Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 50: Mùi Thơm Cơ Thể Của Liễu Phiêu Phiêu


trướctiếp

Một bữa cơm ăn vui hoà thuận vui vẻ. Sau bữa cơm tối, Tiêu Binh được Diệp Bán Thành mời vào phòng ngủ của ông. Ngoài ra còn có Liễu Phiêu Phiêu cũng đi theo. Ba chị em nhà họ Diệp ở lại phòng khách.

Diệp Hân Di liếc nhìn Diệp Tử hỏi: "Em gái, em và Tiêu Binh thật sự đang yêu nhau sao?"

Diệp Tử khẽ gật đầu: "Vâng."

Diệp Hân Di nhìn thấy Diệp Tử trả lời thì vẻ mặt có phần xúc động quan tâm Diệp Tử nói: "Bây giờ cha chúng ta có ấn tượng rất tốt về Tiêu Binh, có thể sẽ không ngăn cản bọn em qua lại, Nhưng gia đình giống như chúng ta thật sự có thể tìm một người đàn ông bình thường như vậy sao?"

Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Chị cả, chuyện này thì chị sai rồi. Anh Binh cũng không bình thường đâu. Một người bình thường có thể mời được Trương Nhất Chỉ tới chữa bệnh cho cha chúng ta sao?"

Diệp Hân Di nói: "Chị biết ý của em, nhưng em có nghĩ tới chưa? Nếu như anh ta thật sự không bình thường, vậy lại càng đáng sợ hơn. Chúng ta biết về tình hình thân thế của anh ta sao? Chúng ta chỉ nghe nói trước kia là anh ta từng đi bộ đội. Anh ta có nói anh ta trong quân đội nào đi ra sao? Ai biết thật hay giả chứ? Nếu như anh ta không bình thường, một người có bản lĩnh mời được Trương Nhất Chỉ tự nhiên lại đi làm công cho một quán mì bé như vậy, hai em không cảm thấy quá quỷ dị, quá đáng sợ sao?"

Phản ứng đầu tiên của Diệp Hân Di giống như phản ứng trước đây của Diệp Thiên Minh khi biết em gái và Tiêu Binh yêu nhau. Cái này cũng không trách Diệp Hân Di được. Cho dù bây giờ nhắc tới những chuyện này, cho dù đã tiếp xúc qua và công nhận Tiêu Binh, nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng.

Nhìn thấy Diệp Thiên Minh không lên tiếng, Diệp Hân Di đang muốn nói thì Diệp Tử bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt to xinh đẹp ánh lên vẻ kiên định khác thường, nhìn về phía Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh mà không hề nhượng bộ, giọng điệu rất chắc chắn: "Anh, chị, đây là chuyện riêng của một mình Diệp Tiểu Hi em, hai người có thể có suy nghĩ và ý kiến riêng của mình. Nhưng Tiêu Binh là người đàn ông của em, em tuyệt đối không cho phép hai người ở sau lưng nói xấu anh ấy. Em càng không cho phép hai người can thiệp vào chuyện tình cảm của em."

Diệp Thiên Minh đang định tìm cách hòa giải, Diệp Hân Di đã có chút không vui nói: "Diệp Tử, bọn chị làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Lẽ nào em không cảm thấy người đàn ông này quá mức thần bí sao?"

"Chị có ý kiến, chị có thể giữ lại." Diệp Tử nhìn Diệp Hân Di. Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi gay gắt với người chị này của mình. Nhưng lúc này, vì Tiêu Binh, trong lòng cô lại thấy tức giận, không có ý nhường: “Dù trong lòng hai người có ý kiến và suy nghĩ gì khác, hai người đều có thể giữ lại, thậm chí có thể tùy tiện nói sau lưng em. Nhưng mong hai người đứng biểu đạt những điều này ở trước mặt em. Đây là sự tôn trọng đối với em gái của hai người!"

Sau khi Diệp Tiểu Hi nói xong thì tức giận lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mình đi vào, rồi rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Diệp Hân Di nhíu mày nói: "Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tử chưa từng nổi giận với chị như vậy."

Diệp Thiên Minh mỉm cười thở dài: "Chị, Diệp Tử từ nhỏ đã có tính như vậy. Chúng ta còn nuông chiều con bé thành quen, nhưng lại để ý con bé, trói buộc con bé. Lẽ nào chị không nhìn ra trong xương cốt của con bé thật ra còn quật cường hơn cả chúng ta sao? Bình thường con bé có lẽ không để ý tới một vài chuyện nhỏ, nhưng không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm đến chuyện mà con bé thật sự để tâm. Em nghĩ, trong chuyện này... Nếu không có chứng cứ, về sau chúng ta đừng nhắc lại nữa."

Diệp Hân Di nhíu mày nói: "Em tin tưởng tên Tiêu Binh kia sao?"

