Làm Sư Nhạn mấy năm, bởi vì thân
thể này bị tổn thương, nàng thực sự ăn chút đan dược rất đắng. Ban đầu
lúc ấy, người cha giả Sư Thiên Lũ nói với nàng, tu vi của nàng muốn khôi phục đến đỉnh thực khó khăn, chỉ sợ cả đời không thể trở lại Luyện Hư
kỳ. Vì thế, chỉ cho nàng một ít đan dược chữa thương, làm cho tu vi ổn
định ở Hóa Thần kỳ, không đến mức rơi xuống nữa.
Sau đó chính
nàng cũng ở Hạc Tiên Thành tìm người xem, tuy nói có thể khôi phục,
nhưng yêu cầu một số tiền thuốc men khủng khiếp, còn phải thỉnh một đại
năng tu vi so với nguyên bản của nàng cao hơn một cảnh giới, đả thông
linh mạch bị thương ứ nghẹn cho nàng. Lúc ấy nàng vừa nghe khoản phí đó, tính tính tiền lương, nghĩ lại Sư gia suy tàn đến đây, liền quyết định
cả đời làm Hóa Thần kỳ.
Dù sao cũng không phải tự mình vất vả tu tới cấp bậc đó, vẫn phải học được thấy đủ, Hóa Thần đã là rất đủ dùng rồi.
Khi đó nàng làm sao nghĩ được, một ngày kia, nàng có thể nhanh chóng khôi
phục tu vi đỉnh cấp như vậy, chỉ ăn một ít dược giống đường mà thôi,
toàn bộ quá trình không có đau đớn, thậm chí còn muốn lại có thêm một ít viên đường. Có một loại thuốc viên còn gợi lên hồi ức thơ ấu, chính là
khi còn nhỏ ăn một loại đường hoàn là vắc-xin phòng bệnh màu trắng, hình như gọi là đường hoàn tuỷ sống gì đó?
“Cái này ăn quá ngon, còn nữa sao?” Liêu Đình Nhạn liếm liếm môi hỏi.
Tư Mã Tiêu thật sâu nhìn chăm chú nàng một cái, lệnh cho người đưa tất cả
nhóm dược sư chế thuốc viên tới. đang vội vàng luyện đan dược, nhóm dược sư đành phải vẻ mặt đau khổ buông đồ trong tay, trọc đầu đi gặp ma chủ.
Liêu Đình Nhạn trong lòng có chút cảm động, nghĩ thầm, đây là cái suất diễn sủng cơ gì, cũng quá hưng sư động chúng rồi.
Lại nghe thấy Tư Mã Tiêu chỉ vào nàng tức giận hỏi những dược sư đó: “Nàng
ăn những đan dược đó xong, vì sao nhìn càng ngốc hơn!” Hỏi đến phi
thường tình chân ý thật, phẫn nộ cũng là chân thật phẫn nộ…… Bởi vì thế
này, mới càng làm cho người ta phẫn nộ.
Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ
ngươi?! Ta tuyên bố ngươi đã mất bạn gái. Mặc kệ trước kia có
phải đã từng hay không, hiện giờ đều không phải.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng một cái, thay đổi đề tài nói: “Cái thanh đan độc đan hoàn đó, làm nhiều một ít tới đây.”
một vị dược sư ổn ổn tâm thái đứng ra nói: “Ma chủ, một viên giải thanh hoàn
đủ để đánh tan tòa bộ đan độc và ứ khí năm xưa, lão hủ luyện chế giải
thanh hoàn này nhiều năm, đánh giá dược hiệu tuyệt không sai! Phu nhân
ăn một viên là đủ rồi!”
Ma chủ triệu một đám người bọn họ luyện
chế đan dược cho vị phu nhân thần bí này, mỗi người một loại, nếu những
người còn lại đều là một viên thấy hiệu quả, đan dược hắn chế lại cần ăn nhiều như vậy mới hiệu quả, mặt già này của hắn để vào đâu!
