Cung chủ Nguyệt Cung khi biết tin nữ nhi Nguyệt Sơ Hồi chết thì cơ hồ
điên rồi. Cả đời bà ta chỉ có một nữ nhi như vậy, nuôi lớn như châu như
bảo, lại chết thật đột nhiên, thần hồn không tìm được, ngay cả biện pháp gửi hồn đầu thai cũng không thể dùng.
Hai mắt Nguyệt Cung chủ phiếm hồng, mang theo đệ tử Nguyệt Cung mênh mông cuồn cuộn đi Tử Lưu Sơn.
Chỗ này đã từng là cung điện hoa mỹ bị tử vong phủ kín một tầng âm u, toàn
bộ đệ tử tiến đến đều thấy thảm trạng trên núi, Nguyệt Cung chủ vô tâm
để ý những người này, trực tiếp vọt vào nội điện. đã có người trông xác
Nguyệt Sơ Hồi, lại không dám động vào, Nguyệt Cung chủ thấy thảm trạng
của thi thể nữ nhi, gào khóc một tiếng, nhào lên.
“Là ai? Là ai
giết Sơ Hồi của ta?!” Cung chủ Nguyệt Cung không còn đoan chính mỹ lệ
như thường ngày, biểu tình dữ tợn giống như ác quỷ, một tay ôm thi thể
lạnh băng của Nguyệt Sơ Hồi, hai mắt oán hận nhìn tu sĩ bên cạnh.
Tu sĩ đó dựa vào gia tộc Miên gia ngoại phủ Nguyệt Cung, Nguyệt Sơ
Hồi đi đến ngoại phủ vào ở Tử Lưu Sơn, đều là bọn họ phụ trách cho nữ tử trong nhà tới làm bạn giải buồn, hơn nữa mỗi ngày tới vấn an, đưa chút
quà tặng gì đó.
Hôm nay bọn họ tới, phát hiện Tử Lưu Sơn bị mùi
máu tươi bao phủ, một mảnh tĩnh mịch không người, phát hiện không đúng
vội đi lên nhìn xem, lúc này mới phát hiện Tử Lưu Sơn thế nhưng bị đồ
sát, đến Nguyệt Sơ Hồi và mấy tu sĩ Hóa Thần, cũng chết thảm tại đây.
Vội vàng đưa tin, hiện giờ đứng ở chỗ này chờ đợi chính là đệ tử đầy hứa hẹn trong Miên gia, thời gian này thường bồi Nguyệt Sơ Hồi ra cửa du
ngoạn.
“Ngươi nói! Là ai làm!” Nguyệt Cung chủ cơ hồ mất đi lý
trí, tu sĩ Miên thị âm thầm kêu khổ, hắn làm sao biết là ai, có thể làm
ra loại chuyện này, khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
hắn quỳ xuống thấp giọng khuyên giải an ủi vài câu, Nguyệt Cung chủ lại vẫn bi
giận đan xen, lạnh lùng nói: “Sơ Hồi ở đây, ta phân phó các ngươi chăm
sóc cẩn thận, các ngươi vẫn tốt, chỉ có Sơ Hồi bị người ta giết
chết không rõ ràng!”
Tu sĩ Miên thị cuống quít giải thích, lại bị Nguyệt Cung chủ phẫn mà đánh ra một chưởng, văng ra nơi xa. người Miên
gia còn lại sắc mặt khó coi, mắt lộ ra sợ hãi, không dám nhìn nhiều, tất cả đều cúi đầu đứng một bên, sợ bị Nguyệt Cung chủ giận chó đánh mèo mà đánh chết giống hắn ta.
Nguyệt Cung chủ thu hồi thi thể Nguyệt
Sơ Hồi, nói với những người mang theo từ Nguyệt Cung: “Tra, đi tra cho
ta, ta nhất định phải tìm được hung thủ giết hại con ta, rút gân lột da, xé nát thần hồn, làm cho bọn họ đền mạng con ta!”
Lại nhìn về
phía những tu sĩ Miên thị, trầm giọng nói: “Mấy ngày nay, phàm là tu sĩ
chiếu cố con ta, tất cả đều phải lấy chết bồi tội cho con ta!”
