"Ơ... Cái này...." Tay Tiêu Binh đặt lên vòng eo
của Tất Đình Đình, xấu hổ nói: “Ban ngày ban mặt, ngang nhiên làm chuyện dâm loạn này thì không tốt lắm đâu?"
"Anh quan tâm tới chuyện này từ khi nào vậy?" Ánh mắt Tất Đình Đình đầy
quyến rũ, làm gì có hình tượng trong sáng của Ngọc Nữ: “Sau khi có bạn
gái, không hiểu sao lại bắt đầu trở nên nhát gan như chuột vậy?"
Tiêu Binh bế Tất Đình Đình lên và đi tới bên giường, ném cô ta lên giường.
Đôi chân thon dài tuyệt đẹp của Tất Đình Đình kẹp lấy thắt lưng Tiêu Binh, cánh tay ôm lấy tay anh, hai người bắt đầu hôn nhau.
Bốn năm trước, Tiêu Binh từng nhận nhiệm vụ bảo vệ Tất Đình Đình, lúc đó cô ta đã là chưởng môn Ngọc Nữ nổi tiếng nhất trong cả Trung Quốc, mặc dù
cô ta lớn hơn anh ba, bốn tuổi, nhưng sức hấp dẫn kết hợp giữa trưởng
thành và trẻ trung vẫn thu hút anh, mà sau một lần nguy hiểm suýt chết,
cô ta bắt đầu yêu anh, hai người uống rượu, sau đó hai cơ thể nóng bỏng
cùng lăn đến trên giường.
Mà sau đó, quan hệ giữa Tiêu Binh và Tất Đình Đình liền trở thành quan hệ
người tình bí mật. Trước khi Tô Bội Nhã qua đời, trên thực tế tính cách
của anh rất phóng đãng, từng chạm qua rất nhiều phụ nữ, tính cách tùy
tiện, không chịu trói buộc, chỉ sau khi Tô Bội Nhã qua đời, lời cô ấy
nói trước khi chết mới làm anh chấn động. Nghĩ đến cô ấy vì mình mả trả
giá lớn như vậy, còn luôn lặng lẽ yêu mình, cuối cùng thậm chí chết vì
mình nữa, trong lòng anh bắt đầu không muốn lại đụng vào những người phụ nữ mà mình không thể cho họ tương lai.
Nói trắng ra, trong lòng Tiêu Binh hơi sợ, không hy vọng bi kịch của Tô Bội Nhã sẽ tái diễn.
Mà bây giờ, tình nhân cũ chủ động lao vào vòng tay, ngọn lửa trong lòng
vẫn bị Tiêu Binh ép xuống đã lập tức bốc cháy lên, không thể cưỡng lại
được liền nhào vào trên người Tất Đình Đình, hai người cởi quần áo cho
nhau, tiếng thở gấp không ngừng vang lên.
Tất Đình Đình cởi quần áo ra, bên trong mặc áo lót màu hồng đáng yêu, lại
thêm làn da trắng mịn và co giãn, làm người ta không nhịn được phải nuốt nước miếng, thậm chí trên cơ thể bắt đầu có phản ứng.
Vào lúc Tiêu Binh chuẩn bị tiến thêm một bước xâm chiếm, bỗng nhiên anh
không nhịn được ôi một tiếng, tay chống lấy bên thắt lưng của Tất Đình
Đình và bò xuống.
Tất Đình Đình vốn đang bị dục vọng thiêu đốt, bỗng nhiên thấy Tiêu Binh từ
trên người mình leo xuống thì có cảm giác muốn nổi giận, nhưng khi nhìn
thấy vẻ mặt đau khổ của anh, cô ta vội vàng tiến lại gần, quan tâm hỏi:
"Anh Binh, anh không khỏe à?"
"Ừ... Mấy hôm trước bị thương nhẹ, vừa rồi có thể không cẩn thận động tới vết thương."
Tiêu Binh cũng thấy phiền muộn, nhưng trên thực tế vừa rồi chỉ không cẩn
thận động tới vết thương, chờ sau khi anh từ trên người Tất Đình Đình
leo xuống, đã sớm hết đau, nhưng bây giờ suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn,
trong đầu nghĩ đến Diệp Tử, dục vọng vừa mới bốc cháy lên liền được ép
xuống.
Tiêu
Binh vừa cài cúc áo, vừa cố ý nhíu mày nói: "Hôm nay anh mới vừa ra
viện, sức khỏe còn chưa hồi phục, bác sĩ cố ý căn dặn anh không nên hoạt động quá kịch liệt trong thời gian tới, vừa rồi quá kích động, suýt nữa quên mất."