Liêu Đình Nhạn bưng kín mặt, không quá nhẫn tâm tiếp tục nghe nữa.
Tư Mã Tiêu không chút nào để ý: “Vậy luyện chế một ít giải độc
đan không có tác dụng dược hiệu, nhưng hương vị giống như đan hoàn này.”
Dược sư: “???” hắn rốt cuộc phản ứng lại, ma chủ tìm hắn không phải luyện
đan dược, là làm đường hoàn. Đại khái là bởi vì đời này chưa từng tiếp
nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy, hắn thật lâu cũng chưa lấy lại tinh
thần, tựa hồ có chút hoài nghi nhân sinh.
Sau đó Liêu Đình Nhạn
liền có đường hoàn ăn không hết, những người Ma Vực này tặng đồ đều đại
khí, không phải dùng sọt đựng chính là dùng cái rương to, mang theo cảm
giác dũng mạnh ‘cầm đi ăn cho no’.
Tư Mã Tiêu cũng nếm một viên
đường hoàn, sâu kín nhìn nàng một lúc lâu, “Sớm hay muộn ta cũng phải
bắt Sư Thiên Lũ giết cho thống khoái.”
Liêu Đình Nhạn: “…… A?” Đột nhiên nói Sư Thiên Lũ làm gì?
Tư Mã Tiêu: “Mấy năm nay, nàng hẳn cũng không được ăn thứ gì ngon.”
Liêu Đình Nhạn mặt vô biểu tình nhai đường hoàn, không muốn lại nói chuyện
cùng thẳng nam này. Ngươi trả cho ta ký ức thơ ấu! Trả cho ta một mảnh
nỗi nhớ quê!
Tư Mã Tiêu ngồi ở bên nàng, nâng một chân, cánh tay
đặt bên mặt chống đầu, là tư thế thực tùy tiện, “Nàng biết vì sao
ta không vội giải thích thân phận với nàng sao.” Vừa nói, một cái tay
khác sờ lên bụng nàng, nhéo nhéo.
Liêu Đình Nhạn dừng động tác
nhai đường lại, đôi mắt đuổi theo tay hắn, bằng hữu? Động tác
của anh không khỏi quá tự nhiên? anh sờ làm gì? Tôi còn không xác định
chúng ta là bạn trai bạn gái đâu.
Nàng túm cái tay
đặt trên bụng, không cho người ta ước lượng thịt trên bụng mình, Tư Mã
Tiêu cũng không thèm để ý, thuận tay lại sờ tay nàng, xoa xoa ngón tay
nàng.
hắn cúi người ghé sát vào nàng, “Bởi vì…… thực nhanh nàng sẽ tự mình phát hiện.”
Liêu Đình Nhạn răng rắc cắn đường hoàn trong miệng. Tư Mã Tiêu rất gần nàng, nghe được thanh âm nhai đường kẽo kẹt kẽo kẹt, khóe môi xốc xốc
lên trên.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy, hắn đang chọc mình tức giận
rồi lại nhảy ngang ra, cứ thế lặp lại. không phải, ngươi này yêu thích
cái gì a? Thiếu người mắng sao?
Nàng mang theo ánh mắt hoài nghi với chính mình đi vào giấc ngủ, trước khi
ngủ Tư Mã Tiêu nói cho nàng, chờ nàng ngủ rồi tỉnh, tu vi đã hoàn toàn
khôi phục.
Buổi tối này Liêu Đình Nhạn ngủ đến đặc biệt sâu, Tư
Mã Tiêu ngồi ở bên cạnh nàng, bắt lấy nàng, niết cánh tay, niết chân,
xoa bụng, ấn ngực…… Đương nhiên là vì phối hợp dược hiệu đả thông linh
mạch bị thương ứ trệ, tóm lại lăn qua lộn lại xoa cho nàng một lượt,
Liêu Đình Nhạn cũng chưa tỉnh.
