Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 32: Giết Chết Lý Ngũ


trướctiếp

Bản năng dã thú có thể nhận thấy được nguy hiểm, nữ sát thủ mặc đồ da và Lý Ngũ Súng Nhanh nhận thấy trên thân người đàn ông trẻ tuổi đi từ trong bóng tối ra có khí tức nguy hiểm mãnh liệt.

Trên quần áo Tiêu Binh đều là vết máu, phía sau lưng của anh bị bắn trúng, đạn găm vào xương mới không bị bắn xuyên qua, mà không biết anh dùng cách gì khiến cho máu tự nhiên ngừng chảy. Ngay cả như vậy, vết máu khắp người anh vẫn làm người ta nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.

Diệp Tử cắn chặt môi, nước mắt tí tách rơi xuống không ngừng, trong lòng thầm thề nếu như anh Binh có chuyện gì, cô sẽ lập tức xông ra, không vì giết người mà chỉ vì muốn chết.

Cô tuyệt đối không để cho anh Binh một mình cô đơn tĩnh mịch ở thế giới khác.

Nhìn thấy Tiêu Binh bị thương vẫn đi ra, Diệp Thiên Minh hơi sốt ruột, la lớn: "Anh đừng tới đây, nhanh dẫn em gái tôi rời đi."

Tiêu Binh thở dài và lẩm bẩm giống như tự nói: "Anh từng thấy người lính nào bỏ lại đồng đội của mình ở trên chiến trường chưa? Huống gì là một con cọp gặp phải hai con cừu nhỏ."

Hai sát thủ cao cấp này liên tục giết chết hai vệ sĩ của Diệp Thiên Minh, nhưng đến trong miệng Tiêu Binh tự nhiên biến thành cừu. Lý Ngũ cảm giác khó chịu, giọng điệu thâm trầm nói: "Đúng là người trẻ tuổi chỉ biết hành động liều lĩnh, mày biết chúng tao là ai sao?"

"Anh tên là Lý Ngũ, tổ chức của bọn anh gọi là Quỷ Sào, người đẹp này... Thứ lỗi tôi không biết."

Tiêu Binh quan sát người đẹp mặc đồ da kia từ trên xuống dưới. Cô ta không kém tuổi anh bao nhiêu, chắc khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, toàn thân mặc đồ da ôm sát người để lộ ra tất cả đường cong hoàn hảo, cơ thể quyến rũ, hơn nữa còn có một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chẳng qua so với dáng người nóng bỏng, đầy cám dỗ, gương mặt của cô ta vẫn rất lạnh lùng, chỉ có thể sử dụng mấy chữ để hình dung, xinh đẹp lạnh lùng.

Tiêu Binh tặc lưỡi vài cái, mắt không ngừng quan sát cô ta: "Người đẹp, cô tên gì? Vòng ngực bao nhiêu? Bao nhiêu tuổi rồi? Thật ra từ nhỏ tôi đã có một em gái thanh mai trúc mã, sau đó em ấy bị người ta lừa bán, tôi nhớ trên ngực em ấy có một dấu ấn hình hoa mai, vẻ ngoài của cô và em ấy giống nhau, cô có thể cho tôi xem được không?"

"Yêu râu xanh!" Người đẹp mặc đồ da quát một tiếng, một con dao găm giống như sao rơi bay về phía Tiêu Binh, không thấy Tiêu Binh tránh né thế nào, con dao găm lại lướt qua sát mặt Tiêu Binh và trực tiếp bay về phía sau, phát ra một tiếng động vào cắm sâu vào tường.

Tiêu Binh không hề quay đầu lại nhìn, chỉ cười híp mắt nói: "Con dao găm sắc bén cắm vào tường, xuyên qua bức tường, có thể thấy được lực tay của cô hết sức kinh người, hơn nữa thường dùng dao găm giết người, là một cao thủ trong này. Chà chà, một kẻ Súng Nhanh, một kẻ Dao Nhanh, tôi thật sự không đến mức buồn chán."

Cô gái mặc lạnh lùng nói: "Lý Ngũ, lúc đi thủ lĩnh đã dặn dò qua, nếu như có thể giết, cũng chỉ giết Tiêu Binh này. Nếu như không giết được, vậy thì giết chết Diệp Thiên Minh. Chúng ta liên thủ giết chết Tiêu Binh, không cần để ý tới người khác!"

