Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 39: Nói Chuyện Văn Học Với Tô Tiểu Tiểu


trướctiếp

Buổi tối, khi Tiêu Binh đi vào phòng khách và bật đèn lên, phát hiện ra Tô Tiểu Tiểu đang mặc áo ngủ nằm trên ghế sa lon và ngủ thiếp đi.

Một cánh tay của cô buông thõng xuống đất, một cánh tay còn lại đặt lên trên ngực, trên người còn ôm một quyển sách.

Tiêu Binh đi dép và rón rén vào trong, tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu. Bình thường cô gái này luôn lạnh lùng, nhưng khi ngủ thật đúng là rất đáng yêu, khóe miệng còn có chút nước bọt trong suốt, Tiêu Binh không nhịn được lắc đầu mỉm cười.

Suy nghĩ một lát, anh vẫn không đánh thức cô dậy. Ồ, quyển sách cô đang xem là “âm mưu và tình yêu" của Schiller. Cô gái này không có việc gì lại đi xem quyển sách tình yêu ảm đạm như vậy làm gì. Lúc nào có thời gian rảnh rỗi mình phải dạy cô ấy cái gì gọi là tốt đẹp mới được...

Gần đây nhà họ Tô xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Binh vẫn thật sự lo lắng tâm lý của Tô Tiểu Tiểu bị ảnh hưởng.

Tiêu Binh quay đầu nhìn xung quanh, sau đó đi vào bên trong phòng ngủ của Tô Tiểu Tiểu, không biết có phải là ảo giác hay không, anh tự nhiên cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của cô gái trong phòng.

Anh cầm chăn lên, rón ra rón rén đi đến trước ghế sa lon của phòng khách, đang chuẩn bị đắp chăn lên trên người Tô Tiểu Tiểu, chợt cô dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cô lập tức phát giác Tiêu Binh ở cách cô rất gần, đang mắt lớn nhìn mắt nhỏ với mình. Cô lập tức hét lên một tiếng: "Dê xồm!"

Chân cô theo bản năng đá về phía giữa đũng quần của Tiêu Binh định đoạn tử tuyệt tôn, Tiêu Binh vội vàng nhảy qua một bên. Má nó, may là ông đây có khinh công cái thế, nếu không suýt nữa thì khó giữ được khí tiết tuổi già.

"Này này này, cô có thể nhìn kỹ một chút không, tôi chỉ muốn đắp chăn cho cô thôi. Đúng là có lòng tốt lại không được báo đáp!"

Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới ý thức được mình đang nằm trên sô pha trong phòng khách. Vừa rồi cô mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng cho rằng mình nằm ở trên giường ngủ, tưởng tên dê xồm này lẻn vào phòng của mình. Lúc này nhìn thấy cái chăn trong tay của Tiêu Binh, trên mặt cô nóng lên, ngượng ngùng. Nhưng con người cô vốn lạnh lùng, cũng không biết nói những lời dễ nghe, chỉ có thể nói một câu ngại quá với vẻ không tự nhiên.

Tiêu Binh sớm đã quen với tính cách của cô, thật sự không nghĩ ra vì sao người phụ nữ nóng bỏng như Tô Bội Nhã sẽ có một em gái lạnh lùng như vậy. Quả thật chính là hai đầu trái ngược.

Thấy Tô Tiểu Tiểu xoay người ngồi dậy, Tiêu Binh cười nói: "Cô còn xem "âm mưu và tình yêu" sao?"

Tô Tiểu Tiểu có vẻ hơi bất ngờ: "Anh cũng xem rồi à?"

Tiêu Binh ngồi xuống sô pha rất tự nhiên, hai người chỉ cách nhau có một gang tay, anh cầm quyển sách ở trong tay tùy tiện lật vài trang, mỉm cười và nói: "Vở kịch nổi tiếng của Schiller, nhà viết kịch xuất sắc của Đức vào thế kỷ thứ mười tám, kể về tình yêu bi thảm của con gái của nghệ sĩ violin dân thường Louise và con trai của tể tướng Ferdinand. Cô nghĩ rằng tất cả những người tham gia quân ngũ như chúng tôi đều là những kẻ quê mùa, không có văn hóa sao?"

Tô Tiểu Tiểu xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi không phải có ý này..."

"Ha ha, có phải cũng không sao. Thật ra bộ đội đặc chủng như chúng tôi có yêu cầu rất cao về tố chất. Đương nhiên, nếu như cô có sở trường cực kỳ xuất sắc ở một khía cạnh nào đó, nói ví dụ như các phương diện kỹ thuật bắn súng, cận chiến, điều tra thì chỉ cần một mặt trong đó vượt xa người khác thì cũng có thể tiến vào quân đội chúng tôi. Nhưng tổng thể mà nói, trong quân đội chúng tôi cũng chú ý tới kiến thức văn hóa, thu nhận phần lớn người có trình độ học vấn. Nếu kiến thức không đủ, trong quân đội cũng sẽ đặc biệt dạy thêm cho cô."

