Tuy rằng cảm thấy Tư Mã Tiêu đoạt đồ chơi của trẻ con nhìn vô cùng lưu
manh, nhưng Liêu Đình Nhạn vẫn thuận theo lòng hiếu kỳ thò lại gần xem
thử.
Tư Mã Tiêu nhìn trong chốc lát lại hết hứng thú, thấy toàn bộ thân rái
cá của nàng nhao về phía trước, thò ra xem, hắn thuận tay kéo lông phía
sau, đưa đồ vật trên tay cho nàng. Hai móng vuốt của Liêu Đình Nhạn ôm
đồ vật nghiên cứu, phát hiện vật này nhìn giống như con mắt, kỳ thật là
đá, đến nỗi vì sao sáng lên, nguyên lý này nàng không rõ lắm, thế giới
huyền huyễn không thể dùng khoa học để giải thích.
Bên đường sinh vật đèn kỳ quái mở miệng rộng ăn côn trùng, ăn đến kêu
lẹp bẹp. Liêu Đình Nhạn có nghĩ tới đi đến xem, nhưng Tư Mã Tiêu không
có hứng thú, hắn tuần tra khắp nơi trên phố, không biết đang tìm cái gì.
Liêu Đình Nhạn kéo kéo sợi tóc dài bên sườn mặt hắn, chỉ chỉ đèn ven đường.
Tư Mã Tiêu: “Cái loại đồ vật này có gì đẹp.”
Chính ngươi vừa rồi đoạt đồ chơi của trẻ con, sao không nói lời này, đồ
chơi có cái gì đẹp. Liêu Đình Nhạn chửi thầm xong, tự mình bay qua nhìn
xem. Mới vừa bay đến bên ngọn đèn, vừa không chú ý, thiếu chút nữa bị
đầu lưỡi to phía dưới đèn vươn ra liếm vào. Rái cá trong không trung
khẩn cấp dừng lại, sau đó bay ngược về trên vai tổ tông.
Đầu lưỡi to thật nhiều nước miếng, không muốn nhìn.
Đi qua một con phố, Liêu Đình Nhạn nghe thấy tổ tông không kiên nhẫn mà
xì một tiếng, tiếp theo thấy hoa mắt, hắn đứng ở trên nóc nhà bên cạnh,
lại chợt lóe lên, đi vào tầng đinh của một tòa nhà cao tầng.
Liêu Đình Nhạn nhạy bén nhận thấy tầm mắt hắn dừng lại ở nơi sáng ngời
ồn ào nhất, ước chừng qua vài giây, hắn bay tới một chỗ đường phố náo
nhiệt nhất. Tiếp cận nơi đó rồi, biểu tình của Liêu Đình Nhạn càng ngày
càng cổ quái.
Trên đường có rất nhiều hoa, không chỉ có hoa tươi, còn có hoa nữ nhân. Cho nên đó là phố hoa.
Tổ tông riêng bay lâu như vậy đến chỗ này, chính là vì chơi kĩ nữ??? Hắn không phải lãnh đạm, còn thận hư sao, trước kia đại mỹ nhân hoạt sắc
sinh hương như vậy đưa đến trước mặt còn thờ ơ, giờ chẳng lẽ sửa chủ ý,
muốn thử hoa dại bên ngoài? Đây là cái kịch bản tuổi già sa ngã gì.
Tư Mã Tiêu quay đầu đối diện Liêu Đình Nhạn một lúc lâu, sau đó mặt trầm xuống nói: “Ngươi còn nói một chữ, liền bóp chết ngươi.”
Liêu Đình Nhạn:…… Ta nói cái gì? Ta vừa rồi có hé răng sao?
“Sư tổ, ngài…… có thuật đọc tâm?” Liêu Đình Nhạn hỏi. Hắn hẳn là sẽ không nghe thấy trong lòng nàng nghĩ hắn bị thận hư đi.
Tư Mã Tiêu: “Không có.”
Hắn chỉ có thể cảm giác được cảm xúc chân chính trong nội tâm người khác mà thôi.
Liêu Đình Nhạn: “Ta vừa rồi không nói gì đâu.”
Tư Mã Tiêu: “Ở trong lòng ngươi đang nói, còn thực ồn ào.”
Liêu Đình Nhạn bắt đầu không ngừng mắng hắn ở trong lòng.
Tư Mã Tiêu: “Ngươi đang mắng ta.”
Liêu Đình Nhạn bắt đầu không ngừng nghĩ đến nam thần mình từng thích ở trong lòng.