Lý Ngũ cười gằn nói: "Vậy giết chết anh ta trước. Tôi ghét nhất là người khác tỏ vẻ ta đây ở trước mặt tôi. Thằng nhãi, mày có nhanh hơn nữa, liệu có thể nhanh hơn khẩu súng trong tay tao không? Cơ thể mày có cứng rắn đi nữa, có thể cứng rắn hơn đạn trong tay tao không? Cho dù là cao thủ Minh Kình tỏ vẻ ta đây ở trước mặt tao, tao cũng giết chết mày!"

Lý Ngũ đang nói thì bỗng nhiên sửng sốt, Tiêu Binh đột nhiên biến mất. cô gái mặc đồ da trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt kinh hoàng chỉ vào Lý Ngũ, hô lớn: "Cẩn thận, phía sau của anh!!!"

Lý Ngũ dựng tóc gáy, một cảm giác ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân đến mãi trên đầu, một giọng nói lạnh lùng lại có chút trêu chọc vang lên sát tai anh ta. Chủ nhân của giọng nói sau lưng gã ở rất gần, gã thậm chí không dám quay đầu nhìn lại: "Bây giờ anh cảm thấy tôi có thể nhanh hơn khẩu súng của anh không?"

"Có thể..."

Chữ có thể vừa ra khỏi miệng, đồng tử của Lý Ngũ nhô ra, đầu nổ mạnh. Gương mặt anh ta bị nghiền nát, chảy máu không ngừng. Cho dù chỉ dùng ba phần sức, nhưng uy lực một quyền của Tiêu Binh lại khủng khiếp như vậy.

Lý Ngũ bay lên không trung giống như cưỡi mây đạp gió, lúc rơi xuống, một chân của Tiêu Binh đã quét tới. Sau đó tất cả mọi người lại không thấy bóng dáng của anh nữa. Trong cả sảnh lớn chỉ thấy Lý Ngũ ở giữa không trung bay tới bay lui, không ngừng lăn, mà máu tươi cũng giống như mưa phùn không ngừng rơi xuống. Khắp mặt đất đều đầy vết máu.

Bởi vì đám khách đã sớm chạy trốn, trong sảnh chỉ còn lại có mấy người bọn họ. Lúc này ngoại trừ Lý Ngũ không ngừng bị đánh trúng phát ra những tiếng ầm ầm, cũng chỉ có tiếng tim đập của cô gái mặc đồ da, Diệp Thiên Minh và Diệp Tử.

Diệp Thiên Minh nghĩ thầm, Tiêu Binh không nói được một lời liền trực tiếp ra tay, sự tàn ác thật là nặng.

Cuối cùng, Lý Ngũ rơi bịch một tiếng xuống mặt đất. Khi thi thể của anh ta rơi trên mặt đất, chân tay đều đã vặn vẹo, cổ cũng đã gãy, đầu uốn cong theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi, mắt miệng đều mở thật lớn, máu tươi ồ ồ chảy xuống đất không ngừng.

Không biết Tiêu Binh đã đứng ở trước mặt cô gái mặc đồ da từ lúc nào, anh chỉnh lại quần áo và thở dài: "Lý Ngũ dạy chúng ta một đạo lý."

Cô gái mặc đồ da sợ gần như mất đi ý thức, mất hồn mất vía nói: "Đạo... Đạo lý gì..."

Trong mắt Tiêu Binh có vẻ đùa cợt: "Cái chết của gã nói cho chúng ta hiểu rõ, thích thể hiện sẽ bị chết nhanh thế nào."

Cô gái mặc đồ da nuốt nước bọt, sau đó đầy kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mắt. Trong tay cô ta có con dao găm, đó là vũ khí mạnh tay nhất của cô ta. Nhưng cô ta lại phát hiện mình không nâng nổi cánh tay lên. Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá đẫm máu, quá chấn động, cho dù cô ta từng giết không ít người, cô ta cũng đã thấy không ít người bị người khác giết, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy qua bất cứ người nào chết đáng sợ như thế, thảm khốc như vậy.