Tiêu Binh còn có mấy lời chưa nói, binh vương giống như anh sẽ phải biết càng nhiều hơn, dù sao có đôi lúc anh phải thực hiện một vài nhiệm vụ đặc biệt, phải giả mạo các loại thân phận, phải học làm sao cho giống, dĩ nhiên cũng cần phải có đầy đủ kiến thức dự trữ. Cho nên Tiêu Binh không chỉ có sức lực mạnh mẽ, thư pháp, hội họa, nhạc cụ và nhiều khía cạnh khác, anh đều đạt được gần với tiêu chuẩn chuyên nghiệp, đồng thời bao gồm cả kiến thức văn học.

Tô Tiểu Tiểu gật đầu nói: "Tôi chân thành xin lỗi anh, nhưng anh cũng biết tôi không phải có ý đó, dù sao khi chị của tôi còn sống cũng là người trong quân đội các anh..."

Khi nhắc tới chị, Tô Tiểu Tiểu lộ ra vẻ mặt ảm đạm.

Tiêu Binh nhìn thấy mình nhắc tới chuyện làm Tô Tiểu Tiểu thương tâm thì vội vàng nói sang chuyện khác: "Thật ra tôi cảm thấy cô gái giống như cô nên xem nhiều những tiểu thuyết và tạp chí lãng mạn thì tốt hơn. Loại tiểu thuyết nổi danh như “âm mưu và tình yêu" thật sự quá nặng nề đối với cô."

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Anh sợ gần đây tôi bị đả kích quá nhiều, tiếp tục xem loại sách này, sẽ tiêu cực sao?"

Trong lòng Tiêu Binh thầm kinh ngạc, Tô Tiểu Tiểu còn thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều.

"Yên tâm đi, tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống là cuộc sống, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười cay đắng: “Nếu như nhiều chuyện có thể tốt đẹp như trong tiểu thuyết, vậy rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra. Anh nói có phải không... Không nói những chuyện này nữa. Anh thấy quyển “âm mưu và tình yêu" này thế nào?"

"Con gái nhạc sĩ thường dân Louise và con trai tể tướng yêu nhau sâu đậm, nhưng mối tình này ở dưới đẳng cấp xã hội nghiêm khắc và âm mưu tranh đấu của cung đình, cuối cùng kết thúc trong bi kịch chết vì tình của hai người. Quyển sách này có kết cấu chặt chẽ, tình tiết sinh động, xung đột kịch liệt, phơi bày xã hội bất bình đẳng và các loại âm mưu và hành động độc ác nhằm tranh quyền đoạt lợi bên trong cung đình, phản ánh xung đột giai cấp gay gắt giữa tầng lớp quý tộc cung đình và tiểu thị dân trong xã hội thế kỷ mười tám của nước Đức."

Tô Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, có chút thất vọng nói: "Anh nói những điều này quá xa vời. Tôi là muốn hỏi anh... Nhìn nhận thế nào về bi kịch tình yêu của Ferdinand và Louise? Tôi không muốn nghe những đạo lý lớn như mâu thuẫn giai cấp xã hội gay gắt và đấu tranh quyền lực, đối với phụ nữ chúng tôi, những điều anh nói không gần gũi, tình yêu và tình bạn quan trọng hơn, có thể tôi nói như vậy có chút ích kỷ, nhưng sự thật chính là như vậy."

"Tôi có thể hiểu được." Tiêu Binh thở dài và lộ ra vẻ mặt đau xót, ngay sau đó anh nói: “Tôi đau lòng cho cô gái kia... Cô ấy trong lúc vội vàng và bất lực dùng lá thư lừa anh ta, nhưng Ferdinand không lựa chọn kiên trì tin tưởng cô, còn uống một chén thuốc độc và cùng nhau xuống hoàng tuyền. Cô không cảm thấy anh rất ích kỷ sao?"

Tô Tiểu Tiểu im lặng một lát, nói: "Tình yêu trong lòng Ferdinand là thiêng liêng, không cho phép có bất kỳ phản bội nào. Anh ta có thể vì Louise mà quay mặt lại với tể tướng cha mình. Anh ta có thể tiếp nhận cô gái dân thường này, anh ta có thể vì cô ấy mà chịu bất kỳ áp lực nào, chỉ duy nhất không nhịn được cô gái làm vấy bẩn tình cảm mà anh ta cho là thiêng liêng này."

"Nhưng sự thật thì sao?" Tiêu Binh trầm giọng nói: “Trên thực tế, đây là hiểu nhầm của anh ta, mãi đến khi cô gái anh ta yêu uống chén thuốc độc do đích thân anh ta đưa tới, anh ta mới biết được đây là một hiểu lầm. Tôi phải thừa nhận tình yêu của anh ta là rất nóng bỏng, thậm chí theo rất nhiều người thấy là thần thánh, mỗi một độc giả đều muốn đổ trách nhiệm cho bi kịch này lên xã hội đen tối lúc bấy giờ, cho rằng giai cấp lúc đó áp bức mới khiến cho đôi uyên ương số khổ cùng chết đi, nhưng không ai nghĩ đến người đàn ông này ích kỷ tới mức nào!"

