Tiêu Binh cố gắng hết sức bò dậy, sức lực của
anh đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng trong ánh mắt anh không hề sợ hãi hay
khuất phục, trái lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiêu khích nhìn Mẫu Đan Tiên Tử ở hàng ghế VIP trên khán đài.
Mẫu Đan Tiên Tử đứng đó, đôi mắt đỏ hoe đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Binh, giọng nói lạnh lùng làm người ta thấy đáng sợ: "Cho dù cậu thắng
anh ta thì sao chứ? Hôm nay cậu không phải vẫn chết ở đây sao? Ở ba khu
phía bắc Giang Thành, tôi có hơn hai ngàn đàn em. Mỗi người cắn một cái
cũng có thể cắn cậu thành mảnh vụn, mỗi người đánh một quyền cũng có thể đánh cậu thành thịt nát, bây giờ tổng cộng có hơn bốn trăm người vây
bắt cậu, sức lực của cậu cũng đã cạn kiệt, cậu còn có lòng tin đánh lại
bọn họ sao?"
Diệp Bán Thành thản nhiên nói: "Làm người làm chứng thì không thể không nói
vài câu, nói không giữ lời thì sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Ông Hầu trầm giọng nói: "Mẫu Đan, thả người!"
Mẫu Đan Tiên Tử chỉ vào Tiêu Binh, kêu lên: "Hắn giết người của tôi, cả đời tôi có thể không cần gì cả, nhưng hôm nay nhất định phải giết hắn ở
đây, nhất định phải giết!"
Mấy trăm tên lưu manh bao vây Tiêu Binh, đông nghịt, ai nấy đều hô giết, tiếng hô rung trời.
Tiêu Binh cười to và đi quanh một vòng, vẻ mặt đầy khí phách giống như con
hổ dữ đang nhìn con mồi của mình, giống như một vị vua cao ngạo nhìn
xuống thần dân của mình. Anh giang hai cánh tay ra, mỉm cười và nói to:
"Ông đây từng hăng hái chiến đấu ở trên chiến trường đẫm máu nhiều năm
như vậy, tự tay giết qua nhiều tên tội phạm như vậy, lẽ nào lại bị đám
côn đồ các người giết chết sao? Tới đi, giết tôi đi!"
Diệp Hân Di cũng đứng lên, nhìn Tiêu Binh đứng thể hiện ra sự điên cuồng
phóng túng không hề e sợ ngay giữa sân, dường như cô ta cũng nín thở,
trong mắt mơ hồ lóe sáng.
Ở bên cạnh, Hoa Kiểm bỗng nhiên khẽ nói: "Hắn đáng chết!"
Không ngờ một tiếng đáng chết này kèm theo sự thù hận vô hạn, khó có thể
tưởng tượng được Tiêu Binh đã đắc tội người đàn ông này khi nào.
Trong thời gian ngắn, đám côn đồ bị khí phách uy phong mạnh mẽ của Tiêu Binh
trấn áp, đứng đờ người ra. Mẫu Đan Tiên Tử giơ tay lên thật cao, giọng
nói sắc bén mà đầy chết chóc nói: "Giết!"
Trong thời gian ngắn, tiếng hô giết lại vang vọng, rất nhiều bóng đen lao về
phía Tiêu Binh. Diệp Tử hét lên và muốn lao tới, nhưng bị Bạo Lôi kéo
lại. Anh ta liếc nhìn Nhị Hóa. Hai người đồng thời xông về phía đám
người. Vào lúc hai người bọn họ vừa bước được vài bước, trong đám đông
bỗng nhiên vang lên tiếng gào hét của Tiêu Binh. Tiếng gào hét này như
tiếng sói tru, như tiếng hổ gầm, ngay sau đó dường như đã biến thành
tiếng thú hoang rít gào.