Tất Đình Đình thấy Tiêu Binh diễn như thật, lại thêm lời anh nói nửa thật
nửa giả, hơn nữa vừa rồi rõ ràng anh muốn cô ta, kết quả vào giờ phút
quan trọng thì giống như xe tuột xích, cô ta không cho rằng có người đàn ông nào có thể chống lại sức hấp dẫn của mình, cho nên cũng không suy
nghĩ nhiều, trái lại thấy vẻ mặt anh đau khổ thì hơi đau lòng, đỡ anh
ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi anh, em cũng không biết...
Chỉ là ai đã làm vậy? Ai có thể làm anh bị thương đến mức nào? Lẽ nào
nhiệm vụ của anh lần này nguy hiểm như vậy sao?"
Tình hình mà Tất Đình Đình biết được, vẫn dừng lại ở thời kỳ Tiêu Binh còn
trong Long Nha. Sau khi Tiêu Binh xuất ngũ sau đến nay vẫn chưa từng
liên hệ với cô ta.
Tiêu Binh đang muốn nói, chợt thấy cúc áo Tất Đình Đình còn để mở, lộ ra làn da trắng như tuyết và áo ngực màu hồng bên trong, không chỗ nào không
dụ dỗ mình, cổ họng anh như muốn bốc khói, dành ho khan vài tiếng và
nuốt nước bọt nói: "Em… mặc quần áo vào đi."
Tất Đình Đình khẽ cười. Vừa rồi, cô ta đã chú ý thấy ánh mắt nóng bỏng của
Tiêu Binh, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, xem ra sức quyến rũ của
mình cũng không giảm đi nhiều, người đàn ông này vẫn thích mình, về phần sức khỏe không phù hợp, vậy chờ vài ngày nữa khi anh Binh khỏe hẳn cũng dễ làm thôi. Dù sao mình đã biết anh ấy ở quán mì Tiểu Tiểu.
Tất Đình Đình cài cúc áo lại, ngồi ở bên cạnh Tiêu Binh, bắt chéo hai chân
và bắt đầu hút thuốc. Anh cười gượng nói: "Chưởng môn Ngọc Nữ của anh
ơi, nếu như để cho những fan hâm mộ của em thấy dáng vẻ em hút thuốc bây giờ, có phải hình tượng sẽ bị phá hỏng hết không?"
"Phá hỏng?" Tất Đình Đình bĩu môi: “Vừa lúc em muốn thay đổi phong cách đây. Đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm chưởng môn Ngọc Nữ gì chứ. Qua hai tháng
nữa, em cũng đã ba mươi, Ngọc Nữ hơn ba mươi tuổi sao? Trước ba mươi đi
theo phong cách trong sáng, sau ba mươi cũng nên đổi thành phong cách
gợi cảm đi. Con đường trong giới điện ảnh và truyền hình này không dễ
đi, nhất định phải luôn đổi mới chính mình, luôn tiến bộ mới được."
"Anh Binh, em còn nhớ, trước đây khi sự nghiệp của em mới đạt đến thời kỳ
đỉnh cao, cha nuôi của em ở Hương Cảng gây thù kết oán với người ta, bọn chúng muốn trút giận lên người em, muốn ra tay với em ở chỗ không
người, tính rung cây dọa khỉ. Sau đó anh tới bảo vệ em. Lần đó, chúng ta bị phục kích ở giữa sườn núi, chết mất mấy người, anh còn chắn đạn giúp em khiến bản thân bị thương. Nhưng anh rất lợi hại, hơn mười tay súng
bắn tỉa nhằm vào em đều bị anh bắt sống, những kẻ khác thì bị anh giết
chết."
"Cũng bắt đầu từ khi đó, người ta đã thích anh, sau đó bị anh... bị anh chà đạp."
Tiêu Binh muốn khóc: "Đừng nói như vậy, hai chúng ta là anh tình tôi nguyện, trong anh có em trong em có anh, sau đó lăn đến trên giường, không có
liên quan gì với hai chữ chà đạp này cả."
"Được rồi, người ta chính là có ý đó. Sau đó, mỗi lần anh tới Hương Cảng đều
sẽ ở lại với em mấy ngày. Tiếp sau đó... Có lẽ cũng sẽ không đến một
năm, anh liền biến mất." Tất Đình Đình phun ra một vòng khói thuốc, cúi
đầu và thở dài, buồn bã nói: “Bên cạnh anh có quá nhiều phụ nữ, anh có
mới nới cũ, bắt đầu chán ghét Đình Đình."
Thấy Đình Đình đa sầu đa cảm như vậy, Tiêu Binh cảm giác đầu mình như muốn
lớn lên, luống cuống tay chân an ủi: "Em đừng nói vậy, thật ra trong
trái tim anh vẫn luôn có Đình Đình, trời đất chứng giám, trăng sao làm
chứng."
"Vậy sao anh không để ý tới người ta?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Anh có bạn gái rồi, không phải anh đã nói cho em biết rồi sao...."
"Anh rất yêu cô ấy sao?"
