Trong sân có cả ngàn đệ tử tinh anh, ai không phải đệ tử nội môn trong các
đại gia tộc của Canh Thần Tiên Phủ, từ lúc vừa sinh ra đã có tư chất cực tốt cùng với càng nhiều tài nguyên hơn người bình thường, từ khởi điểm
đã là nhân sinh người thắng, người nào đi ra ngoài, cũng là nhân vật mà
những môn phái nhỏ không thể trèo cao, tiện tay vung lên là có thể cắt
đứt sinh tử của vô số người. Nhưng hôm nay, ở trước mặt Từ Tàng Đạo
Quân, bọn họ cũng trở thành con kiến, thân phận đã thay đổi hoàn toàn.
Tư Mã Tiêu chỉ tùy ý ngồi ở trên thềm ngọc, nhìn tựa như một người trẻ
tuổi hơi có vẻ âm trầm, nhưng trải qua vô số giáo huấn máu me phía
trước, không có ai dám coi hắn là không khí. Người càng có năng lực có
tâm kế có thân phận, thì càng không dám quang minh chính đại đắc tội
hắn, bởi vì so với đệ tử bình thường bọn họ càng biết nhiều bí sự, vì
thế đối với Tư Mã Tiêu người này lại càng thêm sợ hãi.
Trên đài vốn dĩ hai đệ tử đánh cầm chừng, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói một
câu, trong lòng đều có tính toán. Bọn họ biết Từ Tàng Đạo Quân giết
người tùy ý, cũng không giống các đại năng để ý phe phái và giá trị của
bọn họ, hắn không cố kỵ cái gì, chỉ là kẻ điên cường đại, cho nên hắn
nói muốn giết, là thật sự muốn giết.
Trong đó ánh mắt một người thay đổi, nhìn về phía đệ tử đối diện, lại
lần nữa ra chiêu đã mang lên sát khí. Hắn nghĩ rõ ràng, chỉ sợ nếu như
trong chốc lát trưởng bối trong nhà có tới, cũng không có khả năng ngăn
cản trận tương sát này, rốt cuộc trong nhà hắn có một trưởng bối lúc
trước cũng bị giết ở Tam Thánh Sơn, Từ Tàng Đạo Quân không phải vẫn êm
đẹp đứng ở đây sao.
Hắn vừa sửa lại chiêu, đệ tử đối diện kia cũng đã nhận ra, hai bên tuy
nói có tình cảm mặt mũi, nhưng so ra kém tính mạng của bản thân. Trong
nhất thời, hai người liền nghiêm túc đánh lên, sát chiêu tung ra. Hai
người tu vi không tồi, hiển nhiên đều được tài bồi cẩn thận, hiện giờ
tranh chấp sinh tử, trường hợp có thể nói xuất sắc, chúng đệ tử vây xem
đều nhịn không được nhìn kỹ, mà Tư Mã Tiêu người khởi xướng trận so đấu
này, lại ngồi ở trên thờ ơ, lại chọn cặp tỷ thí tiếp theo ở trong đám
người.
Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh hắn, Đại Hắc Xà vây quanh bên cạnh bọn
họ, cả hai đều không có gì hứng thú với chuyện đánh tới đánh lui này,
Liêu Đình Nhạn vẫn luôn không thích xem phim đánh võ, càng không muốn
xem người chết. Thái dương hơi lớn, nàng học bộ dáng Tư Mã Tiêu dựa vào
trên vảy lạnh băng của Đại Hắc Xà, cảm thấy thoải mái hơn không ít, nàng quay đầu nhìn nơi xa có đàn chim hạc bay ở trên đỉnh núi, đếm xem có
bao nhiều con hạc bay tới bay lui để giết thời gian.
Khi chưởng môn và những người khác đuổi tới Linh Nham Sơn Đài, thì cũng
mới vừa phân thắng bại, một người trọng thương, một người tử vong.
