Nghe Tiêu Binh nói, nhìn ánh mắt anh dường như có thể nhìn thấy rõ tất cả, Diệp Thiên Minh bỗng nhiên kinh ngạc. Đây là
một kiểu đàn ông gì, sao anh ta có thể nhìn ra được nhiều điều như thế?
Đây là bí mật Diệp Thiên Minh vẫn luôn che giấu kỹ. Có ít điều, cô biết,
tôi biết, nhưng không thể nói rõ, bởi vì không ai muốn xé rách lớp da
mặt kia.
Dựa
theo thân phận, Diệp Thiên Minh lẽ ra phải là người thừa kế gia tộc của
nhà họ Diệp, có thể kế thừa tất cả sản nghiệp kinh doanh của Diệp Bán
Thành, chính thức trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Diệp
.
Diệp Bán
Thành rõ ràng cũng nghĩ vậy, đồng thời cũng làm vậy. Ông ta cho Diệp
Thiên Minh rèn luyện ở trong công ty của mình, bồi dưỡng các phương diện năng lực của anh ta, còn không ngừng giao dần các công việc kinh doanh
đến trong tay anh ta. Anh ta cũng làm rất tốt, là một người trẻ tuổi rất ưu tú.
Nhưng
Diệp Hân Di cũng xuất sắc, thậm chí còn có nhiều tham vọng hơn. Diệp Bán Thành vốn muốn bồi dưỡng cô ta, cũng để cho cô ta làm việc trong công
ty, để Diệp Thiên Minh làm chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Diệp
thị , mà cô ta sẽ giúp đỡ em trai mình. Nhưng bản thân ông ta cũng
không ngờ được, cô ta thật ra là muốn giành được quyền lợi cao nhất từ
em trai mình.
Từ sau khi Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh tiến vào tập đoàn Diệp thị, đồng thời được phân công quản lý các lĩnh vực khác nhau, hai người đã bắt
đầu tranh đấu gay gắt. Cô ta không ngừng bồi dưỡng và xếp vào những kẻ
thân tín với mình, biểu hiện tích cực trên phương diện công việc, đạt
được rất nhiều thành tích chói mắt, nắm lấy tất cả cơ hội và đòi hỏi
quyền lợi nhiều hơn từ Diệp Bán Thành.
Nhưng Diệp Thiên Minh thật ra cũng là một đàn ông thông minh, anh ta nhìn
thấy hết, sau đó cũng bắt đầu tiến hành phản công rất mạnh mẽ.
Trên thực tế không chỉ ở trên mặt trận kinh doanh, cho dù ở ngoài chuyện
kinh doanh, hai người cũng đang tiến hành phân cao thấp. Nói ví dụ như
trước đó khi Diệp Bán Thành bị bệnh nặng, hai người đều thể hiện ra bản
lĩnh của mình qua việc mình mời được Trương Nhất Chỉ. Lần đó, Diệp Thiên Minh thắng, anh ta giống như mong muốn đã nhận được nhiều quyền lợi
trong công ty hơn, tạm thời ép Diệp Hân Di một bậc.
Loại tranh đấu này đều chỉ ngầm diễn ra, ngoài mặt, Diệp Hân Di và Diệp
Thiên Minh vẫn là hai chị em thân thiết. Anh ta thật sự không nghĩ ra,
Tiêu Binh làm sao có thể nhìn ra được những điều này
Cho dù Diệp Thiên Minh đối diện với ánh mắt ép người của Tiêu Binh, anh ta
vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói: "Anh Binh, tôi nghe cũng thấy bối rối,
không biết anh đang nói gì. Hân Di là chị tôi, tôi và chị ấy có thể có
mâu thuẫn gì chứ?"