Trong đầu cô ta hiện lên một ý nghĩ, Tiêu Binh này không phải là người, mà là ma quỷ, cho nên cô ta bắt đầu muốn chạy trốn.

Cô gái mặc đồ da liếc nhìn về phía cửa, hai chân vừa mới rời khỏi mặt đất thì cổ đã bị cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Binh nắm chặt, hai chân lại không chạm xuống đất được.

Tiêu Binh nắm lấy cổ của cô ta và nhấc lên. Cô gái mặc đồ da bắt đầu hít thở khó khăn, con dao găm trong tay đâm về phía Tiêu Binh. Một cách tay khác của Tiêu Binh lại nắm lấy cổ tay của cô ta và nhẹ nhàng lắc một cái. cô gái mặc đồ da đau đớn tới mức gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên vặn vẹo, cổ tay đã bị bẻ gãy, con dao găm cũng rơi xuống đất.

"Xin lỗi, tôi không hiểu nhiều về cái gọi là thương hương tiếc ngọc." Ánh mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm vào cô ta giống như tử thần, lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết tên của cô!"

"Triển Hồng Nhan."

"Hồng Nhan..." Tiêu Binh thở dài: “Nhìn cô rất đẹp, tên cũng rất êm tai, hồng nhan hồng nhan... Người phụ nữ có tên này vốn nên sống một cuộc sống bình thường, gả cho một người đàn ông yêu thương mình, sau đó sinh con đẻ cái, ở trong một gia đình êm ấm sống qua một đời. Cần gì phải tự làm khổ mình đi ra đánh đánh giết giết như vậy, còn lập tức phải mất tính mạng... Cô nói cho tôi biết, là ai phái cô tới, người đứng sau sai khiến là ai, tôi sẽ không giết cô..."

"Tôi... Tôi..." Tay còn lại của Triển Hồng Nhan nắm chặt ngón tay Tiêu Binh đang bóp cổ mình, lúc này cô ta gần như không thể thở được.

Tiêu Binh nhìn thấy mặt của cô ta đã tái mét thì lập tức thả lỏng tay của mình ra. Triển Hồng Nhan rơi xuống mặt đất, bắt đầu mở miệng thở hổn hển từng hơi.

Tiêu Binh từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Nói đi, người đứng phía sau là ai."

"Tôi... Tôi không biết." Triển Hồng Nhan thở hổn hển nói: "Thủ lĩnh giao nhiệm vụ xuống, bảo tôi... bảo tôi và Lý Ngũ giết anh, nói là thân thủ của anh cũng không tệ. Nếu như không giết được thì bảo chúng tôi làm theo yêu cầu thứ hai, giết chết cậu chủ Diệp Thiên Minh của nhà họ Diệp."

Lúc này Diệp Thiên Minh cũng đi tới. Tiêu Binh và Diệp Thiên Minh liếc mắt nhìn nhau, anh phát giác trong mắt Diệp Thiên Minh hình như lóe lên điều gì đó kỳ quái, lại khó có thể miêu tả được.

Tiêu Binh tiếp tục ép hỏi: "Bọn họ không bảo cô giết Diệp Tiểu Hi?"

"Cô hai nhà họ Diệp sao? Cố chủ không bảo chúng tôi giết cô ấy... Chúng tôi thậm chí không biết hôm nay cô ấy cũng sẽ đến."

Trong đầu Tiêu Binh hiện lên một ý nghĩ, xem ra chuyện ám sát lần này có liên quan đến việc Diệp Thiên Minh nhờ mình tìm Trương Nhất Chỉ cứu Diệp Bán Thành. Đối tượng mà đối phương muốn ra tay không hề bao gồm Diệp Tử, điều này làm cho Tiêu Binh thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù Triển Hồng Nhan cảm giác có chút nhục nhã, nhưng vẫn không khỏi kinh hồn bạt vía hỏi: "Anh có thể buông tha cho tôi không?"

Tiêu Binh lắc đầu: "Cô còn phải làm giúp tôi một chuyện nữa."

"Chuyện... Chuyện gì?"

"Dẫn tôi đi tới đại bản doanh Quỷ Sào của các người."

