Tiêu Binh thấy ánh mắt chân thành của Diệp Hân Di thì thở dài: "Hân Di, con người sống trên thế giới này, thật ra không
nhất định phải gánh hết mọi chuyện trên người, cũng giống như trong quân đội vậy, quân đội giống như một đội, mỗi người đều sẵn lòng giao cho
sau lưng của mình cho chiến hữu, trên thế giới này không có chiến thần
thật sự, sức mạnh giữa các bạn cùng chiến đấu mới là lớn nhất, những
người lính kiên cường còn như vậy, nữa là ngươi?"
Khi Tiêu Binh nói những lời này, vẻ mặt anh rất trang trọng mà nghiêm túc,
cho dù đã xuất ngũ ba năm, nhưng trong xương cốt, anh vẫn xem mình là
một người lính.
Diệp Hân Di nhìn Tiêu Binh, vẻ mặt dần dần thay đổi. Trước đó là cô ta diễn
trò, là giả vờ, lúc này lại thật lòng. Sâu trong lòng cô ta cảm nhận
được sự thần bí và mạnh mẽ người đàn ông này, vô thức muốn tìm tòi
nghiên cứu về anh, hiểu rõ anh hơn.
Ở bên ngoài sân bay, Diệp Hân Di thấy được khí phách và sự lạnh lùng tàn khốc của Tiêu Binh.
Ở trong cuộc chiến sinh tử, Diệp Hân Di thấy được sự tàn nhẫn và vô tình của Tiêu Binh.
Vào giờ phút này, Diệp Hân Di cảm nhận được một hào quang chính nghĩa không thể nói rõ ở trên người anh.
Người đàn ông này còn phức tạp hơn mình tưởng, hơn nữa trong quá khứ nhất
định từng xảy ra rất nhiều chuyện, khó quái cô em gái mắt cao hơn đầu
của mình lại thích anh ta.
Nghĩ đến những điều này, Diệp Hân Di càng quyết định phải chinh phục người đàn ông này.
Tiêu Binh hỏi: "Tóc cô khô chưa?"
"À.... Cũng gần khô rồi."
"Được, vậy cô thay quần áo đi, tôi sẽ đưa cô về."
Diệp Hân Di mỉm cười đầy tao nhã: "Vậy thì lại phải cám ơn anh rồi."
Trước khi Tiêu Binh đi còn ném một khoản tiền lên quầy lễ tân, nhìn động tác
ném tiền của anh, Diệp Hân Di có cảm giác người đàn ông này lúc trước
nhất định là một người có tiền, tối thiểu không thể nào là một đầu bếp
và chủ quán mì đơn giản được. Rốt cuộc, trước đây người đàn ông này đã
làm gì? Anh ta thật sự tham gia quân ngũ sao?
Trong lòng Diệp Hân Di đầy nghi ngờ.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn, xe của Diệp Hân Di đã sớm được cô ta căn dặn, cũng xuất hiện ở cửa khách sạn, Tiêu Binh từ chối lời mời của cô ta,
đưa cô ta lên xe xong, anh liền trở về.
Cuộc thi giữa kỳ vừa kết thúc, Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên ghế sa lon trong
nhà nghỉ ngơi, thấy Tiêu Binh về, cô liếc nhìn đồng hồ nhưng không nói
gì thêm, anh có chút chột dạ nói: "Chị của Diệp Tử suýt gặp chuyện không may, tôi đi giúp một chút."
Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, hỏi: "Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu không quen Diệp Hân Di, nhưng bây giờ quan hệ giữa cô cùng
Diệp Tử rất tốt, nghe nói là chuyện của chị Diệp Tử nên tất nhiên sẽ
quan tâm.
Tiêu
Binh nói sơ qua mọi chuyện, Tô Tiểu Tiểu tức giận tới nghiến răng nghiến lợi nói: "Xã hội bây giờ đúng là thay đổi rồi, sao người xấu nào cũng
có vậy. Sao anh có thể dễ dàng thả người như vậy ra chứ?"
Chỉ sợ Tô Tiểu Tiểu lại nghĩ đến chuyện cô bị người ta bỏ thuốc lần trước.
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Chuyện này đã giải quyết rồi. Chắc hẳn anh ta cả đời cũng không thể làm đàn ông được."
Tô Tiểu Tiểu nghẹn lời. Tiêu Binh bỗng nhiên nghiêm mặt, ánh mắt lạnh
lùng, bình tĩnh nói: "Có đôi lúc, cho dù là chó săn cũng phải trả giá
đắt."