Tiêu Binh nhìn Diệp Thiên Minh, thản nhiên nói: "Còn nhớ lần trước khi tôi
uống rượu với anh không? Tôi từng hỏi anh, cuối cùng là ai giật giây ám
sát anh sau lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Anh hẳn đã biết, nhưng không
thừa nhận. Lúc đó, tôi đã đoán được, người đứng phía sau hẳn là chị của
anh - Diệp Hân Di "
Diệp Thiên Minh hơi kích động nói: "Anh Binh, sao anh có thể nói bậy như vậy được"
Tiêu Binh nhìn Diệp Thiên Minh và nghiêm túc nói: "Tôi rốt cuộc có nói bậy
hay không, anh hiểu rõ hơn tôi. Diệp Hân Di cùng anh tranh đoạt quyền kế thừa của nhà họ Diệp, chị ta và anh đều xuất sắc, nhưng chị ta có nhiều tham vọng hơn anh. Sản nghiệp của tập đoàn Diệp thị tất nhiên phải do
anh tới thừa kế, nhưng chị ta vẫn cố gắng hết khả năng để tranh đoạt với anh. Mà trong lần cha anh bị bệnh nặng nguy kịch, bất kể là ai có thể
mời được ông Trương ra tay, nhất định sẽ tăng thêm một quả cân có trọng
lượng lớn lên, bởi vì bất kể với ai, tính mạng đều hết sức quan trọng.
Anh mời được ông Trương đã tương đương với anh cứu mạng cha mình."
"Cho nên, Diệp Hân Di không nhịn được liền ra tay, chị ta thuê sát thủ của
tổ chức Quỷ Sào thần bí kia. Tất nhiên, đối tượng đầu tiên mà tổ chức
sát thủ kia muốn giết là tôi, chỉ cần tôi chết, ông Trương sẽ không ra
tay giúp, có thể thấy được chị anh ít nhiều vẫn còn có chút tình người.
Nhưng chị ta chắc chắn cũng đã thông báo, nếu như không giết được tôi,
vậy thì trực tiếp giết chết anh cũng được. Bởi vì nếu như anh chết, cho
dù ông Trương thật sự cứu sống được chú Diệp, cũng không uy hiếp gì cho
chị ta."
Tiêu
Binh thở dài, nói: "Lúc đó, khi tôi ra ngoài đối mặt với hai sát thủ
này, tôi đã thấy kỳ lạ, vì sao bọn họ nói giết chết anh hoặc tôi đều
tính là hoàn thành nhiệm vụ? Sau đó, tôi suy nghĩ cẩn thận."
Tiêu Binh nhìn Diệp Thiên Minh và nói tiếp: "Diệp Hân Di là chị anh, vốn hai người phải có tình cảm rất sâu đậm, nhưng chị anh rõ ràng là một người
rất giỏi tính toán, hơn nữa cũng là một người có năng lực, có tự tin, có tham vọng. Nếu như chị ta là một người đàn ông, vậy dĩ nhiên không có
gì, lẽ ra chị ta sẽ là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Diệp. Mà dựa
theo tính cách của anh, có thể sẽ không đi tranh đoạt với chị ta."
"Nhưng chị ta là một người phụ nữ. Trong một gia tộc giàu có, nếu con cái có
tuổi tác tương đương nhau, năng lực gần bằng nhau, tất nhiên sẽ giao cho con trai kế thừa, dù sao con trai cùng một dòng họ với mình, nếu như
giao vào trong tay của con gái mình, về sau tập đoàn Diệp thị còn có thể là tập đoàn Diệp thị nữa sao? Hơn nữa, anh có nhân phẩm, có năng lực,
chú Diệp tất nhiên sẽ muốn dần giao lại công ty cho anh. Nhưng đối mặt
với một người phụ nữ có tham vọng như vậy, khi chị ta nhìn thấy đế quốc
thương nghiệp khổng lồ do cha mình chế tạo ra, chị ta sẽ bỏ qua sao?"
Tiêu Binh thở dài nói: "Sinh ra trong gia tộc lớn là một hạnh phúc, nhưng cũng là một sự bất hạnh."
Ban đầu, Diệp Thiên Minh còn muốn cố chống đỡ, nhưng khi anh ta nghe được
câu than thở này của Tiêu Binh, cuối cùng vẻ ngoài giả tạo đã hoàn toàn
tan vỡ, anh ta cúi đầu chán nản, hai tay ôm lấy đầu mình và có chút xót
xa lại như muốn phát điên nói: "Chị ấy là chị tôi, chị ấy là chị tôi."