Tư Mã Tiêu bắt đầu véo cái đuôi nàng.
Liêu Đình Nhạn lập tức dừng nghĩ. Không đúng, hắn thật sự không sử dụng thuật đọc tâm sao???
Nàng kéo cái đuôi mình về, tùy tay chỉ sang một chỗ: “Xem đó là cái gì!”
Tư Mã Tiêu nhìn qua, ý vị không rõ mà ừ một tiếng, bay qua bên đó. Đó là phía dưới gác mái, đèn đuốc sáng trưng, một đám công tử ca đang mở
party ao rượu rừng thịt, trường hợp khó coi. Liêu Đình Nhạn nháy mắt
thấy rõ ràng, theo bản năng nâng móng vuốt lên bịt kín đôi mắt, nhưng
thực nhanh nàng lại buông ra. Sợ cái gì, cũng không phải xã hội hiện
đại, không có quét hoàng đánh phi, đồ vật không hài hòa đó sẽ không bị
đánh nhòe, có thể xem thì xem nhiều một lát, tăng thêm kiến thức.
PS: quét hoàng đánh phi là chương trình quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp của các bạn TQ.
Tư Mã Tiêu cũng không có ý tứ đi, hắn ôm cánh tay đứng từ trên cao nhìn
xuống, thần tình lạnh lùng chán ghét, “Nhìn thấy người kia sao.”
Liêu Đình Nhạn nhìn theo phương hướng hắn chỉ, bất giác đôi mắt đau một trận, quá cay mắt rồi.
“Thấy rồi, là có vẻ nhỏ.” Nàng nói.
Tư Mã Tiêu: “Ai bảo ngươi xem chỗ đó.”
Liêu Đình Nhạn: Hử, vậy ngươi bảo ta xem nơi nào?
Lúc bọn họ nói chuyện, Tư Mã Tiêu chỉ một công tử tô son trát phấn đang
kéo quần rời đi, mắt hắn có vết xanh đen, hai mắt vẩn đục, gương mặt gầy tái nhợt—— là cái loại tái nhợt không giống Tư Mã Tiêu. Tư Mã Tiêu nhìn tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy lạnh căm căm, nam nhân này nhìn
chỉ thấy dầu mỡ. Nháy mắt khi hắn xoay người, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy
sau lưng hắn hình như có một chút dấu vết hồng nhạt.
A, là bảo nàng xem cái này sao?
Tư Mã Tiêu đi theo, ở phía sau hắn, nhìn công tử ca đó đong đưa lay động hi hi ha ha tán tỉnh nhóm tiểu tỷ tỷ quần áo bại lộ chung quanh, cuối
cùng đi đến một gian phòng thay quần áo trong lâu. Loại ổ đốt tiền này,
dù là đi WC, bên trong cũng có đại tỷ tỷ xinh đẹp hỗ trợ cởi quần, còn
thuận tiện tới một phát. Nói thật, Liêu Đình Nhạn cảm giác A phiến cởi
mở nhất mình từng xem cũng không đến mức như vậy.
Nếu nàng một mình nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định sẽ ngượng ngùng,
nhưng mà ghé vào trên vai Tư Mã Tiêu một cái tủ lạnh mở cửa, chỉ cảm
thấy chán ghét và sát khí trên người hắn, quá sợ hãi, cảm giác gì khác
cũng không sinh ra nổi.
“À………” Công tử thận hư phát ra một tiếng thở dài thoải mái, lôi kéo đại
tỷ tỷ rửa sạch cho mình, cười hắc hắc kéo ra bên ngoài, “Không tồi a,
đi, đi cùng công tử ta đến ao rượu bên kia tiếp tục chơi.” Đại tỷ tỷ
sóng mắt sở sở, dán ở trên người hắn vặn vẹo, hai người nói lời cợt nhả
với nhau.
Tư Mã Tiêu tiến lên phía hai người đá mạnh một cái, đá ngã đôi dã uyên
ương này xuống đất. Hắn không thu liễm sức lực, hai người nháy mắt té
xỉu. Tư Mã Tiêu đi đến trước mặt nam thận hư, kéo lấy tóc của hắn, túm
hắn lên, dùng chân lay rớt quần áo phía sau của hắn. Lúc này Liêu Đình
Nhạn thấy rõ ràng sau lưng hắn, chỗ xương bả vai có một khối dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, giống hình ngọn lửa.
Nhìn thấy ngọn lửa, nàng liền nghĩ đến ngọn lửa kia, cho nên người này đại khái có cái gì sâu xa với tổ tông.