Tô Tiểu
Tiểu không biết Tiêu Binh đang nói gì nên muốn hỏi kỹ, nhưng Tiêu Binh
đã đứng lên, vươn vai và nói: "Cô đừng nói chuyện này cho Diệp Tử biết,
tôi không muốn cô ấy phải lo lắng. Tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy đây.
À, đúng rồi, cửa hàng đã sửa xong rồi, mấy ngày nữa sẽ khai trương
lại."
Tô Tiểu
Tiểu nhìn theo bóng lưng của Tiêu Binh, cô có thể cảm giác được anh
dường như vẫn luôn giấu mình vài chuyện, hơn nữa còn là rất nhiều
chuyện, nhưng anh không nói, cô cũng không cố hỏi. Hơn nữa, trong lòng
Tô Tiểu Tiểu làm sao không có tâm sự chứ? Vì những tâm sự này, mấy ngày
gần đây có đôi lúc cô thậm chí suốt đêm không ngủ.
Về trong phòng, Tiêu Binh không gọi điện thoại cho Diệp Tử ngay, mà trực tiếp liên hệ với Diệp Thiên Minh.
Thấy Tiêu Binh gọi tới, Diệp Thiên Minh cảm giác rất vui mừng, cười nói:
"Anh Binh à, sao thế? Khuya như vậy còn tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Gọi tôi Tiêu Binh là được rồi, về sau anh còn là anh vợ của tôi đấy."
Diệp Thiên Minh phá lên cười, sau đó nghiêm túc nói: "Bây giờ mỗi người
chúng tôi đều có quan hệ riêng. Tôi nói trước, tôi không phản đối chuyện giữa anh cùng với em gái tôi, nhưng tôi cũng không nói là ủng hộ. Từ
nhỏ, Tiểu Hi đã sống đơn thuần và lương thiện, anh Binh... Nói thật,
ngày diễn ra cuộc chiến sinh tử, sau khi tận mắt nhìn thấy biểu hiện của anh, tôi cảm giác anh càng thần bí đáng sợ hơn."
"Tôi thần bí đáng sợ có thể bảo vệ cho Diệp Tử an toàn, chẳng lẽ không được sao?"
"Anh Binh, anh cũng biết địa vị của nhà họ Diệp chúng tôi ở Giang Thành, cho dù ông Hầu sẽ không dễ động tới người nhà họ Diệp chúng tôi, Tiểu Hi
tất nhiên có thể được người của nhà họ Diệp chúng tôi bảo vệ."
"Thật như vậy sao...." Trong mắt Tiêu Binh có phần kỳ lạ, bỗng nhiên thở dài, nói: "Ngày mai, chúng ta gặp mặt đi."
"Sao? Được, tôi mời anh uống rượu."
"Không, lần này đổi thành tôi mời anh đi. Hơn nữa tôi cũng có lời muốn nói."
"Được... Vậy anh nói đi, gặp lúc mấy giờ, ở đâu?"
"Ngày mai, tôi phải đi tới quán mì làm chút việc, còn phải thuê mấy nhân
viên, hơn nữa Diệp Tử vừa thi xong, chúng tôi cũng muốn hẹn hò một
chút... Làm thế nào đây! Tối mai chúng ta gặp mặt ở quán nướng gần quán
mì nhà chúng tôi đi."
"Được. Anh Binh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, gặp mặt lại nói sau." Tiêu Binh cười nói: “Anh là anh vợ
của tôi, tất nhiên phải sớm tạo mối quan hệ tốt rồi...."
"Dối trá, thật quá dối trá...."
"Ha ha, gặp mặt lại nói chuyện, tôi phải gọi điện thoại cho Diệp Tử đã."
Sau khi nói chuyện với Diệp Thiên Minh xong, Tiêu Binh lại gọi điện cho
Diệp Tử, hẹn trưa hôm sau sẽ cùng đi xem phim, nói chuyện xong, Tiêu
Binh ra khỏi phòng và định rửa mặt đi ngủ, lại mơ hồ nghe được tiếng nức nở trong phòng Tô Tiểu Tiểu. Anh bèn rón rén lại gần, đứng ở trước cửa
phòng cô.
Xuyên qua khe cửa và ánh đèn trong phòng, Tiêu Binh thấy Tô Tiểu Tiểu đang
gục đầu ở trên bàn, trong tay còn cầm một chai rượu vang. Trong chai đã
cạn hết gần một nửa, mà cô vẫn vừa uống rượu vừa nức nở.
Cô nhóc này!
Tiêu Binh khẽ gõ cửa, Tô Tiểu Tiểu vội đặt chai rượu sau máy tính, sau đó
lau nước mắt và lạnh lùng nói: "Làm gì vậy? Khuya rồi."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không tiện sao?"
"Không có việc gì, anh vào đi."