Tô Tiểu Tiểu có phần kinh ngạc nhìn Tiêu Binh. Mỗi một câu nói của anh đều khiến cô phải chấn động. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới điều này. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, làm sao có thể không giống như lời Tiêu Binh nói chứ?

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy tình yêu trong cảm nhận của anh phải thế nào?"

Tiêu Binh im lặng, ngay sau đó trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, trong đầu của anh hiện lên dáng vẻ của Diệp Tử, anh nói rõ ràng từng chữ: "Nếu như yêu nhau thì nắm tay nhau đến già; nếu như bỏ qua thì bảo vệ bình an của người đó."

"Nếu như yêu nhau thì nắm tay đến già; nếu như bỏ qua thì bảo vệ tốt người đó..." Tô Tiểu Tiểu không ngừng lẩm bẩm, lặp lại những lời Tiêu Binh nói, cô dần dần ngây ra.

Tiêu Binh lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, người phụ nữ của tôi, trừ phi cô ấy không yêu tôi, bằng không bất kể thế nào tôi cũng sẽ không buông tay."

"Nếu như người nhà của cô ấy ngăn cản anh thì sao?"

"Vậy tôi sẽ tranh thủ giành được sự công nhận từ người nhà của cô ấy."

"Nếu như ông trời ngăn cản anh thì sao?"

Tiêu Binh mỉm cười, vẻ mặt tự tin và khí phách: "Vậy chọc thủng trời thôi!"

Nhìn Tiêu Binh, trong lòng Tô Tiểu Tiểu mơ hồ không thể nào bình tĩnh được. Bỗng nhiên cô thu hồi ánh mắt, mang dép và đứng dậy đi về phòng, trong miệng mơ hồ có chút run rẩy nói: "Trễ rồi, tôi về phòng ngủ đây!"

Tiêu Binh nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Tiểu, mỉm cười nói: "Được, chúc ngủ ngon!"

Về trong phòng, Tiêu Binh nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ đến Diệp Tử, câu nói nếu như bỏ qua thì sẽ bảo vệ tốt người đó, anh tin tưởng những lời này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người bọn họ, vĩnh viễn sẽ không!

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tiểu Tiểu thức dậy, cô lại nghe được tiếng động ở trong phòng bếp, sau đó vẻ lạnh lùng trên mặt cô lập tức tan ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau khi cô rửa mặt và đi vào trong phòng bếp thì bữa sáng đã được chuẩn bị xong, bao gồm một bát bánh trứng.

Ánh mắt cô nhìn tạp dề mà Tiêu Binh đang đeo. Tiêu Binh thấy cô nhìn chằm chằm vào tạp dề mình đang đeo thì lập tức tháo xuống, có chút xấu hổ: "Đàn ông mang cái này... Khó coi lắm đúng không?"

"Không phải." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Rất tốt... Tôi cảm giác... Rất thân thiết, có không khí của gia đình."

Tiêu Binh ngồi xuống, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt rồi, cô ăn sáng đi. Hôm nay vẫn là ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi học."

"Lát nữa tôi còn muốn đi thăm mẹ tôi... Anh Binh, tôi muốn nhờ anh một việc, không biết anh có thể đồng ý không?"

Tiêu Binh cười hỏi: "Được, cô cứ nói xem là chuyện gì?"

Tô Tiểu Tiểu cúi đầu, giọng điệu hơi buồn bã nói: "Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, hình như xui xẻo đều giáng xuống đầu nhà họ Tô chúng tôi... Tôi cũng không có tâm trạng đi học tập, nhưng đã sắp tới kỳ thi rồi... Tôi nghĩ, khả năng của anh về môn văn không tệ, anh có thể dạy kèm giúp tôi không?"

Trong lòng Tiêu Binh vốn có áy náy với Tô Tiểu Tiểu, nghe cô yêu cầu nhỏ như vậy, anh tất nhiên vội vàng đồng ý: "Không thành vấn đề, tối nay bắt đầu đi! Tôi ăn xong sẽ tới tiệm mì trước, cô cứ từ từ ăn cơm đi!"

"Được! Anh nhớ buổi tối về sớm một chút... Để dạy kèm! Buổi tối tôi sẽ nấu cơm, anh nhớ ăn cơm ở nhà đấy."

"Yên tâm, chuyện tôi đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ làm được.

Đợi đến khi Tiêu Binh đi rồi, trên mặt Tô Tiểu Tiểu hiện lên nụ cười hạnh phúc, trong đầu cô hiện lên cảnh Diệp Tử và Tiêu Binh hôn môi, trong lòng thầm nghĩ, hừ, đồ trứng thối, xem tối nay anh làm sao hẹn hò được với hoa khôi!


trướctiếp