Nguyệt Sơ Hồi chết, bởi vì Nguyệt Cung chủ phẫn nộ biến thành chuyện lớn nhất
Canh Thần Tiên Phủ. Có thể dạy ra nữ nhi như Nguyệt Sơ Hồi, Nguyệt Cung
chủ cũng không phải người lương thiện, gia chủ Nguyệt gia mấy thế hệ đều là cung chủ Nguyệt Cung, đứng ở trên cao trong mấy thế lực lớn nhất
Canh Thần Tiên Phủ, hiện giờ Nguyệt Sơ Hồi đã chết, bà ta không chỉ
mất đi nữ nhi duy nhất, còn cảm thấy một nguy cơ dày đặc.
Quyền
uy Nguyệt Cung bị người khác khiêu khích, thể diện bị người ta đạp dưới
chân, một ngày chưa tìm ra hung thủ xử tử, một ngày bà không thể thư
giải lửa giận trong lòng, sinh ra tâm ma.
Nội phủ ngoại phủ Canh
Thần, bởi vì việc này đã chết không ít người, một mẫu thân bi thương lâm vào điên cuồng, cái gì cũng làm ra được, bởi vì hành sự quá mức, chưởng môn Sư Thiên Lũ không thể không tiến đến khuyên bảo.
Khi Sư
Thiên Lũ tiến đến Nguyệt Cung, Nguyệt Cung chủ đang phát giận, mấy đệ tử của bà truy tra nguyên nhân Nguyệt Sơ Hồi chết, lại không có
phát hiện gì, chỉ biết được người giết chết Nguyệt Sơ Hồi tu vi cực cao, thủ đoạn cực tàn nhẫn, tuyệt không phải người bình thường, hơn nữa xem
hành sự này, tựa hồ có mang thâm cừu đại hận với Nguyệt Sơ Hồi, cho nên
vô cùng có khả năng là thù địch của Nguyệt Cung làm ra.
Nguyệt Cung chủ cũng không muốn nghe này đó, bà chỉ muốn tìm ra kẻ thù.
“Lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, nếu tìm không thấy manh mối hữu dụng khác, đều chôn cùng Sơ Hồi cho ta, nàng và các ngươi cảm tình tốt, thay ta bồi nàng, ta cũng yên tâm.”
Mấy đệ tử trên trán mồ hôi lạnh đều chảy ra, quỳ gối tại chỗ, biểu tình khác nhau.
Trong đó một người do dự nói: “Sư phụ, khi chúng ta xem xét Tử Lưu Sơn, còn
tìm thấy một người sống, là một nữ tử bị nhốt ở địa lao chân
núi, không ai trông coi, tên là Vĩnh Lệnh Xuân, nữ nhi của thiếu cung
chủ Dạ Du Cung. Nghe nói lúc trước chọc giận Nguyệt sư tỷ mới bị nhốt
vào địa lao, chỉ không biết nàng ta có quan hệ với việc này hay không.”
một người đứng ở bên cạnh Nguyệt Cung chủ nói: “Lúc nãy Thanh sư đệ đã báo, Vĩnh
Lệnh Xuân đó tu vi thấp kém, thân phận ti tiện, bất quá là ở địa lao may mắn chưa chết thôi, ta xem nàng ta và hung thủ chưa chắc có quan hệ gì. Nguyễn sư đệ, ta thấy ngươi vẫn nên dùng tâm tư tra, không cần dùng
việc râu ria này lãng phí thời gian của sư phụ.”
Nguyệt Cung chủ
lạnh giọng: “Mặc kệ nàng ta và hung thủ có quan hệ hay không, làm hài
nhi ta không thoải mái, thì giết nàng ta cho Sơ Hồi hả giận.”
Sư
Thiên Lũ mang theo hai đệ tử tiến vào, nhàn nhạt nói: “Nguyệt Cung
chủ, không nên tạo thêm sát nghiệt, mấy ngày nay ngươi thực sự náo loạn
động tĩnh không nhỏ, gần đây có không ít người đến chỗ ta nhàn thoại.”