Sự khủng khiếp đang tàn sát bừa bãi bên trong, cả đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn. Hơn mười tên lưu manh xông tới đầu tiên giống như bị một trận gió xoáy thổi bay lên, bị ném lên không trung, bọn họ gào hét kinh
hoàng và bay xa hơn mười mét, có kẻ rơi vào trong đám bụi, có kẻ nện
xuống đám người.
Bạo Lôi dừng lại, mắt trợn tròn và lẩm bẩm nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người ngồi trên ghế VIP và những khán giả chỉ đơn thuần tới xem cuộc chiến
đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn khí tức điên cuồng vẫn tiếp tục tàn sát
bừa bãi. Lấy Tiêu Binh làm trung tâm, không ngờ có một trận gió xoáy
khủng khiếp nổi lên và không ngừng lan tràn ra xung quanh. Đám côn đồ
xung quanh đều sợ hãi không ngừng la hét, chửi bới, khóc lóc và nói
nhảm.
Một
người, hai người, ba người, bốn người... mười mấy người... mấy chục
người... Gần trăm người... rất nhiều người bị lực lượng khủng khiếp này
đẩy cho bay ra ngoài, những người còn lại đều đứng không vững, ngã trái
ngã phải, thậm chí ngay cả khán giả trên khán đài cũng cảm nhận được lực lượng khủng khiếp này, mỗi người vội vàng quay lưng về phía nơi sân, co người ở trên chỗ ngồi, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng khí tức
khủng khiếp này vẫn làm bọn họ thấy kinh hoàng.
Trong vòng mười mét xung quanh Tiêu Binh đã không có một người nào. Anh có
thể cảm nhận được bên trong cơ thể của mình có một lực lượng vô cùng
khủng khiếp đang tàn sát bên ngoài, thậm chí cả ở trong cơ thể của mình. Phong ấn của Trương Nhất Chỉ vẫn chưa được mở ra, nói cách khác lực
lượng này không thuộc về lực lượng của bản thân anh, mà là lực lượng
thần bí vẫn luôn ẩn nấp trong cơ thể anh. Cảm giác này làm cho Tiêu Binh cảm thấy kinh hoàng, nhưng đồng thời cũng thấy điên cuồng và hưng phấn. Bởi vì anh cảm nhận được mình lúc này đã trở nên vô cùng... mạnh mẽ!
Mạnh đủ để hủy trời phá đất!
Ý thức của Tiêu Binh dần dần trở nên mơ hồ, hai mắt anh cũng đỏ lên, mỗi
inch trên cơ thể anh đỏ như than nướng, người anh cong lên, vừa nhìn đã
biết được ý thức của anh đã trở nên mơ hồ, sau khi anh gầm khẽ một
tiếng, sức lực tàn sát bừa bãi lập tức tăng lên gấp mấy lần, Bạo Lôi kéo Diệp Tử ấn vào trên ghế, dùng cơ thể mình ngăn cản lực lượng đáng sợ
này cho cô. Nhưng lực lượng này đánh tới phía sau lưng vẫn làm anh ta
thấy đau đớn.
Khoảng cách mấy chục mét!!
Với khoảng cách xa mấy chục mét, không ngờ lại làm cho phía sau lưng anh ta - cao thủ số một của nhà họ Diệp phải đau đớn khó chịu nổi!!
Nhị Hóa trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, sau đó co người lại.
Cho dù là những người trên ghế VIP cũng phải dùng tay che trước mặt. Có lẽ
khi đến trước mặt bọn họ, lực lượng kia đã yếu đi, nhưng vẫn giống như
một trận gió lớn.
Lần đầu tiên thấy sắc mặt ông Hầu thay đổi, hỏi: "Đây là thực lực gì vậy? Kỳ Hóa Kình à?"
Người đứng sau lưng ông Hầu cũng không thể tin được nói: "Trên Hóa Kình... Tôi... tôi nhìn cũng không hiểu."
