Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 37: Xuất Thần Nhập Hóa


trướctiếp

Trộn bộn, nhào bột, cán mì, thái mì một cách lưu loát.

Cho dù Tiêu Binh đã từng làm vô số lần, nhưng mỗi lần đám người Lý Hồng nhìn thấy, hai mắt đều không nhịn được mà sáng lên, đây quả thực là nghệ thuật.

Cha của Tô Tiểu Tiểu làm mì không thể kém hơn Tiêu Binh, nhưng khi ông làm mì còn xa mới có thể đạt được cảm giác nghệ thuật này. Các cô lại không biết Tiêu Binh đã dung nhập Thái Cực Quyền vào bên trong sợi mì.

Nhào, đẩy, bóp, ấn, ngắt, vặn, gập lại.

Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, lấy tròn hóa thẳng, lấy nhỏ thắng lớn, lấy yếu thắng mạnh.

Tiêu Binh đã lĩnh hội được tinh túy của Thái Cực Quyền từ lâu, làm sợi mì xong cho tất cả vào trong nồi, hai người đàn ông song sinh vạm vỡ khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi trong quán đều trầm trồ khen ngợi.

Dáng vẻ của hai người kia giống nhau như đúc, sử dụng bốn chữ để hình dung chính là miệng nhọn, tai khỉ, trên miệng vẫn có hai hàng ria mép màu đen. Khi bọn họ kêu lên, âm thanh vừa nhỏ vừa chói tai, lại giống như hai công công từ trong hoàng cung cổ đại đi ra, làm cho da đầu người ta tê dại.

Ánh mắt mọi người đều bị hai người kỳ quái này thu hút, Tiêu Binh liếc mắt nhìn đối phương xong không hề lên tiếng.

Diệp Tử cầm khăn mặt đi tới, giúp Tiêu Binh lau mồ hôi trên trán.

"Này, Thái Cực Quyền luyện không tệ, ông đây có tiền, cậu qua đánh vài bộ Thái Cực Quyền cho mọi người chúng tôi vui vẻ đi."

Một người miệng nhọn, tai khỉ trong đó móc ra một tờ trăm tệ và ném lên bàn, giọng nói chói tai vang lên.

Tiêu Binh nhìn vào hai mắt của đối phương, dường như không hề cảm thấy có gì bất ngờ khi đối phương có thể nhìn thấu Thái Cực Quyền của mình, giọng anh bình tĩnh nói: "Có thể nhìn ra trong động tác vừa rồi của tôi có dung hợp Thái Cực Quyền thì cũng không tệ lắm. Cảm thấy tôi đánh bộ Thái Cực Quyền chỉ là không tệ mà thôi, chứng minh ánh mắt của anh cũng chỉ có vậy mà thôi."

"Ái chà." Người này đi đôi giày vải cũ nát ngồi trên ghế, liếc nhìn Tiêu Binh và cười hì hì nói: “Thằng nhóc này thật càn rỡ, ông nội đây tên là Bao Nhĩ Đôn, bên cạnh tao là ông nội thứ hai Bao Nhĩ Thai, nghe mày vừa nói như vậy, ngược lại bọn tao muốn lĩnh giáo Thái Cực Quyền không bình thường của mày một chút."

Tiêu Binh cười to nói: "Em Hồng, cầm bột mì tới đây cho anh."

Lý Hồng không biết Tiêu Binh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời đi về phía sau nhà bếp lấy nước và bột mì lên, Vương Quế Chi cũng đi từ sau cửa ra theo. Rõ ràng bà đã nghe được có người tới trong quán muốn gây rắc rối.

Mấy ngày gần đây, trong quán vẫn luôn không ngừng có người tới gây sự. Không phải người này gây rắc rối thì chính là người kia gây chuyện, hôm nay có hai người với vẻ ngoài giống nhau lại thô lỗ này hình như cũng tới gây chuyện, không biết Tiêu Binh sẽ xử lý như thế nào.

Sau khi nước và bột mì được đặt ở trước mặt Tiêu Binh, anh bắt đầu đổ nước đều đặn vào trong mì, đồng thời liếc nhìn Bao Nhĩ Đôn và Bao Nhĩ Thai cười nói: "Nếu như anh muốn lĩnh giáo Thái Cực Quyền của tôi cũng được, nhưng một mình anh thì không được, phải hai người cùng lên."