Két một tiếng, Tiêu Binh đi thẳng tới phía sau Tô Tiểu Tiểu, khi cô muốn
nói lại thôi, anh đã thò tay lấy chai rượu từ sau máy tính ra, nhìn cô
có chút thương hại và thở dài nói: "Cả người cô đầy mùi rượu, còn che
giấu gì chứ?"
Tô Tiểu Tiểu há hốc miệng, nhìn ánh mắt đầy thương tiếc của Tiêu Binh,
vành mắt liền đỏ hoe, bỗng nhiên không nhịn được hét lên: "Anh đang làm
gì vậy? Ai cho anh bước vào? Tôi uống rượu hay không thì liên quan gì
tới anh? Tôi muốn uống thì tôi uống, làm sao?"
Tô Tiểu Tiểu tức giận hét lên, Tiêu Binh lại không giận, anh có thể cảm
nhận được bi thương trong lòng cô. Đây là một cô gái ngoài mặt kiên
cường, giấu tất cả uất ức, tất cả bi thương, tất cả đau khổ vào sâu
trong lòng, dùng vẻ ngoài lạnh lùng để đóng băng chính mình, không muốn
để người khác biết, thậm chí không muốn người ta thông cảm.
Nhưng khi người thật sự lo lắng cho cô, quan tâm và thông cảm với cô, trái
tim cô cũng đầy cảm xúc, bởi vì bất cứ người nào trên thế giới này,
dù là ở trong nơi hẻo lảnh nhất, các cô đều khát vọng được... dựa vào
người khác.
Hai tay Tiêu Binh nhẹ nhàng nắm lấy vai của Tô Tiểu Tiểu, lẳng lặng nghe cô tức giận gào hét, anh mỉm cười dường như đang nói cho cô biết, không
cần sợ hãi, không cần đau lòng, bất kể thế giới này thế nào, cô vẫn còn
có tôi.
Tô Tiểu Tiểu mắng một lúc, cảm thấy ánh mắt quan tâm của Tiêu Binh thì cuối
cùng không thể tiếp tục kìm chế được nữa, vẻ ngoài lạnh lùng đã vỡ nát,
cô khóc òa.
Tiêu Binh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: " Tiểu Tiểu ngốc à, cô muốn khóc thì cứ khóc đi."
"Tôi không muốn khóc, tôi mới chẳng thèm khóc đâu... Có phải anh cố ý vào
đây để chế giễu tôi, muốn thấy tôi uống say đúng không?"
"Không, cô nói sai rồi, tôi là muốn uống cùng cô. Cô ngồi đây, chờ tôi một lát!"
Tiêu Binh đỡ Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế, sau đó chạy ra khỏi gian phòng và xuống dưới tầng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn gian phòng không có một bóng người thì đờ ra. Cô bỗng
nhiên thấy trong lòng trống trải. Bởi vì vừa rồi khi Tiêu Binh ôm cô, cô cảm giác mình thật thoải mái, thấy yên ổn, có cảm giác an toàn, cô đã
không cảm giác được điều này từ rất lâu rồi.
Sau khi Tiêu Binh ra ngoài, rất lâu sau mới về, trong lúc đó, Tô Tiểu Tiểu
mờ mịt lại luống cuống ngồi ở đó, trong lòng rất bối rối. Một mặt là vì
chuyện phiền muộn trong lòng, mặt khác là vì nghĩ đến cảm giác khó hiểu
vừa rồi, cô trong lòng cũng có chút hốt hoảng.
Chờ đến khi thấy Tiêu Binh về, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt cô
liền lạnh xuống. Rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ đã bắt đầu trở nên thân thiết, nhưng một khi Tô Tiểu Tiểu bị người chọc thủng nội tâm thì
không nhịn được muốn thử dùng sự lạnh lùng tới bọc kín trái tim nóng
bỏng của mình, không để người nào có thể thấy được.
Tiêu Binh mua ít đồ nướng ở quán nướng gần đó, còn xách về thêm một két bia. Sau khi để két bia xuống, anh đặt đồ nướng trên bàn, tới trong phòng ăn tìm một cái ghế mang tới. Tô Tiểu Tiểu vẫn đờ người nhìn anh.
Sau khi Tiêu Binh ngồi xuống liền mở mấy chai bia, xách hai chai đặt ở
trước mặt mình và Tô Tiểu Tiểu, toét miệng cười và nói: "Nào, tôi tới
uống với cô. Cô muốn say, tôi say cùng cô!"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Binh thất thần, ánh mắt lờ đờ. Tiêu Binh mỉm cười
và nói: "Không phải cô đã say rồi chứ? Nhìn cái gì vậy?"