Cuối cùng vẫn không ngủ được, bởi vì Tư Mã Tiêu không có ý tứ tiếp tục
ngủ, dù hai người bọn họ kỳ ba tiến vào tư duy đối phương để ngủ đã trở
thành chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng chung quy đây
là một việc thực tư mật còn nguy hiểm, có đông người xa lạ ở đây, Tư Mã
Tiêu không có khả năng an tâm đi vào giấc ngủ.
Nếu không thể, hắn chỉ chán đến chết ngồi ở đó, ngón tay khẽ nhúc nhích, trên lòng bàn tay
trồi lên rất nhiều quả cầu nhỏ. Liêu Đình Nhạn ngay từ đầu cho
rằng hắn vì nhàm chán muốn giết thời gian, kết quả nhìn một lát liền
phát hiện trên những quả cầu đó đều viết chữ, hình như là dòng
họ, hắn cũng không phải đang chơi, mà là đang chọn lựa.
Liêu Đình Nhạn không chút nghi ngờ, tên bị lựa chọn chính là mục tiêu kế tiếp của Tư Mã Tiêu.
Tư Mã Tiêu rất ít hứng thú với đi học, ở chỗ này làm rút thăm tử vong,
Liêu Đình Nhạn không ngủ còn là bởi vì lão sư giảng bài hấp dẫn. Tu sĩ
Nguyên anh giảng về vấn đề tương đối cơ sở là linh căn ngũ hành và vận
chuyển linh lực vân vân, trùng hợp chính là thứ Liêu Đình
Nhạn không rõ lắm, cho nên nàng ghé vào đó nghe xong, còn cầm cái gối
mềm lót ở phía dưới cánh tay, vì nằm bò càng thoải mái.
Bọn họ
ở một góc này, bởi vì Tư Mã Tiêu trên cơ bản thành góc chết, ai
cũng không nhìn thấy bọn họ đang làm cái gì. Liêu Đình Nhạn dùng tư thế
thoải mái nhất nghe giảng trong chốc lát, cảm thấy mình có chút thu
hoạch.
Nàng uổng có một thân tu vi, tựa như gác mái trôi lung
tung trong không trung. Tu vi cao thấp quyết định bọn họ có thể sử dụng
bao nhiêu linh lực, dùng được thuật pháp có bao nhiêu mạnh, mà ở bên
trong, linh căn nhiều ít lại bất đồng, quyết định lực khống chế của bọn
họ đối với linh lực ngũ hành, cùng với bọn họ có thể sử dụng ra thuật
pháp gì.
Lúc trước Liêu Đình Nhạn tự mình suy xét lung tung, lăn
lộn ra kỹ năng, đại khái giống như làm đề toán, không biết công thức,
đối với một ít đề đơn giản còn có thể đếm đếm ngón tay giải quyết, nhưng phức tạp hơn thì nàng không có cách nào.
Các tiền bối Tu Tiên
giới để lại vô số thuật pháp, các tu sĩ không chỉ phải tu luyện tăng cấp bậc, còn phải học tập các loại thuật pháp, Canh Thần Tiên Phủ có thể
trở thành tiên phủ đệ nhất, một nguyên nhân trong đó cũng là vì bọn họ
có nhiều điển tịch thuật pháp nhất, thuật pháp uy lực thật lớn,
cũng không phải các đệ tử đều có thể tu tập.
Tu vi là cấp bậc của nhân vật, học tập thuật pháp chính là kỹ năng của nhân vật, dùng trò
chơi để so sánh, thật rõ ràng minh bạch.
“Sư tổ, ngươi cũng từng học rất nhiều thuật pháp?” Liêu Đình Nhạn quay đầu hỏi người chơi cầu ngồi cùng bàn.
Giáo bá ngồi cùng bàn biểu tình không quá mỹ diệu, nhưng vẫn trả lời vấn đề của nàng, “không có.”
Cho nên người này dùng thuật pháp đều là tự nghĩ ra. Liêu Đình Nhạn thế
nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì toàn bộ thuật pháp người này dùng đại bộ phận đều là loại có lực sát thương cường đại, dùng đến là
để giết người, cho nên phỏng chừng hắn chính là lĩnh ngộ ở trong quá
trình giết người. Tự nghĩ ra thuật pháp, còn là thuật pháp có lực sát
thương cường đại, phi thường khó, không phải thiên tài cơ bản không thể.
Đối mặt với một học bá như vậy, nghĩ đến mình duy nhất tự nghĩ ra thuật
pháp là cái trò thấp kém dùng nước làm màng đắp mặt, Liêu Đình
Nhạn không khỏi sinh ra một chút kính trọng. Lợi hại, vẫn là tổ tông lợi hại.