Bao Nhĩ Đôn vỗ bàn, giận dữ nói: "Thằng nhóc, mày coi thường ông nội Bao Nhĩ Đôn mày quá đáng rồi."

Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tôi không có ý coi thường các anh, chẳng qua Thái Cực Quyền của tôi có một đặc điểm, gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu lại yếu, nếu như đánh với một mình anh, tôi sợ là công phu Thái Cực Quyền của tôi thi triển ra, cũng không thể chinh phục được nổi một học sinh tiểu học, vậy không phải là không đã nghiền sao?"

Bao Nhĩ Đôn nói: "Vậy còn tạm được."

Khi Diệp Tử cười khúc khích, những người khác cũng cười vang, hắn mới hiểu ra đây không phải là nói vòng vo, bảo thực lực của hắn quá yếu sao?

Bao Nhĩ Đôn biến sắc, trong mắt ánh lên vẻ hung dữ và cười chói tai nói: "Nếu mày nói như vậy, hai chúng tao sẽ cùng lên, nhưng đao kiếm không có mắt, mày cẩn thận đừng để mất mạng đấy."

Hai anh em song sinh đồng thời rút ra một thanh đao nhọn. Rất nhiều khách thấy vậy bắt đầu khiếp sợ kêu lên, trốn tránh. Nhưng không có một ai rời khỏi quán mì, rõ ràng bọn họ muốn tiếp tục xem hết trận náo nhiệt này.

Diệp Tử khẽ nhíu mày, nói: "Anh Binh, bọn họ có chuẩn bị trước, là cố ý đến gây chuyện."

"Anh biết." Tiêu Binh tự tin cười nói. Anh bắt đầu trộn mì. Hai người song sinh kia liếc nhìn nhau rồi đồng thời hét lên một tiếng, cầm thanh đao sắc bén trong tay và lao thẳng về phía Tiêu Binh.

Giết Tiêu Binh, phía trên sẽ thưởng cho bọn họ một khoản tiền để tạm thời trốn ra nước ngoài, không bao lâu nữa vẫn có thể trở về.

Hôm nay, mục đích bọn họ tới đây chỉ có một, giết người!

Bước cờ đầu tiên của Mẫu Đan Tiên Tử đã đặt xuống, giả vờ xung đột, sau đó bất cẩn ra tay ngộ sát Tiêu Binh, tạo thành sự kiện đổ máu. Nếu như thành công giết được, cũng là chuyện của hai anh em nhà họ Bao, không liên quan tới ai. Hơn nữa Bắc Thiên Vương sẽ thu xếp cho hai người bọn họ chạy trốn, nếu như không giết được cũng thăm dò được thực lực của Tiêu Binh.

Anh em nhà họ Bao đều là cao thủ kỳ Luyện Xương dưới tay của Mẫu Đan Tiên Tử, chỉ cách Minh Kình có một bước xa. Bởi vì hai người kia là anh em song sinh nên phối hợp ăn ý hơn người thường, cho dù gặp phải cao thủ Minh Kình bình thường cũng sẽ không rơi vào cảnh yếu thế.

Hai người kia một trái một phải, vừa xông lên đã đồng thời bao vây tấn công Tiêu Binh, hai bên phối hợp ăn ý, tay thoăn thoắt liên tục trong nháy mắt đã phong tỏa tất cả đường lui của Tiêu Binh. Đáng tiếc Tiêu Binh căn bản không có ý lùi lại. Diệp Tử ở bên cạnh nên anh không thể lùi lại, mà anh cũng không cần lùi.

Hai tay Tiêu Binh cắm vào trong chậu bột mì còn chưa nhào xong, anh nắm một vốc bột mì và giơ lên cao, bột mì tự nhiên giống như ám khí mang theo tiếng xé gió vù vù lao ra. Hai anh em nhà họ Bao liên tục vung vẩy ống tay áo và lui về phía sau. Chờ sau khi tất cả bột mì đều bị quét rơi xuống mặt đất, trong tay Tiêu Binh đã xe ra từng sợi mì thật dài.

Anh em nhà họ Bao mắng một tiếng mẹ nó và cảm giác xấu hổ vô cùng. Bọn họ lại xông lên, nhưng lần này bọn họ căn bản không có cơ hội tới gần. Tiêu Binh cầm lấy một đống sợi mì được xe ra, cổ tay dùng sức, vô số sợi mì lại giống như một tấm lưới lớn vậy, che trời lấp đất quật về phía anh em nhà họ Bao.