“Sao vẫn có thể ngủ như vậy.” Tư
Mã Tiêu thấp giọng lầm bầm lầu bầu một câu, lẳng lặng nhìn nàng, tươi
cười trên mặt chậm rãi đã không còn.
hắn rất ít có thời khắc bình tĩnh như vậy, đặc biệt là trong những ngày mất đi Liêu Đình Nhạn,
làm hắn hoảng hốt cảm thấy so với 500 năm ở Tam Thánh sơn còn dài lâu
hơn.
Ngón tay tái nhợt không có huyết sắc kéo lên một sợi tóc bên má Liêu Đình Nhạn, chậm rãi cuộn một vòng, sợi tóc dài lại từ trong
tay hắn rơi xuống.
……
Đông thành sáng sớm và ban đêm, đều
là thời gian lạnh nhất, trên kiến trúc màu trắng ngẫu nhiên sẽ ngưng
đọng một ít sương, đợi thái dương nhô lên, sương nhanh chóng hòa tan
tiêu tán, một tia hơi nước cuối cùng sẽ tan ở trong không khí.
Đông thành lạnh và khô ráo làm Liêu Đình Nhạn sinh sống ở Hạc Tiên Thành
nhiều năm cảm thấy không khoẻ, cho nên cung điện của nàng không giống
bên ngoài, có trận pháp bảo vệ, ấm áp như xuân, Liêu Đình Nhạn còn ngẫu
nhiên sẽ chủ động thêm hơi ẩm.
một ngày này buổi
sáng, trên không trung cấm cung cuốn lên một mảnh u ám, sau đó hạ tuyết. Đây là bởi vì linh lực hội tụ quấy mây trên bầu trời, cho nên mới có
trận tuyết khó được này.
Liêu Đình Nhạn vừa tỉnh lại, nhìn tuyết
lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ thăm dò nhìn ra bên ngoài, sau đó nàng mới ý thức được những linh lực hội tụ
ở trên tuyết ngoài cấm cung là bởi vì chính nàng.
Nàng thu
liễm một chút linh lực vô ý thức phát ra, dựa vào bên cửa sổ nhắm mắt
nhìn vào bên trong. Cảm giác hoàn toàn bất đồng với Hóa Thần kỳ, lượng
biến sinh ra chất đổi, làm nàng cảm thấy hiện tại mình có thể đánh bại
hai mươi nàng trước đây.
Nàng quen thuộc với tu vi Luyện Hư kỳ,
liền phát hiện trong cơ thể mình có một không gian sáng lập. Lúc trước
nàng ẩn ẩn có cảm giác, nhưng tu vi hạ xuống Hóa Thần kỳ, nàng không mở
được không gian Luyện Hư phong bế kia, cũng không quá hiểu rõ rốt cuộc
sao lại thế. hiện tại nàng có thể cảm giác rõ ràng, cũng có thể mở ra.
thật giống như ở nhà phát hiện một tầng hầm ngầm bí mật, Liêu Đình Nhạn hứng thú bừng bừng bắt đầu tìm kiếm đồ vật bên trong.
Các loại đồ ăn đồ dùng đều có, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, cơ hồ tất cả đồ
vật cần thiết, được phân loại, quả thực chính là kho hàng lớn. Đó đều là trước kia mình để vào? Sao lại giống sóc trữ quả hạt.
Nàng tìm
được đồ vật tốt hơn, như là thứ trước kia thường dùng, một cái
gương, không biết dùng thế nào, nàng đùa nghịch một chút rồi đặt ở bên
cạnh, lại tìm ra mấy cái người nhỏ bằng gỗ, sau lưng người nhỏ viết con
số Ả Rập 1,2,3, trên mặt còn vẽ icon trạng thái.
A……
Đây không phải icon trạng thái trước kia ta thường dùng sao. Liêu Đình
Nhạn cảm thấy càng thêm luống cuống, không phải, người trước kia
dám yêu đương cùng đại lão thật là ta sao? Ta còn có lúc điếu như vậy
sao?
