trống đó.
“Nơi đó đã từng trồng rất nhiều tường vi hồng, cái tên trang viên Tường
Vi này sớm nhất chính là có như vậy.” Quản gia ở trang viên thời gian
dài nhất nói “Nhưng ta cũng chưa từng thấy trang viên Tường Vi nở hoa
tường vi một lần nào.”
Hôm nay buổi tối, đại công tước đột nhiên nói với nàng “Muốn nhìn hoa tường vi sao.”
Liêu Đình Nhạn ánh mắt sáng lên, “Muốn” nơi này chung quanh trừ linh sam cao lớn thì có rất ít thực vật khác, nếu trong vườn có trồng hoa này
thì thật tốt quá
Nàng nói muốn, toàn bộ đất trống trong trang viên đều trồng tường vi
hồng, tới lúc nở hoa, đóa hoa đỏ tươi thành từng mảng, mùi thơm ngào
ngạt tràn ngập trong bóng đêm, làm người ta còn mộng thấy hương thơm.
Liêu Đình Nhạn trong hương tường vi nồng đậm làm một giấc mộng, nàng mơ
thấy mình biến thành một nữ nhân rất nhiều năm trước, nàng cũng ở tòa
trang viên này, nàng nói với nam nhân trong mộng “Tường vi đỏ này có thể làm món ăn sao?”. Sau đó nàng và hắn cùng nhau đi ở kia trong mảng hoa
tường vi đỏ, hôn đôi mắt hắn màu đỏ.
Mộng cứ liên tục, trừ bỏ một giấc mộng này, còn một giấc mộng khác, ở
trong mộng đó, nàng lại biến thành một nữ nhân khác, chỉ là thời gian
phảng phất còn sớm hơn trước, khi đó nàng luôn nghĩ không có internet
thật khó chịu, chủng loại đồ ăn cũng rất ít, đại công tước liền hỏi
nàng, cái gì là internet, lại hỏi nàng muốn ăn cái gì. Tường vi đỏ ở
trong mộng nàng nở hai lần.
Liêu Đình Nhạn ăn rất nhiều hoa tường vi làm thành đồ ăn, cái gì bánh
hoa, trà hoa, ăn đến cả người nàng đều là mùi hoa tường vi, nam nhân tựa hồ cũng có chút không chịu nổi, hôm nay buổi tối đến bên cổ nàng liền
hắt xì, đem Liêu Đình Nhạn sống sờ sờ cười đến nửa đêm.
Chậm rãi, toàn bộ quỷ hút máu trong trang viên đều biết, đại công bị một nữ nhân nhân loại mê hoặc, đối với nàng thiên y bách thuận. Có quỷ hút
máu bất mãn định xử lý Liêu Đình Nhạn, lại bị đại công tước xé thành
mảnh nhỏ, một màn hung tàn đó làm Liêu Đình Nhạn ở chỗ này càng thêm
nhàn nhã, bởi vì không ai dám chọc nàng.
Sau đó, nàng quá mức suy yếu, lúc sắp chết đi, nàng nhìn nam nhân ngồi
trước mặt cùng tảng lớn hoa tường vi ngoài cửa sổ phía sau hắn.
“Làm sao chàng nhận ra được ta”. Nàng lẩm bẩm hỏi.
“Ta sẽ nhận ra.” Hắn nói xong, cúi người, ngụm to hấp thụ máu trong thân thể nàng.
Bên ngoài hoa tường vi khô héo trong một đêm, đại công ôm thi thể mất đi tòan bộ máu, theo hành lang dài đến cánh cửa bụi gai, lại lần nữa đi
vào dưới nền đất đen tối, một đường ánh đèn theo thứ tự ảm đạm dần,
không còn sáng ngời như trước nữa.
Trang viên Tường Vi lại lần nữa trở về yên tĩnh.
“Ta biết, nàng sẽ còn trở về.” Có lẽ là thật lâu về sau, nhưng chung quy sẽ trở về.