Canh Thần Tiên Phủ, trừ một mạch chưởng môn hầu hết đều là các đời tộc
Phụng Sơn thống lĩnh, còn có Thiên, Địa, Âm, Dương, Nhật, Nguyệt, Tinh,
Từ Thời, tổng cộng tám đại cung, mỗi cung có mấy mạch chủ. Ngoài ra còn
có mấy chục đến trên trăm mạch núi, cùng với không đếm hết được số mạch
núi nhỏ. Liêu Đình Nhạn chính là một đệ tử của mạch núi nhỏ Thanh Cốc
Thiên, dưới mạch chủ Hồng Phong trong cung Tứ Thời.
Mạch Hồng Phong này gần ngàn năm nay đều nắm giữ trong tay gia tộc Tiêu
thị, lão giả khiêu khích Tư Mã Tiêu ở Tam Thánh Sơn rồi bị giết, chính
là một vị trưởng lão tư lịch tương đối cao trong mạch Hồng Phong, cũng
là con trai ruột của gia chủ tiền nhiệm Tiêu thị.
“Thái gia gia, cuối cùng ngài đã xuất quan, ngài ngàn vạn lần phải lấy
lại công đạo cho gia gia a!” Tiêu Hoa Ảnh đầy mặt bi thương, ngồi quỳ ở
bên cạnh người nam tử trung niên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nam tử trung niên đó là Tiêu Trường Lâu, gia chủ tiền nhiệm của Tiêu
thị, chỉ nhìn dạng vẻ, hắn thậm chí còn trẻ hơn so với một ít con trai
thậm chí cháu trai, hắn đã bế quan 300 năm, đánh sâu vào cảnh giới Đại
Thừa, nhưng vẫn chưa thành công.
“Lấy lại công đạo?” Tiêu Trường Lâu đối với chắt gái trực hệ của mình
vẫn là dáng vẻ nói năng bình đạm. Như hắn, gia tộc khổng lồ, số con cháu nhiều không đếm được, nếu muốn hắn phải quan tâm từng hậu thế, vậy căn
bản không có khả năng. Giống như Tiêu Hoa Ảnh trước mặt hắn, 300 năm
trước hắn bế quan mới hơn mười tuổi, ở nơi này hầu hạ hắn một thời gian, lúc này mới làm hắn có chút ấn tượng.
“Đúng vậy!” Tiêu Hoa Ảnh ngửa đầu nhìn hắn: “Tuy nói Từ Tàng Đạo Quân là sư tổ, nhưng cũng không thể khinh nhục một mạch Hồng Phong chúng ta như thế, gia gia bất quá chỉ đi Tam Thánh Sơn tìm hiểu tình huống, sao lại
bị hắn tùy tay diệt sát, đây không phải là hung hăng đánh vào mặt Tiêu
thị chúng ta sao! Hơn nữa gia gia lần trước đã dùng một lần gửi hồn đầu
thai, bây giờ lần này chết đi là thật sự rời khỏi chúng ta!”
Tiêu Trường Lâu đồ sộ bất động, nhàn nhạt nói: “Đánh vào mặt Tiêu gia
thì thế nào, chỉ bằng hắn họ Tư Mã, giết người cũng không ai nói thêm
cái gì.” Hắn nhìn hài tử tuổi trẻ này, cười nhạt trong lòng.
Tư Mã thị, chỉ còn một người tộc Phụng Sơn, thật là xuống dốc. Từ chủ
nhân Canh Thần Tiên Phủ cho tới bây giờ…… là tù nhân cuối đường.
Tiêu Hoa Ảnh tựa hồ không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt, biểu tình
hơi mang hoảng sợ nói: “Nhưng thái gia gia, gia gia chết, chẳng lẽ cứ
như vậy thôi sao?”
“Ta đã sớm nói, nếu hắn vẫn luôn nhớ thương người Tiêu gia bị Tư Mã Tiêu nổi điên giết chết500 năm trước, sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay
hắn ta.” Tiêu Trường Lâu vẫy vẫy tay: “Được rồi, đi xuống đi.”