"Đúng." Tiêu Binh do dự một lát, trong đầu hiện lên hình bóng của Diệp Tử, khi
thì xinh đẹp động lòng người, khi thì bướng bỉnh giở trò chỉnh người,
khi thì giảo hoạt, thông minh, khi thì lại bình tĩnh quyết đoán, anh
nghiêm túc nói: “Cô ấy là cô gái đã làm cho anh cảm thấy tim mình đập
thình thịch, cảm giác này cũng không phải là muốn chiếm lấy, mà là muốn
che chở."
Tất
Đình Đình chăm chú nhìn Tiêu Binh, cô ta có thể cảm nhận được tình cảm
chân thành của anh khi nhắc tới cô gái kia. Thật ra, anh đối với cô ta
cũng không tệ, không quan tâm ban đầu là vì nhiệm vụ hay là gì, thậm chí từng chắn đạn giúp cô ta, nhưng khi cô ta ở cùng với anh, từ trước tới
nay chưa từng nhìn thấy anh như vậy.
Cô ta liếc nhìn xung quanh, ném tàn thuốc vào trong gạt tàn.
"À...."
"Anh Binh, anh không cần phải thấy khó xử. Thật ra thấy anh có thể tìm được
hạnh phúc của đời mình, em thật sự rất mừng cho anh, thậm chí em cũng
muốn gặp được cô gái, người có thể chinh phục lãng tử như anh. Nhưng em
sẽ không quấy rầy tình cảm của hai người." Tất Đình Đình nói tiếp: “Cho
dù em gọi anh là anh Binh, nhưng trên thực tế em lớn tuổi hơn anh. Sống
đến tuổi này, có một số việc em vẫn suy nghĩ rất rõ ràng. Em yêu sự
nghiệp diễn xuất của mình, mấy năm gần đây vẫn luôn tập trung vào công
việc. Có thể qua mấy năm nữa, em sẽ tìm một người đàn ông có cảm giác
không tệ và lấy anh ta, sau đó sống những ngày tháng hạnh phúc, bình
thường."
Tiêu Binh cảm giác tự nhiên hơn rất nhiều, mỉm cười nói: "Đình Đình, em có thể nghĩ như vậy, anh cũng rất vui mừng."
"Nhưng nói thật, bây giờ em cảm thấy mình vẫn chưa tìm được một người đàn ông
nào có thể khiến cho tôi giao phó cả đời. Người duy nhất chính là anh... Nhưng em lại không thể lấy anh. Cho dù anh không tìm người bạn gái bây
giờ, em cũng không có khả năng lấy anh, bởi vì em không kìm chế được
anh, tính cách của anh quá phóng túng, em cũng không biết trên đời này
có cô gái nào có thể trói buộc được anh."
"Em chưa từng nói với anh những lời này, nhưng em đã suy nghĩ rất lâu, sau
khi lấy anh, mỗi ngày em phải sống trong lo lắng đề phòng, vậy tại sao
không làm vợ chồng một đêm với anh chứ? Giữa hai bên không ai ràng buộc
ai, khi nhớ tới nhau thì gặp lại, em sẽ ở cùng anh, đi dạo phố với anh,
mua quần áo cùng anh, nấu cơm cho anh, lên giường với anh... Chỉ cần
chúng ta đều có thể vui vẻ, thế nào cũng được. Sau đó, em lại tiếp tục
cuộc sống của mình, anh cũng trở lại cuộc sống của anh, như vậy không
phải rất tốt sao?"
"Vậy anh tưởng em muốn thế nào? Thật ra không chỉ em, dựa theo tính tình của anh, những người phụ nữ ở bên cạnh anh trước đây có mấy người thật sự
dám ảo tưởng sẽ lấy anh? Anh là loại người chẳng chịu ngồi yên, bất kỳ
thành phố nào, bất kỳ người nào, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể
trói buộc được con ngựa dũng mãnh như anh. Anh thuộc về thảo nguyên, lao nhanh khắp nơi."
Tiêu Binh cảm động, hít sâu và nhìn cô ta đầy thâm tình: "Không ngờ em lại hiểu rõ anh như vậy."
Tất Đình Đình mỉm cười đứng lên và lại đi tới trước mặt Tiêu Binh, lần này
là cô ta chủ động đẩy anh ngã xuống giường, sau đó hai chân mở ra, ngồi
lên trên người anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh như muốn cướp đi linh
hồn, giọng điệu quyến rũ mang theo sự khiêu khích nói: "Nếu tất cả đã
được làm rõ, anh Binh, bây giờ anh còn định dùng lý do vụng về này để từ chối em nữa không?"
Thật ra lý do vừa rồi cũng không phải hoàn toàn là nói dối, chỉ có điều Tất
Đình Đình không cho phép Tiêu Binh giải thích, anh vừa mở miệng, đôi môi nóng bỏng của cô ta đã hôn lên, đầu lưỡi mềm mại giống như con rắn nhỏ
luồn vào trong miệng anh....