"Em không biết." Diệp Thiên Minh mỉm cười lắc đầu: “Em chỉ biết, nếu em gái để ý anh ta, thích anh ta như vậy, anh ta chẳng có lý do gì để có lòng dạ ác động với em ấy cả. Em gái thông minh tài trí không kém chúng ta, có nhiều mặt còn hơn cả chúng ta nữa. Chẳng qua chúng ta thường xem em ấy là một đứa trẻ con, cho nên mới bỏ quen những điều này thôi. Nếu em gái lựa chọn tin tưởng anh ta, trước khi có chứng cứ chứng minh anh ta có ý không tốt, em cũng chỉ đành phải chọn lựa như vậy."

Diệp Hân Di lạnh lùng nói: "Cho dù anh ta không phải là một kẻ lòng dạ khó lường, nhưng con cái nhà họ Diệp tuyệt đối không thể lấy người làm công của một quán mì được. Trừ khi anh ta có thể chứng minh anh ta còn có thân phận khác, chứ không phải là một kẻ làm công nghèo kiết xác trong quán mì nhỏ đó. Bằng không cha cùng lắm chỉ cho anh ta chút phần thưởng để cảm ơn anh ta đã cứu mạng. Nếu như anh ta muốn cầu mong xa vời với em gái, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

Diệp Thiên Minh thở dài, dựa theo hiểu biết của anh ta về cha mình, sao có thể không biết điều này chứ? Gia đình giàu có thế gia chỉ để ý tới lợi ích, làm gì có tình cảm đáng nói?

"Tôi đồng ý!" Ở bên trong phòng ngủ của Diệp Bán Thành, Diệp Bán Thành nằm dựa vào ở trên giường. Liễu Phiêu Phiêu nhẹ nhàng đấm bóp cho ông ta. Tiêu Binh ngồi ở trên ghế. Ông ta nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tiêu Binh vừa mừng vừa sợ nói: "Thật sao?"

Diệp Bán Thành khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Tiêu Binh à, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, chỉ từ phương diện này có thể thấy được tôi chẳng có lý do gì để phản đối việc cậu qua lại, gặp gỡ Diệp Tử. Tôi không biết cậu còn có thân phận gì khác không. Nhưng nhà họ Diệp tôi là nhà lớn nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ còn để ý chuyện cậu có tiền hay không sao? Cậu không có tiền, không môn đăng hộ đối, Diệp Bán Thành tôi đều sẽ không để ý. Tôi chỉ để ý một điểm."

Tiêu Binh hỏi: "Là điểm gì?"

"Cậu có thật sự yêu con gái của tôi không? Cậu có thật sự đối xử tốt với con bé không? Nếu cậu có thể trả lời tôi hai điểm này, tôi sẽ không ngăn cản cậu và con gái của tôi gặp gỡ."

Vẻ mặt Tiêu Binh rất chân thành và thành khẩn nói: "Chú Diệp, cháu có thể thề, Diệp Tử là người con gái quan trọng nhất mà cả đời cháu yêu, Tiêu Binh cháu sẽ trước sau như một đối xử tốt với Diệp Tử, tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy phải chịu chút uất ức nào. Nếu như có người nào muốn tổn thương cô ấy, cháu sẽ dùng cơ thể cản trước mặt cô ấy, ai muốn động vào cô ấy thì chỉ có thể giẫm lên thi thể xương cốt của cháu."

Trong lúc Tiêu Binh nói chuyện, Diệp Bán Thành vẫn luôn nhìn anh. Ánh mắt này chứa cả sự tiều tụy và nhìn xa trông rộng, dường như muốn hoàn toàn nhìn thấy con người anh vậy. Cuối cùng, ông ta mỉm cười có vẻ vui mừng, xúc động nói chuyện đầy thâm tình: "Tôi yên tâm rồi. Nghe được cháu nói như vậy, tôi cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm..."

Diệp Bán Thành bắt đầu ho kịch liệt. Liễu Phiêu Phiêu liên tục vỗ vào sau lưng của ông, dịu dàng nói: "Ông mau nghỉ ngơi một lát đi. Không phải ông Trương đã nói rồi sao? Cơ thể của ông chỉ có thể từ từ khôi phục, không nhanh chóng mạnh khỏe được như vậy đâu."

"Tôi biết, tôi biết."

Tiêu Binh nhìn ra Diệp Bán Thành đã có chút mệt mỏi, thậm chí vừa rồi khi anh đỡ ông về phòng ngủ, hai chân của ông còn đứng không vững. Tình trạng sức khỏe của ông đúng là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng còn chưa có hoàn toàn khôi phục, vẫn cần tĩnh dưỡng lâu dài.

Tiêu Binh đứng lên: "Chú Diệp, cháu không quấy rầy chú nữa. Chú nghỉ ngơi cho khỏe."

"Vậy được, Tiêu Binh à, cháu cứ bảo tài xế đưa cháu về nhé."

Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười nói: "Ông cứ yên tâm nằm nghỉ đi. Chút chuyện nhỏ như vậy, cứ để cho tôi thu xếp."

Cô ta nhìn về phía Tiêu Binh mỉm cười: "Đi thôi, Tiểu Binh, tôi tiễn cậu ra ngoài."

Chỉ là một nụ cười tùy tiện như vậy, lại làm người ta cảm thấy tâm thần rối loạn. Người này đúng là yêu tinh dụ dỗ.