Quả thực không thể tưởng tượng.
Người gỗ nhỏ đặt
ở một bên, tiếp tục lật, nhảy ra một quyển đại từ điển thần tiên ma quái thuật pháp bách khoa toàn thư dày như vậy, còn có cái notebook thô ráp
tự mình đóng, có cái khóa, cái khóa này là cái trận pháp nhỏ, cần đưa
vào mật mã. Liêu Đình Nhạn thử sinh nhật của mình, nghe tiếng khóa mở.
Liêu Đình Nhạn: “……” A a a!
Notebook không phải nhật ký nàng tưởng tượng, mà là một quyển bút ký học tập ghi lại thuật
pháp tu tập tâm đắc, chữ viết đương nhiên cũng rất quen thuộc, nàng tự
mình viết, chữ giản thể, cái loại chữ chó bò viết thực tùy tiện này,
người bình thường đều nhìn không hiểu, nàng không phải nằm
bò thì không viết ra được, phỏng chừng cũng chỉ chính nàng có thể nhận
ra.
Lật vài tờ, nàng nhìn thấy ở bên trên mình vẽ rùa đen, vẽ đùi gà, khoai chiên, trà sữa, vẽ chút đồ lung tung rối loạn, đây đại biểu
cho học không kiên nhẫn, cho nên làm việc riêng. Lại đến mặt sau còn có
viết tên mình giống như luyện chữ, Trâu Nhạn cũng có, Liêu Đình Nhạn
cũng có, còn có Tư Mã Tiêu, dùng hình vẽ tình yêu không quá quy tắc vòng lên cái tên Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn: “……” A a a a a a a a!
Xong rồi, là ta, lúc trước dũng sĩ yêu đương cùng đại lão Tư Mã Tiêu thế nhưng là ta! thật là ta?!
Liêu Đình Nhạn che lại mặt mình, không nỡ nhìn thẳng mà dùng một con mắt
nhìn hình vẽ xấu xí trên bút ký, tựa hồ có thể xuyên qua những bút tích
lung tung rối loạn cảm nhận được tâm tình lúc đó.
Nàng còn lấy ra hạc giấy từ notebook đó, ôm dự cảm nào đó nói không rõ, Liêu Đình Nhạn
mở hạc giấy ra nhìn nhìn, bên trong viết mấy chữ “Tư Mã Tiêu đại móng
heo xú ngốc bức”.
Oa —— trước kia ta thực kiêu ngạo a. Quả nhiên, câu ca từ kia thế nhưng còn hát ra, bị thiên vị đến không sợ hãi?Bất quá, tuy rằng mắng chửi người, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy tràn
đầy một loại yêu thích, muốn nói còn xấu hổ. Y ô ô ô sao lại cảm thấy
thẹn như vậy?
Nàng yên lặng gấp hạc giấy lại, thuận tay đặt sang một bên, tiếp tục tìm kiếm.
Tìm ra một cái hộp trang sức, là cái hộp trang sức có năng lực tồn
trữ không gian, tuy rằng thể tích cất chứa không lớn, nhưng rút ra mười
mấy ngăn kéo, đều để đầy các loại trang sức xinh đẹp.
Chỉ có cái
ngăn kéo nhỏ nhất khóa lại, vẫn là mật mã sinh nhật của mình trước kia.
Liêu Đình Nhạn lôi ngăn kéo đó ra nhìn, lại nhanh chóng đẩy về, bởi vì
quá mức dùng sức mà phát ra một tiếng phanh.
Nàng giống như thấy quỷ, trừng mắt nhìn tay mình.
Má ơi.
Xem ra trước kia, ta cùng với Tư Mã Tiêu là chân ái a.