Người tới không chỉ có chưởng môn, cung chủ của tám đại cung khác cũng
tới, còn có những người trong gia tộc lớn nhỏ tin tức linh thông, tất cả đều cùng nhau chạy đến. Các đại lão này ngày thường cũng không dễ kết
bạn đi ra, đều là bởi vì sợ Tư Mã Tiêu đột nhiên nổi điên mà hoàn toàn
nhổ hết một đống mầm tinh anh này.
“Từ Tàng Đạo Quân.” Mọi người hành lễ với Tư Mã Tiêu, trên mặt vài vị
cung chủ nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có một ít người trong nhà có đệ tử ưu
tú bị chết là thật sự đau lòng, sẽ lộ ra một chút oán giận, lại cũng
không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Chưởng môn là nhất quán thái độ tốt, tiến lên nói: “Sư tổ, sao lại có hứng thú tới xem mấy đệ tử tuổi nhỏ tỷ thí.”
Tư Mã Tiêu dựa vào trên thân rắn đen, nhìn nhóm người áo mũ chỉnh tề,
tiên khí phiêu phiêu này, nói: “Nhàm chán đến hoảng, vừa rồi mới nhìn
một lát, tiếp tục đi, lại chọn hai người ra, vẫn cứ là tử đấu.”
Chưởng môn có định lực, có người đã không thể có định lực như vậy, đệ tử trong nhà nhiều, khó tránh khỏi có người được thương yêu hơn, nào bỏ
được ở chỗ này dễ dàng bị chiết bỏ, lập tức có mạch chủ căng da đầu ra
khuyên: “Từ Tàng Đạo Quân, bất quá là tỷ thí, không bằng sửa tử đấu
lại……”
Tư Mã Tiêu: “Nhưng ta muốn nhìn thấy người chết.”
Hắn nhất nhất xem qua sắc mặt mọi người, bỗng nhiên nói: “Ta từng nghe
nói, rất nhiều năm trước, các đệ tử trong tiên phủ thường xuyên tử đấu, ở giữa sinh tử càng tăng lên tu vi của mình, bởi vậy khi đó cũng xuất
hiện nhân tài lớp lớp, hôm nay xem ra, Canh Thần Tiên Phủ chúng ta đã
xuống dốc.”
Hắn nói đến lời này, giọng lại chuyển: “Hôm nay đệ tử ở đây, nếu có một
người có thể thắng hai mươi trận tử đấu, sẽ có được một mảnh Phụng Sơn
huyết ngưng hoa.”
Liêu Đình Nhạn biết, hoa này, một mảnh cánh hoa là ngàn năm tu vi, nhưng nàng biết cũng vẫn không phải toàn bộ, hoa này thần kỳ ở chỗ, mặc dù tư chất như thế nào, vẫn trực tiếp gia tăng tu vi, mà tư chất càng kém,
hiệu quả càng tốt, thí dụ như nếu có người tu vì ở Luyện Khí kỳ, thậm
chí có thể lập tức trực tiếp vọt tới Nguyên Anh, trong đó Trúc Cơ, Kết
Đan kỳ, hai cửa ải khó khăn có thể toàn bộ bỏ qua, mà nếu tu vi cao
thâm, vậy một ngàn năm tu vi này có thể trực tiếp làm người ta vượt qua
bình cảnh, hơn nữa tuyệt không để lại di chứng, còn nếu như đã tới tuổi, tu vi lại ở điểm tới hạn không thể tăng lên nữa, dùng hoa này, đột
nhiên thêm ngàn năm tu vi, vạn nhất vừa lúc vượt qua một cửa này, tới
cảnh giới tiếp theo, là tương đương thêm được một mệnh.
Tư Mã Tiêu lời này vừa ra, đến nhóm chưởng môn mạch chủ phía dưới, còn
có không ít đệ tử tất cả đều an tĩnh, biểu tình của mỗi người đều rành
mạch ở trong mắt Tư Mã Tiêu, cảm giác của hắn quá mức nhạy bén, làm giờ
phút này hắn tựa như đứng trong một mảnh hải dương tham lam, muốn hít
thở không thông.