Tiêu Hoa Ảnh tuy rằng tâm tình như cũ bi thống không cam lòng, lại không dám nhiều lời, ngầm ủy khuất đi ra.
Nàng ra cửa, trên mặt lập tức thần sắc ủy khuất biến thành phẫn hận. Từ
nhỏ nàng đã nghe truyền thuyết khởi nguyên của Canh Thần Tiên Phủ, Tư Mã thị cơ hồ chính là hưng thịnh cùng với Canh Thần Tiên Phủ, xác thật đối với thị tộc đã từng cường đại này, nàng từng cảm thấy sợ hãi, nhưng rốt cuộc nàng không trải qua sợ hãi mà người mấy thế hệ trước bị Tư Mã thị
chi phối, hoàn toàn không hiểu tâm dung nhẫn của thái thái gia gia bọn
họ. Với nàng xem ra, một sư tổ lợi hại thì thế nào, còn không phải một
cây chẳng chống vững nhà, đối địch một đại gia tộc, hẳn là nên rơi vào
hạ phong.
“Đi, đi Thanh Cốc Thiên!” Tiêu Hoa Ảnh hung hăng nhíu mày, mang theo người hầu, đệ tử của mình đi Thanh Cốc Thiên.
Nàng không đối phó được Từ Tàng Đạo Quân, vẫn còn có thể tìm người khác
xả xả giận. người có tin tức linh thông như bọn họ, từ lúc xảy ra việc ở Tam Thánh Sơn bất quá mới nửa ngày, đã biết trên Tam Thánh Sơn phát
sinh cái gì. Đối với Liêu Đình Nhạn, một đệ tử duy nhất có thể may mắn
còn sống sót trong tay sư tổ, đương nhiên cũng phải làm rõ thân phận.
Hiện giờ chưởng môn và người có chút thân phận ở mấy đại cung đều biết
sư tổ hung tàn không có cách nào bắt được đó hư hư thực thực coi trọng
một nữ đệ tử. Nữ đệ tử này tu vi thấp kém, bối phận càng thấp, chỉ là
một đệ tử bình thường trong Thanh Cốc Thiên, bọn họ không dám đi gặp Tư
Mã Tiêu mới vừa phát điên, đều không hẹn mà cùng đi Thanh Cốc Thiên
trước.
Tiêu Hoa Ảnh mới đến Thanh Cốc Thiên, đã phát hiện mạch núi nho nhỏ này
ngày xưa quạnh quẽ, giờ có vẻ phi thường náo nhiệt, người đến người đi,
nàng thậm chí gặp được Sư Chân Tự chưởng môn một mạch, như Định Hải Thần Châm trấn ở Thanh Cốc Thiên. Đối phương nói đến bối phận so với nàng
còn cao hơn một đời, thấy hắn ở đây, Tiêu Hoa Ảnh thầm mắng một tiếng,
nàng biết hôm nay sợ là mình không làm được cái gì.
Một mạch chưởng môn họ Sự này cũng thật là buồn cười, cái gia tộc to như vậy, thế nhưng cam tâm hầu hạ Tư Mã thị, tới bây giờ còn bày ra tư thế
trung cẩu. Tiêu Hoa Ảnh chửi thầm, một mạch chưởng môn hiện giờ kỳ thật
thượng vị cũng chưa lâu, ban đầu thân phận của bọn họ bất quá là kẻ hầu
hạ Tư Mã thị, sau đó người Tư Mã thị càng ngày càng ít, còn vì duy trì
huyết mạch thuần tịnh mà lăn lộn đến dư lại một người, cho nên nguyên
bản Tư Mã thị thống lĩnh một mạch chưởng môn, mới dần dần bị Sư thị thay thế.
Sư Chân Tự khuôn mặt hòa ái dễ gần, nhưng không ai cảm thấy hắn một vị
đại năng như vậy thật sự đều có thái độ này đối với bất kì người nào,
Động Dương chân nhân, mạch chủ Thanh Cốc Thiên sớm bồi ngồi ở phía dưới
Sư Chân Tự, trong lòng sóng to gió lớn thật lâu không bình ổn.