Nguyệt Cung chủ cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật ra còn giả vờ làm người
tốt, nói đến mạng người trong tay, ta còn so được với ngươi sao, bớt ở
chỗ này làm bộ làm tịch cho ta. Chết cũng không phải nữ nhi của ngươi,
đương nhiên ngươi không thể hội được tâm tình của ta!”
Nàng nhìn
chằm chằm Sư Thiên Lũ, bỗng nhiên nói: “Nếu không có việc gì, ngươi tất
nhiên sẽ không tới quản việc của ta, ngươi suy nghĩ cái
gì, không ngại nói thẳng.”
Sư Thiên Lũ cũng không tức giận, chỉ cho mọi người đi xuống, nói với Nguyệt Cung chủ: “Chuyện này, ta muốn nhúng tay.”
“Ta hoài nghi việc này, có quan hệ tới Tư Mã Tiêu.”
Thần sắc Nguyệt Cung Chủ biến đổi.
Sư Thiên Lũ lo tự mình nói: “Từ lần đó, Tư Mã Tiêu vẫn luôn chưa
xuất hiện lại, nhưng ta biết hắn tuyệt sẽ d không ễ dàng buông tha chúng ta, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lại trở về. Ta hoài nghi, hiện tại hắn ở
trong Canh Thần Tiên Phủ, sở dĩ không hiện thân chỉ là bởi vì hắn bị
thương nặng chưa lành, ngươi cũng biết, nếu hắn bị thương rất khó khỏi
hẳn, lúc này chỉ sợ còn đang dưỡng thương, chúng ta cần phải mau chóng
tìm ra hắn.”
Nguyệt Cung chủ rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Nếu theo như lời ngươi, vì sao hắn lại giết Sơ Hồi?”
Sư Thiên Lũ hỏi ngược lại: “Tư Mã Tiêu người nọ, muốn giết ai còn cần lý do?”
Nguyệt Cung chủ biết Sư Thiên Lũ vẫn luôn tìm kiếm Tư Mã Tiêu, phàm là có gì
khác thường, hắn đều sẽ phái người âm thầm điều tra, trông bóng sợ gió,
Sơ Hồi phát sinh đại sự như vậy, hắn sẽ hoài nghi lên đầu Tư Mã Tiêu
cũng thực bình thường, nhưng hung thủ quá cao điệu, Nguyệt Cung chủ
ngược lại cảm thấy không quá có thể là Tư Mã Tiêu làm.
hắn chịu
trọng thương như vậy, hiện giờ nên giống chuột trong cống ngầm cẩn thận
trốn tránh, làm sao dám gióng trống khua chiêng giết nữ nhi của bà như
vậy. Hay là hắn thật sự không sợ chết, nhưng hắn bị thương còn chạy
trốn, vậy rốt cuộc hắn cũng vẫn sợ chết.
Nguyệt Cung chủ trong
lòng xoay vài lần, ngữ khí hơi hoãn: “Ngươi muốn tra thì cứ việc đi tra, nếu có thể thay ta tìm được hung thủ giết hại nữ nhi, phần ân tình này
ta đương nhiên sẽ không quên.”
Sư Thiên Lũ từ Nguyệt Cung trở về, cho người khống chế toàn bộ những người từng gặp Nguyệt Sơ Hồi, Vĩnh
Lệnh Xuân có liên quan đến cũng cùng bị nhốt ở một chỗ khác.
……
Liêu Đình Nhạn cảm giác mình giống như là sốt cao một lần, bệnh đến mơ hồ
vài ngày, chờ rốt cuộc khôi phục thần trí thìđã trôi qua mấy hôm nữa.
trên mặt vết thương đã khỏi, da trơn mịn. trên bụng vết thương
cũng không còn, một mảnh da thịt bóng loáng trắng nõn, linh mạch trong
thân thể càng hoàn toàn không thành vấn đề, nàng vừa có cảm giác từ bệnh nhân lại biến trở về một con cá sinh long hoạt hổ.
Quả nhiên, song tu trị bệnh cứu người, từ xưa đến nay chuyện cũ cũng không lừa ta.
