Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 43: Chôn Sống


trướctiếp

Chỗ một quán nhỏ, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống, ông chủ đặt thực đơn lên trên bàn nhỏ. Tiêu Binh đưa thực đơn cho cô và mỉm cười nói: "Tiểu Tiểu, cô xem chọn đi."

Tô Tiểu Tiểu cũng không khách sáo, cầm bút lên bắt đầu đánh dấu ở trên thực đơn. Tiêu Binh thấy ông chủ đang nhìn mình với vẻ mặt kính nể, e sợ thì mỉm cười nói: "Ông chủ, ông còn nhớ tôi sao?"

"À... Đúng vậy." Ông chủ này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Ông ta nhìn Tiêu Binh đầy kính nể và e sợ nói: “Lần trước cậu em thật sự khí phách và uy vũ, hào khí vượt trời, dũng mãnh vô địch, thiện chiến, bất khuất, người đẹp nhiều như mây..."

"Được rồi được rồi." Tiêu Binh dở khóc dở cười nói: “Anh nói gì vậy? Anh dùng từ càng lúc càng không đúng rồi!"

Tô Tiểu Tiểu cũng suýt nữa thì phì cười, cúi đầu giả vờ đang tập trung xem thực đơn để cố nén cười.

Tiêu Binh bất đắc dĩ nói: "Anh không có việc gì ra đây nịnh bợ tôi làm gì? Tôi cũng không phải ác ôn. Lần trước cũng là do mấy người kia gây sự trước. Đúng rồi, mấy ngày gần đây bọn họ có qua đây không?"

"Không có!" Người đàn ông cao lớn gãi tóc, cười ngây ngô nói: “Kể từ buổi tối hôm đó, bọn họ không có xuất hiện nữa. Trước đây bọn họ thường xuyên thu phí bảo vệ ở trên con đường này, nhưng mấy ngày nay tôi chưa thấy ai trong bọn họ xuất hiện, chắc hẳn là sợ rồi."

"Sợ à?" Tiêu Binh hỏi: “Bọn họ đều ở khu vực gần đây sao?"

"Chắc vậy. Bởi vì trước đây mỗi tối bọn họ đều sẽ vui chơi giải trí ở gần đây, chắc hẳn bọn họ ở cách nơi này không xa."

"Vậy cũng thật kỳ lạ, cho dù bọn họ sợ cũng không đến mức trốn sạch không xuất hiện chứ?"

Lúc này Tô Tiểu Tiểu đưa thực đơn cho Tiêu Binh, nói: "Anh xem thử có thêm món nào không."

"Không cần." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Gọi mấy chai bia chứ?"

Tô Tiểu Tiểu dựng thẳng một ngón tay lên: "Một két."

Tiêu Binh hơi ngạc nhiên: "Chà, cô uống được vậy sao?"

"Tôi không uống được nhiều." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười. Cho dù cô có cười nhưng cũng có phần buồn bã: “Cũng bởi vì không uống được, cho nên mới phải uống nhiều."

"Cô muốn uống say à?"

"Anh không cảm thấy thỉnh thoảng say một lần là một chuyện hạnh phúc sao?"

Tiêu Binh cười to: "Được, gọi một két kia, hôm nay tôi uống với cô."

Tiêu Binh có thể hiểu được tâm trạng của Tô Tiểu Tiểu, cô muốn mượn bữa rượu này cố gắng trút hết áp lực và uất ức trong thời gian qua. Đây là chuyện tốt, cũng giống như Tiểu Bắc ngày đó gào khóc một mình ở trong nhà vệ sinh vậy.

Ông chủ đáp một tiếng tồi đưa bia tới trước, sau đó bắt đầu vội vàng nướng đồ.

Tô Tiểu Tiểu mở ra hai chai bia, đưa cho Tiêu Binh một chai, mình cầm một chai, rót bia vào trong cốc, sau đó nâng ly lên nói: "Cám ơn anh đã đi uống rượu với tôi, cạn!"

Tô Tiểu Tiểu uống một hơi cạn sạch. Tiêu Binh nhìn cô mỉm cười nói: "Cô không sợ tôi sẽ nhân lúc cô uống say, làm ra chuyện gì à?"

"Tôi rất ghét anh." Tô Tiểu Tiểu tiếp tục rót bia, trong miệng cũng không ngừng nói: “Nhưng tôi biết anh không phải là người như vậy."

"Cô nói vậy ngược lại khiến cho tôi rất kinh ngạc đấy. Tôi còn tưởng rằng tôi ở trong mắt cô là kẻ tội ác tày trời chứ?"