Hắn tin tức không linh thông, vẫn là Sư Chân Tự nói cho hắn tình huống
hiện giờ, hắn nhận một đệ tử được Từ Tàng Đạo Quân coi trọng, giữ lại
bên người. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời, thời gian nửa
ngày ngắn ngủn, không biết có bao nhiêu người đưa lễ vật tới, ngày
thường nơi bọn họ thanh tĩnh ít người hỏi thăm, nghiễm nhiên đã trở
thành địa phương được chú mục nhất.
Động Dương chân nhân cũng không có dã tâm quá lớn, trong lòng vui sướng so ra kém xa sợ hãi.
“Động Dương không cần lo lắng, ngươi dạy ra đệ tử có năng lực bực này,
là chuyện tốt, ngày sau nếu nàng vẫn có thể luôn làm bạn ở bên sư tổ,
Thanh Cốc Thiên sẽ không có nỗi lo về sau, hoặc có thể khiến Thanh Cốc
Thiên trực tiếp trở thành một mạch chủ cũng không nhất định.” Sư Chân Tự cười nói: “Hiện giờ sư tổ còn ở Tam Thánh Sơn, mấy ngày gần đây không
dám tiến đến quấy rầy, có lẽ qua một thời gian chưởng môn sẽ mang ngươi
cùng vào thăm đệ tử kia, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hắn trong lời này có ý mượn sức một mạch chưởng môn để bảo vệ, Động
Dương chân nhân đương nhiên nghe hiểu được, hắn cũng cung kính nói:
“Vâng, sư thúc, Động Dương minh bạch.” Trong lòng thật sự là phát sầu a.
Tại mạch Uyển Mai của cung Tứ Thời, con trai thứ Viên Thương được gia
chủ Viên gia thương yêu nhất, lúc này biểu tình phức tạp ngồi ở trong
phòng tối, từ khi thám thính được tin tức Tam Thánh Sơn, hắn an vị ở đây trầm tư đã lâu. Hắn làm sao nghĩ đến, thám tử chính mình lúc trước sắp
xếp vào Tam Thánh sơn thế nhưng sẽ có tạo hóa như vậy. Canh Thần Tiên
Phủ nhiều thế lực an bài nhiều người đi vào như vậy, cuối cùng thế nhưng chỉ để lại Liêu Đình Nhạn do hắn an bài vào, đây thật sự quá buồn cười.
Viên Thương nghe thấy mạch chưởng môn và các cung khác có một ít động
tác, hắn biết những người đó suy nghĩ cái gì, mặc dù bên ngoài tỏ vẻ bảo vệ Tư Mã Tiêu, hay là ngấm ngầm muốn giết Tư Mã Tiêu, đơn giản đều chỉ
có một mục đích, đó chính là muốn được đến chỗ tốt trên người Tư Mã thị. Nhưng hắn bất đồng, mục đích duy nhất của hắn chính là hủy diệt Canh
Thần Tiên Phủ.
Muốn hủy diệt Canh Thần Tiên Phủ, biện pháp trực tiếp nhất chính là hủy
diệt Tư Mã Tiêu. Hiện giờ hắn đang nắm giữ, là ưu thế mà tất cả mọi
người không có, một nữ nhân làm Tư Mã Tiêu nhìn với con mắt khác.
Độc thực cốt trên người Liêu Đình Nhạn chưa giải một ngày, nàng cũng chỉ có thể nghe theo hắn khống chế một ngày, cho dù là Tư Mã Tiêu, cũng
không cứu được nàng.
……
Liêu Đình Nhạn một giấc ngủ đến hoàng hôn, trực tiếp ngủ cả một ngày,
bên ngoài người lừa ta gạt, ân oán gút mắt, tất cả đều không liên quan
tới nàng. Có quan hệ đến nàng, là sư tổ Tư Mã Tiêu giết người tựa như
niết vỏ đậu phộng đó.
Hắn không ở trên võng của nàng, làm cho Liêu Đình Nhạn thả lỏng rất
nhiều. Đã nói ngủ tiếp liền cảm thấy toàn bộ mọi việc đều sẽ được giải
quyết, đây không phải là không có việc gì rồi.