Nàng lại chậm rãi rút ngăn kéo kia ra, nhìn bên trong, trên vải nhung màu đỏ đặt hai cái nhẫn. một ngăn bên trong đặt hai cái nhẫn, một lớn một nhỏ, khắc hoa văn đơn giản trên vòng nhẫn, bên trong nhẫn lại khắc chữ cái
tiếng anh, cái lớn là J, cái nhỏ là Y.
(Tiêu phiên âm là jiāo, bắt đầu bằng J; Nhạn phiên âm là Yàn, bắt đầu bằng Y)
Liêu Đình Nhạn nuốt nước miếng.
Nhẫn này, thật sự không thể tùy tiện đưa tặng, trước kia nàng chuẩn bị thứ
này là muốn đưa cho ai, thật rõ ràng, nhưng hình như còn chưa kịp
đưa, không biết là ngượng ngùng hay là chậm trễ.
“Nàng đang xem cái gì?” Tư Mã Tiêu lần thứ hai lặng lẽ xuất hiện ở phía sau, cũng phát ra câu hỏi tử vong với nàng.
Liêu Đình Nhạn hiện giờ nghe thấy thanh âm hắn liền có loại chột
dạ nói không rõ, dưới tay nặng lên, không cẩn thận kéo toàn bộ cái ngăn
ra ngoài, lại muốn giấu đi cũng đã chậm. Vốn không quá để ý, Tư Mã Tiêu
phát hiện thái độ của nàng không thích hợp, đã nhìn chuẩn hai cái nhẫn,
cầm lên quan sát một chút.
“Khẩn trương như vậy, hai cái vòng nhỏ này có vấn đề gì?” Tư Mã Tiêu không nhanh không chậm hỏi.
Cái thế giới huyền huyễn này cũng không có thói quen tình lữ phu thê đeo
nhẫn đôi, ở chỗ này nhẫn cũng không bị đặt cho loại ý nghĩa này. Liêu
Đình Nhạn phun ra nuốt vào một chút, “không có gì, hình như là đồ vật
trước kia của ta.”
Tư Mã Tiêu a một tiếng, “Nhìn qua, như là đưa cho ta.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Có một chút thẹn thùng khó nói.
Nàng nhìn Tư Mã Tiêu đeo cái nhẫn lớn trên tay, ngón giữa thích hợp
nhất, hắn liền đeo lên ngón giữa, sau đó lại tự nhiên đeo cái
nhẫn nhỏ lên ngón út.
Liêu Đình Nhạn nhìn hắn đeo hai cái nhẫn,
mặt vô biểu tình, không chỉ không cảm thấy thẹn thùng, còn cảm thấy nai
con nhảy loạn trong lòng mình hình như vừa ngã xuống vực sâu chết thẳng
cẳng.
Được được được, cho hắn đeo một mình. Sao không làm thêm mấy cái cho hắn đeo đủ mười ngón tay đi?
Tư Mã Tiêu lại nga nga nga cười rộ lên, bàn tay mang nhẫn đưa đến trước mắt cho nàng xem: “Thấy sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Ừ, thấy rồi.” Nhìn thấy ngươi cái đồ ngốc thẳng nam này đeo hai cái nhẫn, cũng đeo luôn cái nhẫn của ta, còn không vừa tay.
Tư Mã Tiêu liền cười lắc đầu, lấy xuống chiếc nhẫn không thích hợp trên ngón út, kéo tay Liêu Đình Nhạn, đeo lên cho nàng.
Lôi tay nàng nhìn trong chốc lát, hắn cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay mang
nhẫn, giương mắt nhìn nàng: “Ta biết, trước kia nàng thích ta, hiện tại
cũng vậy, nàng sẽ ỷ lại ta, tin tưởng ta, vẫn luôn muốn làm bạn cùng
ta.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Vậy ngài còn rất tự tin đó, chính ta cũng không biết.
Tư Mã Tiêu vuốt ve ngón tay nàng, “Bởi vì nàng là như thế này, ta cũng là như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com