Bên trên lão sư đang dùng một thuật pháp thuộc thủy nêu ví
dụ, Liêu Đình Nhạn học theo, kết quả thất bại. Cơ sở không chắc chắn là
dễ dàng lật xe. Nàng lại thử thử, vẫn thất bại, Tư Mã Tiêu bên cạnh
nhìn không nổi, túm lấy tay nàng, một cỗ linh lực nhỏ trực tiếp vọt vào
linh mạch nàng, mang theo linh khí lạc đường trong cơ thể nàng nhanh
chóng vận chuyển một lần.
Liêu Đình Nhạn mở bàn tay,
phía trên lập tức trào ra hơi thở hàn băng, theo tâm ý nàng ngưng tụ
thành một tòa tháp nhỏ bằng băng, tuy cái tạo hình này rất giống cái
tháp của Thác Tháp Thiên Vương, nhưng nàng vẫn có chút hưng phấn.
Tư Mã Tiêu đơn giản thô bạo dẫn đường, làm nàng dùng tốc độ nhanh nhất nắm giữ một thuật pháp. hiện tại nàng chỉ thí nghiệm đã có thể ngưng tụ
thành một tòa tháp nhỏ, nếu nàng dùng toàn lực, thậm chí có thể ngưng tụ thành một tòa tháp cao thật lớn bằng băng, hoặc là biến thành thứ khác, như vũ khí gì đó.
“Đến loại tiểu thuật pháp này, thử hai lần còn thất bại, thật là……” Tư Mã Tiêu chạm vào tháp băng cứng rắn một chút,
nhiệt độ nóng rực làm nó hòa tan, biến thành một mảnh hơi nước, lại
bị hắn lật bàn tay ngưng tụ thành một băng châm bén nhọn——trong nháy
mắt, hắn lại tự nghĩ ra thuật pháp, thay đổi tự nhiên, đơn giản giống
như hô hấp vậy.
Liêu Đình Nhạn: “……”
Tư Mã Tiêu: “Nàng
theo mặt gà mờ kia học cái gì.” hắn dùng ngón tay động động, mũi băng
châm thế nhưng biến thành kim loại sắc lóe hàn quang.
Đại lão?? Băng sao lại biến thành kim loại? Kỹ năng của ngươi cũng phải phù hợp phương pháp cơ bản đi?
Tư Mã Tiêu: “Linh căn của ta đặc thù, Nàng không thể làm như vậy, nhưng nàng có thể dùng cách khác.”
hắn hình như đột nhiên cảm nhận được hết lạc thú làm giáo viên, bắt lấy tay Liêu Đình Nhạn, dạy nàng các loại thuật pháp, lộ tuyến lưu chuyển linh mạch
trong thân thể, còn ý đồ để nàng học dùng ngũ hành tương sinh làm ra
thao tác.
“Nàng dùng hệ thủy, mộc và thổ là tốt nhất, công kích,
tốc độ và phòng ngự, nàng có thể dùng thuật pháp diễn sinh.” Tư Mã Tiêu
vừa nói, vừa dùng Liêu Đình Nhạn làm thí nghiệm, linh lực cọ rửa linh
mạch nàng.
“Cái này, nếu linh lực thuộc thủy chung quanh mà đủ,
nàng dùng ra toàn lực có thể làm sập thành trì chung quanh phạm vi trăm
dặm.”
Liêu Đình Nhạn: “……” không được, không được.
“Tu sĩ
thuộc Mộc phần lớn vô dụng, nhưng bọn họ vô dụng là việc của bọn họ,
nàng có thể như vậy…… Có thể làm thân thể người biến thành gỗ, lúc này
thêm một ít hỏa, đốt thành tro rất đơn giản.”
Liêu Đình Nhạn: “…… Ta cảm thấy……”
“Thổ (đất) với thạch (đá) chỉ là biến chất, nàng có thể ngưng thổ thành
thạch, với kẻ tu vi thấp hơn nàng một đại giai, nàng có thể dùng thuật
pháp này tùy tiện đập, đập cho thịt và xương thành bùn.”
Liêu Đình Nhạn: “Đủ rồi, tổ tông, thật sự đủ rồi, linh mạch chịu không nổi ngài dạy học thực tiễn như vậy, sắp nứt rồi.”
Tư Mã Tiêu thu hồi tay, không quá vừa lòng, “Tu vi Hóa Thần kỳ vẫn quá yếu.”
Liêu Đình Nhạn tin tưởng, nếu không phải ăn cánh huyết ngưng hoa một lần rồi sau đó sẽ có hiệu quả không lớn, khẳng định hắn đã trực tiếp cho nàng
ăn tiếp mười, hai mươi cánh, để nàng thăng thẳng lên cấp cao nhất.