"Vậy thì không." Tô Tiểu Tiểu rất nghiêm túc nói: “Nếu như tôi thật sự nghĩ như vậy, tôi chẳng phải đang nghi ngờ mắt nhìn người của chị tôi sao? Chị tôi thích anh, đúng không?"

Tiêu Binh hơi giật mình nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Không cần nhìn tôi với ánh mắt như vậy, chị tôi có thể dạy anh tay nghề tổ truyền, trước khi chết chị ấy có thể giao gia đình tôi cho anh chăm sóc, đã chứng minh tình cảm của chị ấy với anh. Tôi hiểu rõ chị tôi, cho nên tôi biết anh là người chị ấy yêu. Anh có thể kể cho tôi nghe chuyện giữa hai người được không?"

Thật ra cũng không có chuyện gì để nói. Cho tới nay, Tiêu Binh đều xem Tô Bội Nhã là người bạn tri kỷ của mình. Tính cách Tô Bội Nhã nóng như lửa không hề kìm chế, nhưng lại rất ân cần. Bên cạnh Tiêu Binh luôn có rất nhiều cô gái quấn lấy, nhưng chỉ có Tô Bội Nhã có thể lọt vào tầm mắt của anh. Chỉ cần một động tác cô đã biết được Tiêu Binh muốn nói gì, muốn làm gì, trong lòng phiền não về chuyện gì.

Hai người từng vào sống ra chết rất nhiều lần, có thể giao lưng của mình cho đối phương, đó là một sự tin tưởng thật lòng.

Tô Bội Nhã thường kể cho Tiêu Binh một ít chuyện trong nhà mình. Tiêu Binh cũng chỉ sẽ nói chuyện trong lòng cho một cô gái đó nghe. Thậm chí Tô Bội Nhã còn có thể dạy tay nghề gia truyền cho anh. Hơn nữa, vào giây phút anh lựa chọn xuất ngũ, cô cũng không để ý tới lời khuyên can của tất cả mọi người, dứt khoát cùng Tiêu Binh rời khỏi Long Nha. Giây phút đó, Tô Bội Nhã đã khiến cho tất cả mọi người của Long Nha và cả Tiêu Binh phải kinh ngạc đến ngây người.

Suy nghĩ lại cũng không có gì để nói, nhưng nói tiếp thì dường như nói thế nào cũng không hết. Dần dần, Tô Tiểu Tiểu đã hơi say, gương mặt của cô đỏ bừng, trong ánh mắt cũng có phần chếch choáng, đôi mắt say nhìn Tiêu Binh và bỗng nhiên cười. Trong lòng anh đau xót, vỗ nhẹ vào sau lưng cô và dịu dàng khuyên: "Tôi đưa cô về nhà, cô uống nhiều rồi."

"Tôi không uống nhiều." Tô Tiểu Tiểu dùng một tay hất cánh tay Tiêu Binh ra. Cho dù là ngồi ở trên ghế, nhưng vẫn có thể cảm giác cơ thể của cô không ngừng lảo đảo: “Tiêu Binh, anh biết không, anh thật ra là người tốt, tôi nhìn ra được, nhưng tôi không thể không hận anh..."

Vẻ mặt Tiêu Binh hơi buồn bã, cũng cầm chai bia trực tiếp uống một hớp mới nói: "Tôi biết."

"Từ nhỏ điều kiện nhà tôi cũng không tốt, cha mẹ vẫn dồn hết sức lực vào việc làm sao kiếm được tiền. Khi cha còn bé vẫn sống trong một gia đình giàu có, trong nhà mở một quán mì, hơn nữa còn có tiếng. Nhưng sau đó quán mì gặp một đợt hoả hoạn nghiêm trọng, trong một đêm, tất cả hóa thành tro tàn, tình cảnh gia đình từ đó sa sút." Tô Tiểu Tiểu lại uống một cốc bia lớn.

"Cho nên sau khi cha và mẹ tôi kết hôn, chẳng khác nào dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi đó ông không một xu dính túi, giấc mơ chính là có thể hoàn thành nguyện vọng của cha mình, xây dựng lên một quán mì, nhưng ông có tay nghề lại không có vốn. Mẹ tôi và ông cùng phấn đấu, cùng nhau cố gắng hoàn thành giấc mơ kia. Mà tôi và chị của tôi đã phải tự lập từ nhỏ, cố gắng không gây cản trở tới bọn họ. Nhớ lúc còn nhỏ đều là chị tôi nấu cơm, khi trời mưa cũng chị tôi đi đón tôi, thành tích học tập có giảm sút cũng là chị dạy kèm tôi. Tôi không cẩn thận ngã bị thương, là chị của tôi giúp tôi bôi thuốc..."

Vành mắt Tô Tiểu Tiểu đỏ hoe, nước mắt chảy xuống: "Chị tôi có ý nghĩa rất lớn với tôi... Nhưng chị ấy lại chết rồi..."