Liêu Đình Nhạn ở một bên làm bình hoa, bỗng nhiên bị Tư Mã Tiêu kéo
sang. Nàng nhìn Tư Mã Tiêu nhăn mi cùng với biểu tình bực bội, cho dù bị hắn chôn ở trên lưng hút một ngụm, cũng không dám động đậy.
Ngài đây là hút mèo sao? Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, hôm nay tên tuổi ta, tuyệt sắc sủng cơ này, xem như an bài rõ ràng.
Tư Mã Tiêu hòa hoãn lại, lúc mở miệng thanh âm đã âm trầm rất nhiều, “Bắt đầu đi.”
Lần này không ai ngăn trở, cũng có đệ tử chủ động đứng dậy. Mà mười trận tử đấu, giết hai mươi người. Đây cũng không tính là khó, rốt cuộc mọi
người ở bên nhau, khó tránh khỏi có lợi hại và không lợi hại, cái khó
chính là gút mắt của thế lực mạch hệ sau lưng những người đó, muốn giết
người nào mới có thể giảm bớt phiền toái ở mức thấp nhất, là sự tình tất cả mọi người đang suy xét.
Dù bọn họ không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, nhưng ích
lợi trước mặt, lại là ích lợi không thể cự tuyệt, vậy có bao nhiêu người có thể không lay động. Sự tình phát triển đến bây giờ, đã không phải
chuyện của Tư Mã Tiêu, mà là một đám trục lợi tính toán muốn lấy hay bỏ. Với bọn họ xem ra, không có ai là không thể vứt bỏ, nếu không thể vứt
bỏ, chỉ là bởi vì ích lợi không đủ động lòng người.
Ngày hôm đó, đệ tử chết ở chỗ này có hơn trăm người, Tư Mã Tiêu hờ hững
nhìn bọn họ chém giết, cho đến lúc mặt trời xuống núi mới về Bạch Lộc
Nhai. Liêu Đình Nhạn đi theo phía sau Tư Mã Tiêu, nhìn bóng dáng hắn cao gày cùng đầu tóc đen nhánh, hỏi: “Sư tổ, ngày mai còn phải đi?”
“Thế nào, ngươi lại không muốn đi?” Tư Mã Tiêu nhàn nhạt nói.
Liêu Đình Nhạn: “Nếu ngày mai còn phải đi, ta liền chuẩn bị dù và đệm.”
Sống sờ sờ phơi nắng một ngày, nếu không phải thiên sinh lệ chất, làn da này lập tức đã đen đi một độ, còn ở bậc thang ngồi một ngày, cho rằng
mông nàng sẽ không đau sao?
Tư Mã Tiêu bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên điên cuồng cười to.
Lại tới nữa, lão bản lại nổi điên.
“Ngươi không phải sợ người chết sao, giờ không sợ?” Tư Mã Tiêu hỏi.
Liêu Đình Nhạn khó được nói chuyện với hắn mà không có BUFF nói thật,
châm chước trả lời: “Sợ thì sợ, cho nên hôm nay ta cũng không nhìn về
phía bọn họ đánh nhau bên kia.” Trong chốc lát vặn bên trái xem núi và
chim, trong chốc lát vặn bên phải xem một đám đại lão, làm xương cổ vẹo
một buổi trưa.
“A, nhưng thật ra ủy khuất ngươi.” Tư Mã Tiêu nói.
Liêu Đình Nhạn nghe không quá rõ lời này có phải hắn nói mát hay không,
dựa theo tính cách hắn sẽ không nói thế này, nàng đoán đây hẳn là phản
phúng. Thấy tâm tình của hắn tựa hồ tương đối bình thản, Liêu Đình Nhạn
liền nhịn không được hỏi hắn: “Hôm nay những cánh hoa hồng liên đó, bọn
họ tựa hồ đều rất muốn, nhưng không phải ngài nói cần máu của ngài mới
có thể dùng được sao?”