"Thậm chí ngay cả cậu cũng không thể nhận ra sao?" Ông Hầu hít một hơi thật
sâu, gật đầu nói: "Trên Hóa Kình... Không có cách nào tưởng tượng
được... Không thể tin nổi...."
Người đứng phía sau ông Hầu thở dài, giọng điệu không được lưu loát nói: "Lực lượng kinh khủng như vậy vượt ra ngoài tầm với của con người, cậu ta
không phải là người, cậu ta là một quái vật."
Mấy trăm tên côn đồ đều bị ném đi, có mười mấy người bị thương nặng, những người còn lại đều nằm trên mặt đất run lẩy bẩy.
Dưới chân một người có hàng ngàn người phải cúi đầu khuất phục!
Cuối cùng, khí tức kia bắt đầu tan biến, mọi người mới tỉnh táo lại. Tiêu
Binh đứng ở giữa sân và thở hổn hển, chợt bịch một tiếng ngã xuống đất
rồi hôn mê bất tỉnh.
Cho dù là Mẫu Đan Tiên Tử cũng phải kinh ngạc, cô ta thậm chí không tưởng
tượng nổi khí tức này sẽ khủng khiếp như vậy, nhưng trơ mắt thấy thi thể của Chu Minh Vũ bay ra xa mấy chục mét, nghĩ đến dáng vẻ của anh ta
trước khi chết, trong lòng liền rỉ máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi
nói: "Không thể bỏ qua cho hắn được, hắn đã ngất xỉu, kẻ nào giết chết
hắn, tôi thưởng năm triệu tiền mặt!"
Đám côn đồ cố gắng đứng lên. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đã rất
khủng hoảng. Trong lòng bọn họ, Tiêu Binh không phải là người, mà là ma
quỷ, nhưng nghe được thưởng tiền mặt, lại thêm do Bắc Thiên Vương căn
dặn, sau khi cân nhắc, mỗi người bọn họ vẫn lao vọt tới, ma quỷ đã gục
ngã, chỉ còn lại việc cắt đầu mà thôi, có gì phải sợ chứ?
"Cút ngay, cút ngay, mẹ nó!" Nhị Hóa điên cuồng lao về phía trước mở đường,
Diệp Tử vội đi theo phía sau, Bạo Lôi do dự một lát cũng nhanh chóng đi
theo, ở bên cạnh bảo vệ cô.
Lúc này, riêng đám côn đồ chỉ bị chút vết thương nhẹ, vẫn còn có sức chiến
đấu đã lên tới hơn hai trăm người. Đám người Diệp Tử đã đứng ở trước mặt Tiêu Binh, cô ngồi xổm xuống, ánh mắt đầy thương xót dùng ngón tay mềm
mại lướt nhẹ trên gương mặt anh, nước mắt chảy ra và nhỏ xuống mặt Tiêu
Binh. Cô dịu dàng nói: "Nhị Hóa, anh giúp tôi đỡ anh Binh lên."
Nhị Hóa đáp một tiếng và đỡ Tiêu Binh lên, Diệp Tử để anh dựa vào người mình, sau đó nói: "Nhị Hóa, anh thả tay ra."
Diệp Tử thấy Nhị Hóa do dự liền nói: "Tôi không sao."
Nhị Hóa đành phải thả Tiêu Binh ra, mặc cho cơ thể nặng nề của anh đè lên
trên đôi vai yếu đuối của Diệp Tử. Bước chân của cô hơi lảo đảo, nhưng
liền đứng vững. Sau đó cô ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn Mẫu Đan Tiên Tử
đang đứng ở trên cao, giọng cô vẫn rất êm tai, nhưng giọng điệu cứng
rắn, hơn nữa mang theo cảm giác lạnh thấu xương: "Mẫu Đan Tiên Tử, Bắc
Thiên Vương... bất kể gọi cô thế nào, hôm nay cô nói không giữ lời, tất
cả những gì cô gây ra cho anh Binh, tương lai tôi đều sẽ tặng lại đủ số
cho cô."