Tô Tiểu Tiểu luôn lạnh lùng lại ghé đầu trên bàn khóc lớn.

Tiêu Binh khẽ thở dài, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Tô Tiểu Tiểu, sau đó anh bỗng nhiên đứng dậy và làm ra một hành động khiến người ta không tưởng tượng được. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ghế của cô, hai người ở rất gần nhau. Tiêu Binh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. Cô vẫn không ngừng khóc thút thít trong lòng anh.

Khóc một hồi lâu, Tô Tiểu Tiểu cảm giác toàn cả người mình đều lạnh, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi... Tôi muốn ngủ."

Tiêu Binh khẽ sờ trán của Tô Tiểu Tiểu và kinh ngạc nói: "Tiểu Tiểu, cô sốt rồi, để tôi đưa cô đi khám."

Sau khi nói xong, Tiêu Binh rút tiền đập lên trên bàn và la lớn: "Ông chủ, trả tiền!"

Ngay sau đó, anh bế Tô Tiểu Tiểu lên và bước nhanh ra ngoài. Ở trong lòng Tiêu Binh, cô khẽ giãy dụa, gương mặt đỏ bừng. Có lẽ bởi vì uống say, hoặc có lẽ bởi vì bị sốt, cô cố mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Tiêu Binh, nói: "Không đi bệnh viện... Anh đưa tôi về nhà."

"Được!" Tiêu Binh ôm cô vừa đi, vừa tìm xe taxi. Chỗ này tương đối hẻo lánh nên ít xe qua lại. Trong lúc chờ đợi, Tiêu Binh bỗng nhiên cảm giác sau lưng ớn lạnh, cơ thể nhanh chóng ôm lấy Tô Tiểu Tiểu lập tức lăn mấy vòng. Mấy tia sáng lạnh lẽo xuất hiện ở chỗ anh vừa đứng, đó là những ánh đao!

Mà vào giờ phút này, ở khu vực hoang vắng nào đó của Giang Thành, mấy người áo đen đang đào ra một cái hố thật lớn thật sâu, mấy người trước có mâu thuẫn với Tiêu Binh và Diệp Thiên Minh đều bị trói và đứng ở ngoài hố sâu. Miệng của bọn họ đều bị kín, trong ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Sau khi hố sâu được đào xong, một người áo đen trong đó đi tới bên cạnh một chiếc xe màu đen, cửa sổ xe được người bên trong quay xuống, dưới ánh trăng có thể thấy được một bóng người.

Người áo đen cúi người xuống, thái độ cung kính nói: "Đã đào xong hố. Chủ nhân, nên xử trí mấy người này như thế nào?"

Giọng nói của người ở bên trong xe vừa bình tĩnh lại nặng nề, đồng thời còn có phần lạnh lùng khiến người ta thấy ớn lạnh, nhưng mệnh lệnh đưa ra giống như chỉ đang nói tới một chuyện nhỏ tới mức không đáng kể vậy: "Chôn."

"Vâng."

Người áo đen xoay người đi về phía đám người Trương lão ngũ bị trói lại. Mấy người kia không ngừng lắc đầu, tròng mắt gần như đã muốn rơi ra ngoài. Bọn họ chỉ nghe người áo đen này lạnh lùng nói: "Đẩy bọn họ xuống!"

Ngay sau đó những người áo đen kia đẩy từng người một trong đám người Trương lão ngũ vào trong hố sâu, tiếp đó động tác của mọi người nhanh chóng và thành thạo lấp đất xuống. Ban đầu, đám người Trương lão ngũ còn có thể đau khổ giãy dụa ở bên trong, nhưng trong miệng bị nhét đống vải rách phát ra tiếng ư ưa đau khổ, nước mắt nước mũi thậm chí nước tiểu đều chảy ra. Bọn họ không muốn chết, tuy rằng bọn họ là lưu manh, cho dù thường làm chuyện xấu nhưng bọn họ cũng là một sinh mạng, bất kỳ một sinh mạng nào cũng có dục vọng muốn được sống. Bọn họ còn muốn sống!

Nhưng cơ thể bọn họ bị trói quá chặt, dù bọn họ giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Dần dần, cơ thể bọn họ bị chôn vùi, dần dần, bọn họ đã không còn sức lực để tiếp tục giãy dụa nữa, dần dần, bọn họ chỉ còn lại có cái đầu vẫn lộ ra bên ngoài, dần dần, cả người bọn họ đều biến mất không thấy nữa, hoàn toàn chìm trong mảnh đất này.

Đêm không trăng, gió lớn, giết người. Trong một buổi tối này, mạng sống của mấy người đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.


trướctiếp