Bao Nhĩ Đôn cười mắng: "Thằng nhóc, với vài sợi mì nát mà mày cũng mong có thể đánh người sao?"

Bao Nhĩ Thai - em trai của hắn vừa nhào về phía Tiêu Binh, vừa cười nói: "Hắn chính là một con chim ngốc không mọc đầu..."

Vút vút, hai sợi mì vòng qua con dao găm của gã, trực tiếp quất vào trên miệng của gã.

Bao Nhĩ Thai trợn trừng mắt, mắng: "Đ*ch mẹ..."

Vút vút vút vút vút vút... Không biết bao nhiêu sợi mì quất ở trên mặt, trên ngực, trên đùi, trên vai, trên đầu gã, đánh cho gã thấy đầu óc choáng váng. Bao Nhĩ Đôn cũng không tốt hơn. Từng sợi mì trong tay Tiêu Binh biến thành từng sợi roi đánh tới, khiến quần áo trên người bọn họ bắt đầu rách nát. Trên người, trên mặt, toàn thân đều là vết máu. Cuối cùng hai người chạy trối chết, nhưng không thể nào tránh được những cái sợi mì kia. Hai người như ngựa như khỉ nhảy tới nhảy lui giữa những sợi mì này.

Đợi đến khi bọn họ mệt mỏi, nhảy không nổi nữa, trên người đầy những vết thương và ngã trên mặt đất, những sợi mì lại được Tiêu Binh thu vào trong chậu mì. Sau đó anh nhìn những vết máu dính phía trên vắt mì, thở dài và lầu bầu giống như tự nói với mình: "Trên vắt mì dính máu đen thì không có cách nào ăn được nữa rồi. Dì Vương, dì giúp cháu đổ sạch đi, thuận tiện cũng rửa sạch cái chậu này luôn."

"A... Được... Được." Từ đầu đến cuối, Vương Quế Chi nhìn mà hoa hết cả mắt. Từ trước đến nay bà chỉ mới nhìn thấy công phu không thể tưởng tượng này ở trên ti vi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ở trong cuộc sống thực tế.

Hai mắt Diệp Tử sáng ngời, hưng phấn nói: "Cầm hoa đả thương người, lấy mì làm vật trung gian, thông qua cổ tay truyền lực tới đánh người, đây cũng là cảnh giới chí cao của Ám Kình sao?"

Bao Nhĩ Đôn trợn trừng mắt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn run rẩy đứng lên, trên mặt đầy vẻ không tin, run giọng nói: "Ám Kình, không ngờ là Ám Kình trong truyền thuyết."

Rèn Khí, Luyện Xương, Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, đây là năm cảnh giới lớn của cao thủ trong truyền thuyết.

Rèn Khí là cảnh giới tầng thứ nhất, là rèn luyện sự chịu đựng, tính dẻo dai của cơ thể người, một khi đạt được cảnh giới nhất định thì có thể đi một ngày mấy chục dặm mà sắc mặt không đổi.

Luyện Xương là cảnh giới tầng thứ hai, khi đạt tới cảnh giới này có thể làm được cơ thể còn rắn chắc hơn cả gạch, tay không đánh nát gạch.

Kỳ Minh Kình là cảnh giới tầng thứ ba, là kết hợp hai cảnh giới trước, là một dấu hiệu thật sự luyện thành khí công cứng rắn, đồng thời đạt tới một sự bay vọt về chất, mặc dù không cách nào làm được dao súng không tổn thương đến cơ thể, nhưng quyền cước bình thường thì không thể làm gì được.

Về phần kỳ Ám Kình... Nếu nói là Minh Kình là khí công cứng rắn, vậy Ám Kình lại là nội công, có thể làm được cách núi đánh trâu, sử dụng lòng bàn tay đánh lên vị trí cơ thể con người, mặt ngoài hoàn toàn không có tổn hại nào, lại đánh tổn thương cơ quan bên trong cơ thể của người ta, đã coi như là một loại cảnh giới khiến xã hội hiện đại vừa nghe đã khiếp sợ.