Tư Mã Tiêu vuốt cái bụng nàng, nhéo nhéo, tựa hồ không quá vừa lòng với
xúc cảm, tay duỗi vào chỗ khác trong quần áo, tựa như suy nghĩ chỗ nào
cho xúc cảm tốt nhất.
không đúng.
Liêu Đình Nhạn lập tức che ngực lại, nằm xuống, “Ta thật yếu ớt a.”
Tư Mã Tiêu: “Nàng cảm thấy đôi mắt ta mù?”
Liêu Đình Nhạn:…… không phải, ta chỉ là cho rằng chàng sẽ phối hợp diễn xuất, đã quên chàng là thẳng nam chết cứng.
Nàng kéo vạt áo mình, thương lượng: “Ta thật sự không được, ta cảm thấy ta
có khả năng thận mệt, nếu thật phải chọn, tri kỷ được không?”
Tư
Mã Tiêu bị nàng chọc cười, hắn không muốn chuyện đó,
nhưng hắn không thích cảm giác Liêu Đình Nhạn bị hắn dọa lúng túng, vì
thế làm bộ muốn áp lên.
“Hắc!” Liêu Đình Nhạn quay một cái, thân
thủ nhanh nhẹn mà lăn vào giường. Sau đó nàng phát hiện, cái giường
này không đúng lắm, không phải giường lớn quen thuộc nàng vẫn ngủ kia,
mà là một cái giường siêu cấp lớn khác, hoa hòe loè loẹt lộ ra một cổ
tao khí. Địa phương cũng không đúng, sao lại thay đổi đền một nơi xa lạ?
Phát hiện là ở chỗ xa lạ, nàng quay một cái lại lăn trở về bên người Tư Mã Tiêu, ôm lấy cánh tay hắn, “Chúng ta đây là ở đâu?”
Tư Mã Tiêu bị nàng ôm cánh tay, liền không muốn hù dọa nàng nữa, nằm
ở trên giường lớn mềm mại, tùy ý giải thích vài câu: “Phong Hoa
Thành, hiện tại nàng là thành chủ Sư Dư Hương của thành này.”
Sư? Liêu Đình Nhạn nghe rõ được dòng họ, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu một cái. Các nàng đây là trực tiếp đánh vào địch doanh?
Phong Hoa Thành là thành nhỏ, nhưng vị trí thực tốt, ở nội phủ Canh Thần Tiên Phủ. Sư Dư Hương lại là tộc nhân trong tộc Sư thị nội phủ, thân phận
còn rất cao. Chính là cháu gái của Sư Thiên Ký, đệ đệ của chưởng môn Sư
Thiên Lũ, cũng chính là chủ cái ao cá lần trước kia.
Sư Thiên Ký
người này tuy rằng năng lực khác không so được với huynh trưởng Sư Thiên Lũ, nhưng năng lực sinh hài tử thì mạnh hơn nhiều, là người xuất sắc
nhất trong toàn bộ đại lão đỉnh tầng Canh Thần Tiên
Phủ, hắn sinh một đống con cháu, con cháu lại sinh một đống con cháu
nữa, Sư Dư Hương chính là một trong đông đảo cháu gái của Sư Thiên
Ký, không được sủng ái, nhưng bởi vì thân phận nàng là người Sư gia, vẫn có được rất nhiều tài nguyên, có thể làm nàng tiêu dao sung sướng.
Vị tiểu thư Sư Dư Hương này, bình sinh yêu tha thiết tiểu bạch kiểm, làm
Phong Hoa Thành mở rộng thành nơi thanh sắc kiếm tiền, còn nuôi rất
nhiều mỹ nam tử làm bạn với mình, cho nên bên ngoài đều gọi Phong Hoa
Thành của nàng là Phong Nguyệt Thành.
một nhân vật có thân phận,
nhưng cảm giác tồn tại không cao, thuộc về dòng bên của đại gia tộc,
lại không ai quản, không thể không nói, Tư Mã Tiêu thật sự biết chọn
hàng.
Hơn nữa…… thân phận của hắn hiện tại, là tiểu bạch kiểm của Sư Dư Hương. hắn thật đúng là không chú ý những chuyện xấu đó, co được
dãn được.