"Cô có thể không tin, có lẽ ở trong mắt cô, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối,
nhưng sức mạnh của sự thù hận rất lớn, Tiêu Binh là người đàn ông tôi
yêu, bất cứ ai cũng không thể tổn thương anh ấy, kẻ nào tổn thương anh
ấy thì chính là tổn thương tôi, kẻ nào sỉ nhục anh ấy chính là sỉ nhục
trái tim tôi."
"Bây giờ tôi muốn đưa anh Binh đi, anh ấy bị thương quá nặng rồi. Ở đây có
rất nhiều người của cô, cả ba khu phía bắc đều là địa bàn của cô, tôi
chẳng qua là một người phụ nữ yếu đuối, cô muốn giết chết anh Binh cũng
được, nhưng phải bước qua xác tôi trước đã. Người của nhà họ Diệp chúng
tôi chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, Diệp Tiểu Hi tôi lại càng không phải!"
"Bây giờ tôi đi. Còn nữa, tất cả các người có ai muốn ra tay thì ra tay đi.
Nhị Hóa, anh đi theo phía sau tôi, không cần ngăn cản bọn họ, hôm nay
tôi xem có ai dám giết tôi. Chú Lôi, chú đi chăm sóc cho cha tôi."
Sau khi nói xong, Diệp Tử dùng vai đỡ Tiêu Binh, run rẩy bước từng bước đi
về phía cửa của sân đấu. Rất nhiều người chú ý tới hai người, ánh mắt
mỗi người đều vô cùng phức tạp. Bây giờ chỉ cần Mẫu Đan Tiên Tử ra lệnh
một tiếng, dựa vào một Diệp Tử yếu đuối, sợ rằng hai người kia sẽ phải
lập tức mất mạng. Cho dù còn có Nhị Hóa bảo vệ, chỉ sợ anh ta cũng không thể đối phó được với nhiều người như vậy.
"Tôi không quản được." Diệp Bán Thành hơi dựa người về phía sau, cười khẽ
nói: “Diệp Tử có tính cách cố chấp, tôi là một làm cha có nói nó cũng
không nghe. Hơn nữa, đây là chuyện giữa nó và bạn trai của nó, là chuyện giữa bạn trai nó và Bắc Thiên Vương. Hôm nay, tôi chỉ là một người đứng ngoài xem mà thôi."
Lúc này, Bạo Lôi đã trở lại bên cạnh Diệp Bán Thành, ông ta chống gậy đứng
lên. Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh cũng vội vàng đứng lên theo. Ông ta
thản nhiên nói: "Ông Hầu, ông không cần tiễn tôi nữa. Nếu kết quả đã
phân ra thắng bại, Bạo Lôi, chúng ta đi thôi... Ông Hầu, Bắc Thiên
Vương, các người tự mình xử lý những chuyện còn lại đi!"
Đám người Diệp Bán Thành thông qua khu ghế VIP dần đi xa, ánh mắt Diệp Hân
Di vô cùng phức tạp. Cha mình tỏ thái độ như vậy, rõ ràng đã hoàn toàn
đứng ở bên phía Diệp Tử và Tiêu Binh. Thường ngày, cha luôn coi trọng
lợi ích và được mất, không ngờ vì em gái mà đắc tội ông Hầu, trong lòng
cô ta không phải không có cảm xúc.
Sau khi đi xa, Diệp Thiên Minh hơi lo lắng khẽ nói: "Cha, em gái bên kia... nếu chẳng may bọn họ ra tay thật...."
Diệp Bán Thành nói: "Cho dù ông Hầu có thể một tay che trời ở Giang Thành,
cho dù Diệp Bán Thành cha đã gần đất xa trời, nhưng cha còn chưa chết,
ông ta đã muốn giết con gái cha rồi sao? Ông ta không dám đâu!"
Chiếc gậy của Diệp Bán Thành nặng nề chống xuống đất, lộ ra khí phách của mình.