“Không phải máu của ta, là máu của của tộc Phụng Sơn.” Tư Mã Tiêu đi ở
trong núi, tay áo phất qua cây hoa bên cạnh, cánh hoa hồng nhạt rơi
xuống đầy đất, “Ta không phải đã nói, tộc nhân Tư Mã thị sau khi chết
thi thể không lưu lại, mà chỉ còn một viên cốt châu. Những thi thể đó sở dĩ không lưu lại, là bởi vì huyết nhục của bọn họ đều là linh dược, sẽ
bị các gia tộc Canh Thần Tiên Phủ phân chia, tuy hiện tại chỉ còn một
mình ta, nhưng trước kia vẫn có mấy người, bọn họ tích lũy nhiều năm,
đương nhiên trong tay bảo tồn một ít huyết nhục có thể sử dụng.”
Liêu Đình Nhạn đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy, có chút ghê tởm, nôn khan một tiếng.
Tư Mã Tiêu lại bị phản ứng của nàng làm cho tức cười, tùy tay bẻ một đóa hoa bên cạnh quét mặt nàng một chút: “Thế này đã chịu không nổi, bất
quá ăn thịt người mà thôi, thế gian này, nơi nào không phải người ăn
thịt người.” Nhìn biểu tình của Liêu Đình Nhạn, cảm nhận được cảm xúc
của nàng, Tư Mã Tiêu càng thêm cảm thấy gian tế Ma Vực này thật sự kỳ
quái, nhìn so với bọn hắn những người này còn chính phái hơn nhiều, nàng thật là người Ma Vực?
Tư Mã Tiêu chần chờ nói: “Ngươi thật là Ma Vực……” Giọng hắn mang hoài nghi.
Ma dụ? Cái thứ đồ chơi gì, mắng ta là ma dụ, ngươi lại coi mình là miếng bánh quy nhỏ nào! Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng hắn vài câu.
PS: Ma Vực và ma dụ đồng âm, bạn Nhạn nghe nhầm
“Thôi.” Tư Mã Tiêu vốn muốn hỏi, nghĩ lại nghĩ, mặc kệ nàng tới từ nơi nào.
Trở lại Bạch Lộc Nhai, Liêu Đình Nhạn ở trong phòng mình nằm trong chốc
lát, nhìn không sai biệt lắm sắp đến buổi tối, thử đề ra yêu cầu muốn ăn bữa tối với con rối. Mới chỉ một lát, nàng nhìn thấy bên cửa sổ có tiên hạc xinh đẹp rất to ngậm hộp cơm bay tới.
Quá ngưu bức, nhân sĩ tu tiên các ngươi dùng nhân viên giao hàng đưa bữa tối còn là tiên hạc, bay siêu mau a.
Hộp cơm nhìn không lớn, nhưng không gian bên trong rất rộng, bày đầy các loại thức ăn. Liêu Đình Nhạn cảm giác mình giống lão Phật gia, vẫn
không nhúc nhích ngồi ở đó, nhìn nhóm con rối bưng đồ ăn uống sang cho
nàng, nhất nhất bày biện ở trước mặt, bởi vì là ăn ở bên ngoài, còn có
con rối đưa tới đèn lưu li xinh đẹp, ở bên cạnh cây hoa, xây dựng bầu
không khí tuyệt nhất.
Lão bản Tư Mã Tiêu xuất quỷ nhập thần, lại không biết chạy đi nơi đâu,
Liêu Đình Nhạn tự mình ăn mảnh, cảm giác thoải mái vô cùng. Bởi vì toàn
bộ món ăn đều rất ngon, linh khí sung túc, không chỉ có ăn no, đỡ thèm,
nàng còn có thể cảm thấy linh lực trong thân thể tăng cao, cái loại cảm
giác cột kinh nghiệm cọ cọ tăng lên này, thật sự quá sung sướng rồi.