Về phần Hóa Kình, đây là chân chính dung nhập nối liền nội ngoại, lấy thủ cấp ở trong ngàn quân vạn mã, giết người trong vô hình.

Minh Kình là cương, Ám Kình là nhu, Hóa Kình là vừa nhu vừa cương với uy lực vô cùng lớn.

Anh em nhà họ Bao thật sự không ngờ một thằng nhóc trong quán mì nhìn không có gì đặc biệt này lại là một cao thủ Ám Kình, hai người sợ muốn vỡ mật, run rẩy đứng lên và lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Diệp Tử nói: "Thả hổ về rừng sao?"

Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Không thả, anh có chứng cứ gì có thể chứng minh người ta cố ý tới muốn lấy tính mạng của anh chứ? Thả thì thả, anh nghĩ nếu như đối phương biết được thực lực của anh, bất luận là ai cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."

Lúc này, trong quán mì vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bọn họ không nhìn ra những gì Tiêu Binh và Diệp Tử có thể thấy, nhưng bọn họ có thể thấy mặt ngoài của những thứ này. Công phu của Tiêu Binh vừa rồi đẹp mắt tới mức nào, thậm chí bọn họ chỉ lo mở to mắt nhìn, bây giờ mỗi người mới bắt đầu hối hận vì không kịp quay lại.

Lý Hồng và Trương Tĩnh nhảy cẫng lên hoan hô: "Anh Binh, công phu vừa rồi của anh là gì vậy? Quả thật quá ngầu đi. Anh chính là thần tượng trong lòng tụi em."

Tiêu Binh mỉm cười nói: "Anh còn không quên, trước đó khi Diệp Thiên Minh tới, vẻ mặt mỗi người các em đều đầy si mê đâu."

Trên mặt hai cô gái nhất thời đỏ bừng, Trương Tĩnh le lưỡi một cái nói: "Trước đó bọn em không biết anh ngầu như vậy. Diệp Tử, khó trách cô lại coi trọng anh Binh của chúng tôi. Mắt cô thật tinh đấy."

Diệp Tử đắc ý cười, sau đó bỗng nhiên giơ nắm đấm nhỏ cốc lên trên đầu Tiêu Binh một cái. Tiêu Binh kêu lên và ôm đầu hỏi: "Em làm gì vậy?"

Diệp Tử giống như con hổ nhỏ, hung hăng vung vẩy nắm đấm, kêu lên: "Xem ra về sau phải nhốt anh ở phía sau nhà bếp làm mì thôi. Anh xem bây giờ ánh mắt các cô ấy nhìn anh thế nào hả?"

Tiêu Binh cười, nhẹ nhàng ôm Diệp Tử vào trong lòng nói: "Em ghen sao?"

Mắt Diệp Tử có phần xấu hổ, bực bội nói: "Có trời mới ghen với anh."

"Không sao... Anh sẽ chứng minh với các cô ấy, làm cho các cô ấy biết ai mới là bà chủ thật sự của Tiêu Binh anh."

Diệp Tử xấu hổ nói: "Thế... Chứng minh như thế nào?"

Môi Tiêu Binh dần dần tới gần, hơi thở của hai người cũng dồn dập, Tiêu Binh chỉ cảm thấy tim không ngừng đập loạn, nhìn đôi môi đỏ tươi này, nhìn ánh mắt ngượng ngùng này, anh tự nhiên hơi do dự, hoặc nói là nam sinh đối mặt với nữ thần mình yêu đều có sự chờ mong và sợ hãi này.

Vào lúc Tiêu Binh do dự không ngừng tới gần môi Diệp Tử, Diệp Tử bỗng nhiên nhón chân lên, chủ động hôn anh. Chụt một tiếng, hai người đã hôn nhau, Tiêu Binh chỉ cảm thấy đầu lưỡi với hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng trượt vào trong miệng của mình, trơn, mềm mại.

Tiêu Binh cũng đưa lưỡi ra nghênh đón, đồng thời mở miệng quấn lấy con rắn mềm mại, hai bên hôn nhau đắm đuối.

Tô Tiểu Tiểu vừa đi tới cửa thì thấy cảnh tượng như vậy, cô chợt dừng lại, sắc mặt thoáng đổi và xoay người rời đi, mà Tiêu Binh vẫn chìm đắm ở trong hạnh phúc ngọt ngào.


trướctiếp