Khi đi cùng Liễu Phiêu Phiêu ra khỏi phòng, ngửi được mùi thơm đặc biệt quyến rũ trên người cô ta, Tiêu Binh thở dài nói: "Cô Liễu, nước hoa trên người cô hình như là ‘tình trong đêm tối’ số lượng có hạn của nước F. Loại nước hoa này rất thích hợp với cô, làm cho cô càng thêm quyến rũ."

"Ồ, không ngờ cậu cũng có nghiên cứu về nước hoa nhiều như vậy." Liễu Phiêu Phiêu tươi cười rất quyến rũ, cho dù chỉ nhìn anh bình thường, cũng làm cho anh có cảm giác muốn gần cô ta, ôm cô ta, giữ lấy cô ta.

Lại thêm khi hai người bước đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, cánh tay Tiêu Binh không cẩn thận sẽ thường chạm vào cánh tay mịn màng của Liễu Phiêu Phiêu. Cảm giác mềm mượt kèm theo nhiệt độ cơ thể làm cho Tiêu Binh giống như bị điện giật, cổ họng cũng bắt đầu khô khốc. Anh vội dời tầm mắt, giả vờ bình tĩnh cười nói: "Tôi cũng chỉ biết một chút thôi."

Hai người cùng đi xuống lầu. Khi thấy dưới tầng chỉ có Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh, Liễu Phiêu Phiêu hỏi: "Tiểu Hi đâu? Bảo con bé xuống tiễn cậu Tiêu đi."

"Không cần." Tiêu Binh cười nói: “Cô ấy đi học cũng rất mệt rồi, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi là được. Tôi đi về trước đây."

"Vậy cũng được." Liễu Phiêu Phiêu nhìn về phía người lái xe trung tuổi đã chờ ở cửa, căn dặn: “Phiền anh đưa cậu Tiêu đây về nhà, trên đường nhất định phải chú ý an toàn."

"Tôi biết rồi, phu nhân."

Diệp Thiên Minh và Diệp Hân Di tiễn Tiêu Binh ra khỏi phòng khách. Diệp Hân Di không biểu hiện ra sự thù địch khi ở sau lưng nữa, mà mỉm cười đầy vẻ nhiệt tình, giọng nói rất bình tĩnh: "Anh Binh, chúng tôi lúc nào cũng vui mừng đón anh tới làm khách."

"Lần sau tôi chắc chắn còn đến nữa."

Diệp Thiên Minh hỏi: "Có cần tôi đưa anh về không?"

"Không cần, mọi người đều về đi." Tiêu Binh vẫy tay từ biệt bọn họ và ngồi vào trong xe. Qua cửa sổ xe, anh nhìn về phía mấy người Liễu Phiêu Phiêu, Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đứng ở cửa, trong lòng không khỏi xúc động. Người nhà họ Diệp thật sự đều rất đẹp. Mặc dù Diệp Bán Thành lớn tuổi, nhưng cũng vài phần hấp dẫn của người già. Ba người con của ông càng không cần phải nói, đều là cấp bậc hoa khôi, hotboy trong trường, mà bây giờ ông ta lại trâu già gặm cỏ non, tìm được cô vợ nhỏ cũng là một người cấp yêu tinh.

Nhớ tới yêu tinh, Tiêu Binh không khỏi nghĩ đến Chu Lệ Á chủ mới của cửa hàng bên cạnh quán mì. Phải thừa nhận, cho dù tính cách Chu Lệ Á lạnh lùng cường thế, nhưng trong xương cốt vẫn có phần mê người. À, không chỉ bởi vì cô ta giống cô gái nước R. Nguyên nhân lớn nhất là...

Chiếc xe ra khỏi trang viên, người lái xe hỏi: "Ngài Tiêu, nhà ngài ở đâu?"

"A, nhà tôi ở..." Tiêu Binh vẫn chưa nói hết, điện thoại lại đổ chuông. Anh rút điện thoại di động ra, xin lỗi nói: “Thật ngại quá, anh lái xe về quán mì giúp tôi. Nhà tôi ở gần đó. Tôi nhận điện thoại đã."

"Được, ngài Tiêu."

Cuộc gọi được kết nối. Đây là một số lạ. Điện thoại bên kia cũng là một giọng nói xa lạ. Ồ, nghe hình như cũng có chút quen thuộc... Đó là giọng nữ có chút lãnh đạm, thành thục, trong sự lạnh lùng lại có phần cám dỗ khiến cho đàn ông không nhịn được mà muốn tới gần, cho dù biết rất rõ đó là một bông hoa hồng mang theo gai độc, anh cũng muốn âu yếm.

Trong đầu Tiêu Binh bỗng nhiên hiện lên gương mặt của một ngự tỷ lạnh lùng mà đầy cám dỗ, đeo cái kính gọng to đầy phong thái của nữ vương, người phụ nữ anh vừa gặp hôm nay... Chu Lệ Á.

Sao cô ta có thể biết được số điện thoại của mình nhỉ?


trướctiếp