Nàng mới ăn không bao lâu, Đại Hắc Xà không biết từ chỗ nào chạy tới,
lại lấy đầu đụng vào tay nàng.
Liêu Đình Nhạn rất có tình đồng sự mà cho xe đại xà uống nước trái cây, một người một rắn ăn uống thỏa thích.
Ăn no xong, Liêu Đình Nhạn tản bộ tiêu thực. Toàn bộ Bạch Lộc Nhai chỉ
có nàng và Tư Mã Tiêu hai người, còn lại đều là con rối hầu hạ, một mình nàng đi tới đi lui ở trong đêm tối, nói thật ra còn có chút buồn chán,
lôi kéo Đại Hắc Xà cùng nhau làm bạn. Đại Hắc Xà cứ có ăn thì coi là mẹ, được Liêu Đình Nhạn nuôi một thời gian, cũng lắc cái đuôi đi theo phía
sau nàng, một lần nữa làm Liêu Đình Nhạn hoài nghi mình đang dắt chó đi
dạo.
“Hôm nay lượng vận động không tệ lắm, đi tắm rửa đi, ngày mai lại là một ngày dậy sớm đi làm.” Liêu Đình Nhạn thực vừa lòng địa điểm làm việc
mới này, bởi vì nơi này ăn mặc không lo, thế nhưng còn có ao ngâm tắm lộ thiên.
Con rối mang nàng đi vào ao ngâm tắm, Liêu Đình Nhạn vừa thấy liền gấp
không chờ nổi cởi quần áo nhảy xuống. Ao rất lớn, nhưng không sâu, nàng
đứng, mặt nước chỉ đến ngực nàng. Bốn phía ao có linh mộc rũ xuống mặt
nước, linh mộc này tựa như bức tường thiên nhiên, chặt chặt chẽ chẽ che
toàn bộ ao, tự thành một mảnh thiên địa, hơn nữa linh mộc này hoa nở
tràn đầy, cánh hoa màu đỏ tất cả đều đậu trên mặt nước, là hồ tắm rắc
cánh hoa thiên nhiên. Trên cây còn treo mấy cái đèn lưu li, chiếu vào
mặt nước mông lung.
Liêu Đình Nhạn cảm thấy đầy vui vẻ thoải mái, đây mới là cảm giác nghỉ
phép a. Lúc nhân sinh gian nan, dù sao cũng phải học được tự mình điều
tiết, hiện giờ nàng hoàn toàn ném hết những việc sốt ruột ban ngày, một
lòng đắm chìm trong cảnh trí mỹ diệu và nước ao ôn nhu ở đây.
Chung quanh thực an tĩnh, chỉ có một mình nàng. Lúc tắm rửa thích hợp
làm chút gì tự do tự tại, như hát mấy câu, dùng sức đập chân vẩy nước,
tung một đống cánh hoa lên mặt và cánh tay mình, lại ví dụ như hít một
hơi tràn đầy rồi chìm vào trong nước.
Trong nước có một bóng người đen tuyền.
“Phốc, khụ khụ!” Liêu Đình Nhạn trồi ra mặt nước dùng sức ho khan. Tư Mã Tiêu từ trong ao đứng lên, cả người ướt đẫm, hắn vuốt mái tóc dài, lộ
ra cái trán trơn bóng, đi tới phía nàng bên này, lúc Liêu Đình Nhạn che
ngực lại, hắn mang vẻ mặt lạnh nhạt, từ bên cạnh ở phía trên nàng, quay
đầu sâu kín nói một câu: “Ngươi thật sự quá ồn.”
Sau đó cứ như vậy đi rồi.
Trai đơn gái chiếc, hồ tắm cánh hoa, không khí kiều diễm, cái gì cũng không phát sinh.
Liêu Đình Nhạn trầm tư một lát, cảm thấy mình có thể xác định, tổ tông
thật sự là gà con không được. Thật tốt quá, lập tức an tâm hơn rất
nhiều.