Liêu Đình Nhạn: “Chàng hẳn cũng biết, kỹ thuật diễn của ta không tốt lắm đâu?” Thiên tướng giao trách nhiệm cho ta,
ta không làm.
Tư Mã Tiêu ban đầu không biết, sau
đó đã biết. hắn nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua Liêu Đình Nhạn: “Nàng
cảm thấy đầu óc ta có vấn đề?”
Phàm là người đầu óc không thành vấn đề, đều sẽ không cho nàng đi làm gián điệp.
Liêu Đình Nhạn: “Đương nhiên không thành vấn đề.” Tuy rằng trong miệng ta nói không, nhưng lòng ta đang nói có.
Tư Mã Tiêu: “không cần nàng làm cái gì, ngủ của nàng là được.”
Liêu Đình Nhạn thả lỏng mà nằm xuống.
Tiểu hắc xà hưng phấn bò tới, cái đuôi quấn một con chuột trắng to.
Liêu Đình Nhạn: “…… Ăn chuột thì đi ra chỗ khác ăn, không cần ăn
ở trên giường.” Nàng nghĩ thầm, mình ngủ rồi, tổ tông phỏng
chừng không để ý nuôi rắn, xem nó đói đến mức tự đi bắt chuột.
Tiểu hắc xà vặn vẹo thân mình, dùng cái đuôi quấn con chuột đặt trước mắt nàng.
Liêu Đình Nhạn: “không được, tự ngươi ăn, ta không ăn.”
Tư Mã Tiêu: “Phốc.”
Liêu Đình Nhạn: “?” Ngài thế nào, lại đột nhiên cười nhạo người khác?
Tư Mã Tiêu ôm nàng: “Ta cười một chút nàng đã biết ý tứ của ta, sao lại nhìn không ra ý tứ của con rắn ngốc này.”
Liêu Đình Nhạn: Người này đang lừa nàng nói lời âu yếm, thật là đồ BOY tâm cơ.
Tư Mã Tiêu: “Con chuột này là Sư Dư Hương.”
Liêu Đình Nhạn hiểu cái này, hóa ra tiểu hắc xà đang giới thiệu tiểu đồng
bọn mới với nàng. Hai con gà núi và vợ chồng ngưu yêu đi đâu, Liêu Đình
Nhạn không hỏi. Bớt hỏi han cuộc sống mới có thể càng nhẹ nhàng.
Chuột trắng sống không còn gì luyến tiếc bị tiểu hắc xà cột lấy đuôi kéo tới
kéo đi, ở trước mặt Liêu Đình Nhạn triển lãm một vòng xong, lại bị
mang đi chơi.
Chỉ còn lại hai người lẳng lặng nằm ở đó, nằm đến
buổi tối, Tư Mã Tiêu đứng dậy, cào cổ Liêu Đình Nhạn một chút,
“Dậy, đi chỗ này với ta.”
Liêu Đình Nhạn: “A.”
Nàng còn
tưởng rằng Tư Mã Tiêu mang nàng ra ngoài chơi lãng mạn, không nghĩ
tới hắn mang nàng đi bảo khố nào đó càn quét, lấy một đống lớn pháp bảo
phẩm giai cao.
Tư Mã Tiêu đi trong bảo khố rụng đầy tro bụi, tựa
như dạo siêu thị, nhìn pháp bảo linh khí bày biện bên cạnh, thấy thích
hợp liền lấy cho Liêu Đình Nhạn cầm.
Liêu Đình Nhạn lật những
pháp bảo linh khí hình như rất lợi hại đó, cảm thấy kỳ quái, Tư Mã Tiêu
trước kia cũng không muốn mấy ‘ vật ngoài thân ’ này.
“Những pháp bảo này có ích lợi gì?”
Tư Mã Tiêu: “Phòng ngự.”
Liêu Đình Nhạn: “Còn cái này?”
Tư Mã Tiêu: “Phòng ngự.”
Liêu Đình Nhạn: “Còn đây?”
Tư Mã Tiêu: “Ta nói, phòng ngự.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Cho nên nói, tất cả đều là loại pháp bảo phòng ngự.