Nàng bò dậy cảm thụ một chút linh khí dư thừa trong cơ thể, cảm thấy
mình mỹ mãn đến bay lên, cá mặn ngâm nước, có chút bành trướng. Hiện giờ trong Tam Thánh Sơn tiên khí phiêu phiêu, tuy rằng rất nhiều nơi đã
biến thành phế tích, nhưng mạc danh lộ ra một cỗ mỹ cảm tan hoang, phỏng chừng là sương mù linh khí này tạo thành kính lọc, hết thảy đều có mỹ
cảm mông lung.
Chưa thấy Đại Hắc Xà, cũng chưa thấy Tư Mã Tiêu, chỉ có ngọn lửa khôi
phục thần kỳ ở nơi đó chống nạnh mắng to: “Gia hỏa vô dụng, Canh Thần
Tiên Phủ những đám tôn tử vô dụng đó, ngày hôm qua cơ hội rất tốt như
vậy cũng không làm chết Tư Mã Tiêu!”
Liêu Đình Nhạn có đôi khi thật không hiểu được ngọn lửa này rốt cuộc là
có lập trường gì, vừa nói mình xảy ra chuyện, Tư Mã Tiêu cũng không tốt
được, hai bên có quan hệ cộng sinh, rồi lại hận không thể lập tức có
người tới làm chết Tư Mã Tiêu.
Tháp trung tâm sụp một nửa, Liêu Đình Nhạn đi đến chỗ hổng nhìn xuống,
không dám đến quá gần. Chỉ như vậy trong nháy mắt nhoáng lên, nàng nhìn
thấy phía dưới bên cạnh một vòng vườn hoa có một hắc ảnh đang đứng, còn
có một con hắc xà đang cực cực khổ khổ dùng thân thể đẩy đá vụn rơi ở
bên vườn hoa.
Đó là Nhật Nguyệt U Đàm, thực vật duy nhất trên núi Tam Thánh. Ngọn lửa
và hồng liên hẳn không được coi là thực vật đi? Nàng nhớ mình đặt một
đóa hồng liên bảo bối ở túi gấm, trong lòng sinh ra tò mò với Nhật
Nguyệt U Đàm phía dưới. Lúc trước những muội tử đó nhìn thấy hoa này
liền cổ cổ quái quái, đến bây giờ nàng còn không làm rõ đó là có nội
tình gì.
Tư Mã Tiêu bên cạnh vườn hoa bỗng nhiên quay đầu nhìn vào tháp trung tâm bên này, hắn giật giật tay, là một cái dấu hiệu ‘ qua đây ’.
Đôi mắt tu sĩ chính là lợi hại như vậy, Liêu Đình Nhạn muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được, rụt rụt đầu, xoay người đi tới thang lầu.
Nàng xuống hơn hai mươi tầng thang lầu, khoác vân tử màu tím nhạt đi đến bên vườn hoa. Nhưng Tư Mã Tiêu lúc trước đứng ở chỗ này đã không thấy
nữa, chỉ có hắc xà còn đang dọn gạch. Nàng quay đầu nhìn xung quanh một
chút, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm, “Vì sao muộn như vậy mới tới.”
Tổ tông giống như u linh xuất hiện ở phía sau nàng, thật nguy hiểm đến
mức suýt dọa nàng sợ ngã nhào vào bụi hoa Nhật Nguyệt U Đàm. Nàng còn
nhớ rõ những muội tử đó bình thường không có việc gì cũng không tùy tiện tới gần những bụi hoa này, thế này khẳng định là có chuyện, cho nên
nàng nhanh chóng lánh sang bên cạnh —— đâm vào trong ngực Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn:…… Cái này, nhìn qua có phải giống như là nhào vào trong ngực ôm ấp hay không?
Nàng suy xét vấn đề này, lại cảm thấy cái vấn đề này không đúng, dù sao
tổ tông mở BUFF nói thật hỏi một câu “Nữ nhân, có phải ngươi đang nhào
vào trong ngực ta hay không?” Nàng có thể hoàn toàn chứng minh trong
sạch.