Tư Mã Tiêu dùng tay ấn đầu công tử thận hư đã hôn mê, nhắm mắt phảng
phất đang xem xét cái gì, sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn hừ lạnh một
tiếng, ngọn lửa theo tay hắn đốt tới đầu tóc công tử thận hư, toàn bộ
bao trùm lên, trong ba giây đồng hồ, cả người bị đốt thành một tầng bụi. Tư Mã Tiêu lại vung tay áo lên, đến bụi cũng không còn.
Liêu Đình Nhạn: “……” Xem ra là hắn thực tức giận.
Tư Mã Tiêu biến thành bộ dáng công tử thận hư bị hắn làm chết kia.
Liêu Đình Nhạn: Tổ tông muốn làm gì, giả mạo thân phận người khác đánh vào bên trong lòng địch?
Còn tưởng rằng hắn là hệ cường công chơi trực diện, không ngờ còn có thể đánh vu hồi.
Tư Mã Tiêu nhét Liêu Đình Nhạn vào vạt áo, cách một tầng áo trong hơi
mỏng dán lên ngực. Hắn đi nhanh ra ngoài, dọc đường đi các tiểu tỷ tỷ
dựa cửa ngồi trên tấm lót bằng cẩm uống rượu vẫn tươi cười chào đón hắn, “Nghiêm công tử ~”, còn có người muốn dán lên tán tỉnh, tất cả đều bị
tay áo Tư Mã Tiêu hất vào mặt, làm búi tóc trang dung của người ta lung
tung rối loạn. Tư Mã Tiêu đi theo hành lang cẩm tú, làm ra một mảnh kêu
thét ầm ĩ.
Hắn cũng không quản chuyện này, xẹt qua một dãy phòng và viện đầy hoan thanh tiếu ngữ, ra khỏi ổ đốt tiền này.
Ở trước lâu, có người hầu thấy hắn đi ra, vội tiến đến đón, “Công tử, hôm nay sao lại phải rời đi sớm như vậy?”
Trừ người hầu, còn có một tu sĩ tu vi Kết Đan làm bảo tiêu, ở chỗ này, sắp xếp như vậy đã tỏ vẻ thân phận không thấp.
Tư Mã Tiêu dùng cái mặt nam thận hư, nói: “Đi về.”
Nguyên chủ Nghiêm công tử tính tình hẳn là cũng không tốt, người hầu
thấy hắn như thế này, cũng đã quen, co rụt cổ lại, không dám nói nữa,
lệnh cho người dắt xe ngựa tới, lại đỡ Tư Mã Tiêu lên xe.
Tư Mã Tiêu ngồi trên xe, phát hiện bên trong còn hai thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ vẫn thường hầu hạ Nghiêm công tử, lúc này quen cửa
quen nẻo dựa lên, bị Tư Mã Tiêu đuổi ra.
“Cút xuống đi.”
Hai người đi xuống, Tư Mã Tiêu dựa vào thùng xe rộng mở, không biết nghĩ đến cái gì, trong hai mắt đen nhánh mơ hồ có ngọn lửa đỏ đậm nhảy lên.
Liêu Đình Nhạn nằm ở vạt áo hắn giật giật cái đuôi, vươn đầu ra nhìn
thấy hắn biểu tình khó lường, lại rụt trở về.
Vẫn cảm thấy tổ tông này sắp làm một chuyện lớn.
Lại nói tiếp lúc trước ngay từ đầu hắn đã nói, chờ ra khỏi Tam Thánh Sơn sẽ giết mọi người. Mấy ngày này hắn cũng chưa có động tác lớn nào, nàng còn tưởng rằng hắn ra ngoài phát hiện Canh Thần Tiên Phủ phát triển quá nhanh, dân cư trăm vạn rất khó giết hết cho nên từ bỏ, hiện lại cảm
thấy, có thể hắn có tính toán khác.
Cái tính toán gì cũng không liên quan đến nàng, rốt cuộc hiện tại nàng chỉ là con rái cá vô tội mà thôi.
Nhà của Nghiêm công tử là mấy tòa lớn nhất trong thành, tình huống như
hắn, hẳn là trong nhà có người làm đệ tử bên trong Canh Thành Tiên Phủ,
hoặc là có thân phận đặc thù khác, mới có đãi ngộ tốt như vậy.
Tư Mã Tiêu giả mạo thân phận người khác, so với công tử thận hư nguyên
bản kia còn có mặt mày, vào tòa Nghiêm phủ hoa lệ, trên đường nhìn thấy
rất nhiều người thỉnh an, đôi mắt hắn cũng không chớp một chút, toàn bộ
làm như không thấy.