“Ta cảm thấy đã vừa lòng, vậy là đủ rồi, thật sự, đại lão ngài nghỉ ngơi
trước, ngài uống bia.” Liêu Đình Nhạn móc ra linh dịch thanh tâm khư lúc trước cất chứa, rót cho hắn.
Nếu không phải so với Tư Mã Tiêu, hiện tại tu vi này của nàng thật sự đã không tồi.
Tư Mã Tiêu bưng cái ly lên, mắt lộ ra ghét bỏ: “Bia, cái thứ gì?”
Tổ tông này chưa bao giờ ăn cũng không uống, làm hắn ăn một chút gì, so với muốn hắn không giết người còn khó hơn.
Cuối cùng ly linh dịch đó là tiểu hắc xà uống sạch, nó thu nhỏ rồi cảm giác
tồn tại thẳng tắp rơi chậm lại, đi theo hai người tới phòng học, cả buổi hai người cũng không chú ý tới nó cũng ở đây, nó cũng không để bụng
chuyện này, bò ra uống xong một ly linh dịch, lại ở trên mặt bàn bàn
chơi quả cầu nhỏ.
Những quả cầu nhỏ Tư Mã Tiêu làm ra đó lăn khắp nơi trên bàn, có một viên còn bị tiểu hắc xà đẩy vào tầm tay Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn nhìn chữ viết ở trên đó, “Ngươi muốn xử lý tộc Sư thị và các
gia tộc có quan hệ thân mật với bọn họ, nhưng làm sao ngươi biết rốt
cuộc bọn họ và những gia tộc đó thân thiết?”
Nàng thật không rõ,
vị tổ tông này bị nhốt ở Tam Thánh sơn lâu như vậy, cái gì
cũng không biết rõ ràng, bị thả ra không đến mấy ngày đã gây chuyện,
cũng không thấy hắn làm điều tra gì, sao hắn biết những quan hệ phức tạp của các gia tộc?
Tư Mã Tiêu lại dùng biểu tình giống như nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng, “Bọn họ còn không phải tự mình nói cho ta.”
Liêu Đình Nhạn: Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì, cảm giác mình phảng phất mất trí.jpg
Tư Mã Tiêu sau này dựa vào lưng ghế thấp, một tay thưởng thức những quả
cầu nhỏ này, nói: “Linh Nham Sơn đài, khiêu chiến so đấu với trăm người, xem bọn họ hy sinh người nào, là thấy những gia tộc đó liên hợp ra sao, toàn bộ quan hệ, đương nhiên vừa xem là hiểu ngay.”
A??? Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng khi đó hắn chỉ thuần túy nổi điên, không nghĩ tới còn có mục đích nữa?
Nàng quay đầu, phụng hiến ánh mắt của mình cho lão sư giảng bài phía trước.
Thôi đi, Tư Mã Tiêu người này chính là vấn đề phức tạp nhất, không cần
suy xét hắn, sinh hoạt cá muối tinh túy mới là nhàn.
Tư Mã Tiêu hợp những quả cầu vào với nhau, vuốt ve đầu ngón tay nàng, “Nàng rút một quả đi.”
Liêu Đình Nhạn có lệ túm tiểu hắc xà đang bò qua, bỏ vào đám cầu, “Để đứa nhỏ ngốc này làm.”
Tiểu hắc xà hưng phấn chui tới chui lui trong đó, một lần khoanh lại ba quả
cầu nhỏ để chơi. Tư Mã Tiêu hất đầu rắn ra, cầm ba quả cầu nhỏ nhìn xem.
Vào ban đêm, không biết hắn đi nơi nào, cả đêm cũng không trở về.
Liêu Đình Nhạn không có máy gian lận hộ tống bên cạnh, ngáp dài tiến vào
phòng học. Bởi vì nàng một mình, hôm nay tới học một môn khác, liền có
người chủ động ngồi bên cạnh, là một thanh niên nhân mô cẩu dạng. Thanh
niên bộ dáng bình thường, nhưng mặc một thân pháp y nhìn qua thực quý,
quay đầu nhìn nàng, trên mặt biểu tình tràn ngập ngo ngoe rục rịch muốn
thông đồng.
“Nàng là muội muội trong đôi song sinh từ Dạ Du Cung
đó à? Lúc trước sao chưa thấy nàng, ca ca nàng đâu?” Thanh niên thò đến
gần.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy khả năng hắn muốn chết, nhịn không được thương xót mà nhìn hắn một cái.