Sau đó Tư Mã Tiêu không hỏi, hắn dùng một loại biểu tình “Loại chuyện
sắc dụ này ta đã từng thấy quá nhiều, ngươi tỉnh lại đi”, liếc nàng một
cái.
Liêu Đình Nhạn: Mẹ ngươi! Dùng BUFF nói thật a! Mau dùng a! Để ta nói cho ngươi lời nói thật!
“Ngươi biết đây là cái gì sao?” Tư Mã Tiêu nhìn những hoa đó hỏi. Không dùng BUFF nói thật.
Liêu Đình Nhạn: “…… Nhật Nguyệt U Đàm.” Mẹ nó tức giận nha.
Tư Mã Tiêu giơ tay xẹt qua những bông hoa dần dần thay đổi mày sắc. Hoa
này ban ngày hoa trắng lá đen, hiện giờ thái dương đang xuống núi, chậm
rãi lại biến thành hoa đen lá trắng, Liêu Đình Nhạn xem ra, giống như là hoa bị Tư Mã Tiêu vuốt ve, trong nháy đã mắt biến thành màu đen. Động
tay nhuộm màu, rất mạnh.
“Ngươi biết hoa này tới như thế nào sao?”
Liêu Đình Nhạn: “Không biết.”
Tư Mã Tiêu giống như đặc biệt thích lạt thủ tồi hoa, đặc biệt thích tiện tay xả cánh hoa của người khác trồng ra, hắn nắm một mảnh cánh hoa màu
đen ném sang một bên, ngữ khí không hề rung động nói: “Hạt giống Nhật
Nguyệt U Đàm thực đặc thù, là tộc Tư Mã thị sau khi chết trong thân thể
lưu lại một hạt châu, một hạt châu có thể trồng ra một gốc cây Nhật
Nguyệt U Đàm.”
Liêu Đình Nhạn nhìn xem tảng lớn Nhật Nguyệt U Đàm này, sau lưng chợt
lạnh. Vậy đây…… còn không phải là mồ? Nhiều Nhật Nguyệt U Đàm như vậy,
nơi này đã chết bao nhiêu người.
Tư Mã Tiêu: “Người Tư Mã thị sau khi chết thân thể không lưu lại, có thể lưu lại chỉ có một hạt châu, trước kia có rất nhiều hạt châu được bảo
tồn, sau đó đều bị ta ném vào nơi này, mọc ra hoa đó.”
“Đẹp hay không đẹp?”
Nói thực ra, tuy rằng kinh tủng một chút, nhưng còn rất lãng mạn. Liêu Đình Nhạn gật gật đầu, trung thực: “Đẹp.”
Tư Mã Tiêu: “Một đóa cho ngươi, tự ngươi chọn đi.” Hắn chỉ chỉ một đám lớn đóa hoa màu đen đang lay động.
Liêu Đình Nhạn từ trong trực giác thấy có vấn đề, nhưng Tư Mã Tiêu canh
gác ở đó đang nhìn chằm chằm, còn trầm khuôn mặt thúc giục nàng: “Hái
một đóa.”
Liêu Đình Nhạn giơ tay liền răng rắc bẻ một đóa.
Tư Mã Tiêu lúc này mới nói: “Nhật Nguyệt U Đàm kỳ lạ nhất ở chỗ, nó có
thể là linh dược loại trừ bất kì loại độc nào, cũng có khả năng là kịch
độc không có thuốc nào chữa được. Nghe nói người Tư Mã thị, cốt châu của ác nhân sau khi chết trồng ra Nhật Nguyệt U Đàm là độc vật kịch độc,
cốt châu của người lương thiện trồng ra lại là linh dược. Nhưng dáng vẻ
chúng nó hoàn toàn tương đồng, không ai có thể phân biệt ra.”
Liêu Đình Nhạn: “…… Ê.” Nghe ra thật điêu, cho nên nói những linh dược đó có thể giải kịch độc không có thuốc nào chữa được sao?
Tư Mã Tiêu: “Xem ngươi còn có thể đứng ở chỗ này, phỏng chừng chính là chọn đúng linh dược, vận khí không tồi.”