Ngay cả nhìn thấy cha của công tử thận hư, hắn cũng không cho một cái nhìn dư thừa.
“Đứng lại!” Người trung niên bị thái độ của hắn chọc tức, thổi râu trừng mắt, “Ngươi đây là bộ dáng gì, đi loại địa phương này pha trộn, lăn lộn đến đầu óc cũng có vấn đề, nhìn thấy cha ngươi còn không thỉnh an!”
Tư Mã Tiêu dừng bước, liếc mắt nhìn lão ta một cái.
Con người hắn là dạng này, trào phúng thì không cần nói cái gì, chỉ ánh
mắt đã đủ để người ta tức giận đến nổi điên, Nghiêm lão gia run rẩy chòm râu, “Ngươi càng ngày càng kỳ cục! Không được đi ra ngoài nữa, trong
nhà nhiều nữ nhân như vậy ngươi không ngủ, còn muốn chạy ra bên ngoài đi ngủ những nữ nhân sinh không ra hài tử đó, ngươi ở nhà cho ta, sinh
thêm mấy hài tử mới là quan trọng!”
Tư Mã Tiêu nâng nâng cằm với hắn: “Ngươi lại đây với ta.”
Nghiêm lão gia: “Nghiệt tử, ngươi chính là nói chuyện với cha ngươi như vậy!”
Tư Mã Tiêu không kiên nhẫn, một tay ấn lên vai lão, Nghiêm lão gia vốn
đầy mặt phẫn nộ đã cứng đờ, ngơ ngác đi theo hắn cùng nhau vào nội thất. Tư Mã Tiêu buông hắn ngồi ở trên ghế trong phòng, ngoắc ngoắc ngón tay
về phía hắn.
Nghiêm lão gia đầy mặt sợ hãi, “Ngươi, ngươi là ai a, ngươi không phải nhi tử của ta!”
Tư Mã Tiêu cười một tiếng, “Ta là tổ tông của ngươi.”
Nghiêm lão gia lộ ra biểu tình bị nhục nhã.
Quần chúng vây xem Liêu Đình Nhạn: Tổ tông nói có thể là thật đó.
Tư Mã Tiêu không vô nghĩa, hắn hỏi Nghiêm lão gia, “Nữ anh ba ngày trước sinh ra, ngươi sẽ đưa nàng đi đâu?”
Nghiêm lão gia cũng không muốn trả lời, nhưng BUFF nói thật của tổ tông
hắn vô lực chống cự, thanh âm cứng đờ nói ra mấy chữ: “Bách Phượng sơn.”
Tư Mã Tiêu: “Bách Phượng sơn ở chỗ nào?”
Nghiêm lão gia: “Không biết, sẽ có sứ giả tới đón dẫn, chúng ta không thể tới gần, chỉ có thể ở bên ngoài.”
Tư Mã Tiêu: “Khi nào đưa đi?”
Nghiêm lão gia: “Hai ngày sau.”
Tư Mã Tiêu: “Thực tốt, đến lúc đó ta sẽ cùng đi với ngươi.”
Hắn lại hỏi chút vấn đề khác, Liêu Đình Nhạn nghe một bên, tin tức linh
tinh vụn vặt chắp và, hơn nữa nàng tự mình suy đoán, không sai biệt lắm
hiểu ra tổ tông đang làm gì.
Hắn đang tìm người, không phải tìm người nào đó, mà là tìm một loại người nào đó, như là Nghiêm công tử vậy.
Nghiêm gia ở chỗ này ở hơn một ngàn năm, phú quý của bọn họ đều đến từ
chính huyết mạch. Bọn họ cách mấy thế hệ, ngẫu nhiên sẽ sinh ra người có được huyết mạch phản tổ, thể hiện cụ thể chính là sau lưng có dấu vết
ngọn lửa, mà một khi xuất hiện hài tử như vậy, sẽ được đưa đến chỗ nào
đó, nếu lực huyết mạch hơi mạnh thì sẽ ở lại, đồng thời Nghiêm gia sẽ
nhận được rất nhiều chỗ tốt. Nếu lực lượng huyết mạch thực yếu, thì sẽ
giống Nghiêm công tử, có thể trở về nhà mình.
Tiểu gia tộc giống như Nghiêm gia, rải rác ở bên ngoài Canh Thần Tiên
Phủ, bị một cổ lực lượng thần bí khống chế, hoàn toàn không khiến ai chú ý.