Thanh niên càng sát lại gần: “Ta là Tề Nhạc Thiêm, nàng là Vĩnh Lệnh Xuân có
phải không? Tề gia chúng ta và Mộc gia quan hệ luôn luôn thực tốt, nàng
có thể gọi ta là Tề đại ca, ngày sau nói không chừng ta còn có thể quan
tâm nàng.”
Tề…… Ngày hôm qua tiểu hắc xà quấn ra một quả cầu nhỏ, hình như có chữ Tề.
Vĩnh Lệnh Xuân lớn lên còn rất xinh đẹp, tính tình đại tiểu thư
này không tốt, nhìn qua phá lệ cao ngạo, nhưng hiện tại khoác túi da này chính là Liêu Đình Nhạn, nhìn vô hại, còn có chút mệt mỏi, càng có vẻ
phá lệ mềm mại, Tề Nhạc Thiêm thích loại hình tiểu cô nương mềm như
bông, thấy nàng không phản ứng, còn coi như nàng thẹn thùng, không khỏi
càng ngày càng dán vào gần, muốn chiếm chút tiện nghi.
Đột nhiên, hắn ngao một cái, che mông từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
Đầu kia tu sĩ Nguyên anh nghiêm khắc xụ mặt, lấy lí do không có quy củ để
đuổi hắn ra ngoài. Liêu Đình Nhạn vẻ mặt đệ tử tốt, biểu tình nghiêm
túc, tiếp tục nghe giảng bài, trong lòng nghĩ, ngày hôm qua học băng
châm đó với Tư Mã Tiêu còn dùng khá tốt. Vừa rồi nàng thử ngưng ra hơn
mười mũ băng châm, đâm mông huynh đệ kia.
Chính là nghiệp vụ còn
chưa đủ thuần thục, đâm một chút những mũi băng châm đó liền tan, làm
quần áo huynh đệ kia ướt một mảnh ở mông. Thấy hắn biểu tình khó coi
mà đi ra ngoài, phỏng chừng là mông quá lạnh. Liêu Đình Nhạn đột nhiên
cảm giác được một chút khoái cảm vượt mức của khi dễ người.
“Hôm nay giảng về thần hồn và tư duy.” Phía trên tu sĩ Nguyên anh nghiêm túc thanh thanh giọng nói.
Suy nghĩ của Liêu Đình Nhạn bị thần hồn, tư duy hai chữ mấu chốt này lôi
trở lại, nghe thấy lão sư nói cho cả lớp: “Tư duy của một người là nơi
bí ẩn nhất, tuyệt đối phải bảo vệ tốt, nếu tư duy bị xâm
nhập, không chết thì thương.”
Có học sinh hỏi: “Vậy đạo lữ thì nói thế nào?”
Các học sinh phần lớn khoảng hơn mười, hơn hai mươi tuổi, cũng có người
nghịch ngợm gây sự, so với những đồng học từ trước Liêu Đình Nhạn từng
gặp qua không có gì khác biệt, hỏi ra lời nói bỡn cợt này, học sinh quả
nhiên khiến cho trong phòng học một trận cười nhẹ và bình luận sôi nổi.
Lão sư xụ mặt: “Cho dù là đạo lữ song tu, cũng sẽ không dễ dàng tiến vào tư duy đối phương, đây là hành vi rất nguy hiểm, nếu ngươi thật sự may mắn gặp được đạo lữ đồng đạo có thể đồng tâm hiệp lực đồng sinh cộng
tử, thì có thể thử. Nhưng hiện giờ các ngươi còn trẻ, cũng không biết
hiểm ác, ngàn vạn chớ có ham vui thích nhất thời, cùng người khác thử
loại việc này.”
Liêu Đình Nhạn nghe đến đó thì mới biết, nguyên lai đây là khóa giáo dục sức khỏe sinh lý của dị thế giới.
Nàng nghĩ đến mình và Tư Mã Tiêu, bất giác thấy mình giống như học sinh lén nếm thử trái cấm.
Lão sư còn đang cường điệu tầm quan trọng và lực sát thương của thần hồn,
tinh thần, thần thức, cùng với tính chất tư mật của tư duy, “…… Thần hồn giao hòa là liên hệ thân mật nhất, Canh Thần Tiên Phủ từ trước đã có
mấy đôi đạo lữ nổi tiếng trong Tu Tiên giới, bọn họ thường thường
là một người chết, một người khác cũng không thể sống một mình, đó là
bởi vì thần hồn liên hệ quá mức chặt chẽ, cảm tình khắc sâu
đến không thể phân cách lẫn nhau.”
“Cho nên mọi người trăm triệu không thể khinh thường việc này.”