"Không thể được!" Triển Hồng Nhan rướn cổ kêu lên: "Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng không thể dẫn anh đi..."

Tiêu Binh hỏi: "Thật sự không thể à?"

Triển Hồng Nhan nhắm mắt lại, giọng điệu kiên quyết nói: "Anh giết tôi đi!"

Cô ta rất xinh đẹp, làn da mịn màng, gương mặt cũng rất nhỏ nhắn đáng yêu, khi cô ta nhắm mắt lại, anh sẽ phát hiện lông mi của cô ta rất dài, nếu như anh không suy nghĩ tới chuyện cô ta là một sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, anh thậm chí sẽ cảm thấy cô ta rất hấp dẫn.

Tiêu Binh nghiêm túc nhìn cô ta và bỗng nhiên nói: "Được rồi, cô có thể đi."

Triển Hồng Nhan mở mắt đầy vẻ không tin hỏi: "Anh... Anh nói gì?"

Tiêu Binh lạnh lùng nói: "Tôi đã từng nói tôi hỏi cô, nếu như cô có thể trả lời tôi, tôi sẽ thả cho cô sống sót rời đi. Cô có thể đi."

"Cảm ơn... Cảm ơn..." Triển Hồng Nhan vội vàng đứng lên, sau đó chạy về phía cửa.

Diệp Thiên Minh liếc nhìn theo bóng lưng của Triển Hồng Nhan, ánh mắt lại nhìn một khẩu súng lục rơi trên mặt đất và thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng không nhìn nó nữa, vẻ mặt bình tĩnh.

Đợi đến khi Triển Hồng Nhan đi rồi, Tiêu Binh hỏi: "Anh không cảm thấy tôi quá mức mềm lòng chứ?"

"Ngược lại, tôi cảm thấy được sát khí trên người anh quá nặng." Diệp Thiên Minh cười gượng, sau đó thở dài nói: "Ban đầu, tôi cảm thấy cần giao người kia cho cảnh sát xử lý, nhưng nếu anh thả cô ta đi, thả cũng thả rồi, hi vọng cô ta có thể hối cải làm người, đừng lại làm chuyện xấu nữa."

"Ừ."

Diệp Tử chạy tới trước người Tiêu Binh và ôm anh, mặt áp sát vào trên ngực anh, miệng còn không ngừng nói: "May là anh không có việc gì, may là anh không có việc gì..."

Tiêu Binh mỉm cười vỗ nhẹ vào sau lưng Diệp Tử, khẽ hôn lên trên trán cô dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát. Một đám cảnh sát từ bên ngoài xông vào. Khi nhìn thấy được máu tươi đầy đất, lại thêm tình trạng của Lý Ngũ chết thê thảm như vậy, cho dù là cảnh sát được đào tạo tốt cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, sau đó lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Diệp Thiên Minh đi tới: "Tôi là Diệp Thiên Minh nhà họ Diệp, tôi sẽ theo các anh tới trong Cục cảnh sát lấy lời khai."

Sau khi nói xong, Diệp Thiên Minh quay đầu nhìn về phía Tiêu Binh, nói: "Anh Binh, làm phiền anh đưa em gái tôi về... Em à, em xin nghỉ học một ngày để anh Binh đưa em về nghỉ ngơi cho khỏe."

Tiêu Binh đồng ý và ôm Diệp Tử đi ra khỏi khách sạn. Tiêu Binh bỗng nhiên bình tĩnh nói: "Tố chất tâm lý của anh em rất tốt, trải qua cảnh tượng vừa nãy mà không ngờ anh em hoàn toàn không sợ hãi."

Diệp Tử rất thông minh, lập tức hỏi: "Anh Binh, anh nói vậy là có ý gì?"

Tiêu Binh lắc đầu, thản nhiên nói: "Anh chỉ nói là con cháu nhà họ Diệp các em, từ chị em tới anh em đều không phải là người bình thường..."

Diệp Tử nhìn khắp người Tiêu Binh đều là máu tươi thì đau lòng nói: "Anh Binh, để em đưa anh đi bệnh viện trước."

Tiêu Binh do dự một lát. Viên đạn trong người đúng là cần phải lấy ra, vì vậy đồng ý: "Được."


trướctiếp