Tiêu Binh nói: "Tôi biết, tôi biết."
"Vì sao anh phải nhắc tới chuyện này." Diệp Thiên Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Tiêu Binh rồi hét lên: “Có thể thật sự có một ngày,
tôi thừa kế nhà họ Diệp, chị ấy sẽ không có cách nào tiếp tục, chỉ có
thể tiếp nhận. Chỉ cần không nói rõ những chuyện này ra, chúng tôi vẫn
còn là chị em, vì sao anh phải nhắc tới chuyện này."
"Thật sự là vậy sao?" Tiêu Binh có phần thông cảm cho người đàn ông gần bằng
tuổi đang ở trước mặt, thở dài nói: “Tôi không muốn kéo anh ra khỏi câu
chuyện cổ tích mà anh tạo ra. Nhưng nếu thật sự như lời anh nói, vậy tại sao chị ta phải phái người tới giết anh. Cho dù anh không muốn tính
toán chi li, chị ta sẽ yên tâm để cho anh ngồi trên vị trí chủ tịch hội
đồng quản trị của nhà họ Diệp sao? Nếu thật sự có ngày đó, anh nói cho
chị ta biết, anh vẫn là em trai ruột của chị ta, liệu chị ta sẽ tin
tưởng, sẽ yên tâm, sẽ không chờ đợi trong lo lắng sao?"
"Anh đừng tiếp tục lừa dối chính mình nữa."
…
"Bán Thành, anh vừa mới khỏe, vì sao không chịu ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngài nào bái phật mà không được chứ?"
Liễu Phiêu Phiêu - cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp ở bên cạnh Diệp Bán Thành đỡ ông
ta đi vào trong chùa. Bạo Lôi đi theo phía sau. Ngoài anh ta ra, còn có
một người giúp việc đã chạy đi mua hương.
Diệp Bán Thành khẽ thở dài, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi, giọng điệu cũng uể
oải: "Mấy ngày gần đây anh luôn nằm mơ thấy ác mộng, nên cố ý qua đốt
nén hương, lạy phật, có lẽ trong lòng sẽ yên ổn hơn."
"Được, em đi cùng với anh."
Diệp Bán Thành vỗ nhẹ vào bàn tay Liễu Phiêu Phiêu đang đỡ trên cánh tay
mình, khẽ nói: "Phiêu Phiêu, vì mẹ chết nên trong lòng mấy đứa trẻ có
thể đều giận chó đánh mèo lên em. Bọn chúng còn không biết, khi đó chúng ta vẫn chưa quen biết đâu. Ôi, cũng khó trách bọn chúng sẽ suy nghĩ
nhiều, anh cũng là quá vội vàng mới đón em vào nhà họ Diệp nhanh như
vậy, lại làm em phải chịu uất ức."
Liễu Phiêu Phiêu ôm cánh tay của Diệp Bán Thành, dịu dàng nói: "Bán Thành,
anh nói linh tinh gì vậy? Lẽ nào em còn không biết anh đối xử với em tốt thế nào sao? Nếu không phải anh muốn sớm cho em danh phận, cũng sẽ
không quên những điều này. Hơn nữa, ban đầu là em muốn được ở cùng một
chỗ với anh mỗi ngày."
"Ôi! Bây giờ đám trẻ đều đã lớn, dù sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, anh đã thấy thỏa mãn rồi."
Người giúp việc mua hương xong liền chạy về, bọn họ đi vào trong chùa. Liễu
Phiêu Phiêu đốt hương giúp Diệp Bán Thành. Ông ta cắm hương vào trong lư hương, sau đó nhắm mắt, thành kính bái lạy. Khi ông ta vừa mở mắt, cô
ta bỗng nhiên hét lên đầy kinh hoàng. Ông ta nhìn cô ta, phát hiện gương mặt cô ta tái nhợt, trong mắt rất hoảng sợ, chỉ vào bên cạnh tượng
Phật, miệng khép mở, không biết muốn nói gì.
"Sao vậy em?" Diệp Bán Thành vỗ nhẹ vào sau lưng Liễu Phiêu Phiêu và quan
tâm hỏi. Ông ta cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta, nhưng không thấy gì.
"Không… không có gì. Em… hình như nhìn nhầm."
Bạo Lôi nhìn bà chủ nhà mình với vẻ mặt mờ mịt. Người giúp việc hơn hai
mươi tuổi cũng lộ vẻ nghi ngờ. Vừa rồi khi Diệp Bán Thành nhắm mắt cầu
xin, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt Liễu Phiêu Phiêu
kinh hoàng như vậy, thì nhất định là nhìn thấy vật gì đó đáng sợ.
Nghĩ đến điều mình vừa cầu xin, trong lòng ông ta bỗng nhiên bất an, giọng
nói vẫn luôn rất bình tĩnh chợt có vẻ gấp gáp: "Em.. em nhìn thấy gì?"
"Một bóng người phụ nữ mặc váy màu da cam, tóc tai bù xù, cô ta thè lưỡi rất dài và nhìn em. Cô ta thật đáng sợ, thật dọa người, hu hu hu."
Liễu Phiêu Phiêu nhào vào trong lòng Diệp Bán Thành và khóc rống lên, gương mặt ông ta cũng tái nhợt chẳng khác gì cô ta.
"Không sao, không có chuyện gì đâu, tất cả đều là giả thôi." Diệp Bán Thành
chợt cảm thấy chân mình không còn sức lực nữa. Một đời ông ta đầy tham
vọng ngang ngược, tự nhiên cảm giác linh hồn mình dường như cũng muốn
bay ra ngoài. Ánh mắt ông ta thoạt nhìn trống rỗng, không hề có thần
thái, nhưng vẫn không ngừng an ủi Liễu Phiêu Phiêu ở trong lòng: “Đó là
giả thôi, những gì em thấy đều là ảo giác. Chúng ta ra ngoài thôi. Bạo
Lôi, đỡ tôi ra ngoài."
Người giúp việc đỡ Liễu Phiêu Phiêu, Bạo Lôi đỡ Diệp Bán Thành. Mấy người rời khỏi chùa. Những người khác nhìn thấy hành động kỳ quái của bọn họ thì
rất nghi ngờ, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn về phía cô ta vừa chỉ với
vẻ mặt khó hiểu.
Mấy người đang muốn đi ra khỏi chùa, trước mặt bỗng nhiên hiện ra một bóng
lưng màu da cam, chiếc váy ngủ màu da cam, dép màu đỏ, mái tóc dài rối
tung thả phía sau lưng. Khi cái bóng lưng kia xuất hiện ở trước mặt Diệp Bán Thành, ông ta giống như bị sét đánh, đôi mắt lập tức trợn trừng và
chỉ tay về phía bóng lưng của người phụ nữ kia.
Lúc này, chờ tới khi Bạo Lôi cũng nhìn thấy người phụ nữ kia mới khẽ nhíu
mày, đang dự định không biết nên chạy tới, hay ở lại chăm sóc Diệp Bán
Thành, không ngờ cái bóng màu da cam kia đã chạy ra khỏi chùa và hoàn
toàn biến mất.
Diệp Bán Thành che vị trí trái tim của mình, gương mặt tái nhợt, môi tím
bầm, đau đớn hét lớn một tiếng rồi trực tiếp choáng váng ngã xuống. Bạo
Lôi đỡ Diệp Bán Thành nằm trên mặt đất, sau đó đứng dậy cầm di động gọi
xe cấp cứu, trong miệng hét lên: "Chúng tôi ở chùa Từ Vân, cần xe cấp
cứu gấp."
Liễu Phiêu Phiêu sợ đến mức ngồi tê liệt ở trên mặt đất, cầm lấy cánh tay của Diệp Bán Thành, gào khóc.