Tiêu Binh cầm ly rượu lên, Diệp Thiên Minh chủ
động rót đầy ly rượu cho anh. Anh khẽ nhấp một hớp nhỏ rồi cười nói:
"Anh Diệp có việc muốn nhờ, cũng tính là hạ mình cầu hiền."
Vẻ mặt Diệp Thiên Minh nghiêm túc nói: "Thiên Minh chẳng qua may mắn sinh
ra trong một gia đình giàu có mà thôi, cũng chưa bao giờ biết ai là
trên, ai là dưới."
Tiêu Binh nhìn anh ta hỏi: "Là vì chuyện của cha anh sao?"
"Đúng vậy." Vẻ mặt Diệp Thiên Minh lo lắng nói: “Tình hình sức khỏe của cha
tôi càng lúc càng không tốt. Lần này ông bị bệnh quá đột ngột, thời gian qua đã từng đi khám nhiều bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài nhưng không có
một người có thể chữa trị được, chỉ đành tìm tới Trương Nhất Chỉ được
khen là y thánh của Trung Quốc. Nhưng hai năm trước ông Trương đã thoái
ẩn, từ đó về sau không chữa bệnh cho người khác nữa. Ban đầu chúng tôi
đã định bỏ qua, mãi đến khi anh Tiêu mời được ông Trương đến Giang
Thành..."
Thấy
Tiêu Binh cũng không có vẻ mất kiên nhẫn, Diệp Thiên Minh nói tiếp: "Nếu anh Tiêu có thể nhờ ông Trương chữa bệnh cho bạn anh, chắc cũng có cách mời ông chữa bệnh cho cha tôi. Tất cả những điều này đều chỉ dựa vào
một ý nghĩ của anh Tiêu. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa.
Trước đây anh Tiêu đã từng đi lính, vậy tôi tin tưởng anh Tiêu tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một mạng sống sẽ chết ở trước mặt anh."
"Trách nhiệm thiêng liêng của người lính là bảo vệ quốc gia, bản tính trời
sinh của người lính chính là bảo vệ quốc gia và nhân dân của mình. Trong lòng người lính luôn có lương thiện và chính nghĩa. Có thể anh Tiêu sẽ
nói, cả Trung Quốc có rất nhiều người bệnh mà chết, anh giúp nhà tôi
nhưng không giúp được tất cả mọi người. Nhưng bây giờ mạng người này lại phụ thuộc vào một ý nghĩ của anh, nếu như anh không giúp một tay, anh
còn là người lính sao? Lương tâm của anh có thể yên ổn được sao?"
Trong mắt Tiêu Binh lóe sáng, mỉm cười hỏi: "Anh đang khích tướng tôi sao?"
"Tôi đúng là đang khích tướng anh, chỉ mong cha tôi có thể được cứu chữa."
Diệp Thiên Minh nói: “Nhưng tôi cũng đang nói thật lòng!"
Diệp Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Binh bình tĩnh, anh ta rất khó đoán
được thái độ thật sự của Tiêu Binh, vì thế anh ta thở dài một cái, nói
tiếp: “Những lời tiếp theo đây là lời con trai vì cha mình nói với
anh."
Tiêu Binh khẽ dựa vào ghế, lộ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
"Tôi có một người chị và một người em gái. Cả hai đều rất xuất sắc. Từ nhỏ
cha mẹ tôi đều rất thương yêu chúng tôi. Nhất là mẹ tôi. Bởi vì cha tôi
thường làm việc bận rộn, nên rất ít có thời gian ở bên cạnh chúng tôi.
Bình thường đều là mẹ chăm sóc chúng tôi. Ban đầu, nhà tôi cũng tính là
vui vẻ hoà thuận. Mãi đến năm năm trước, mẹ tôi đột nhiên chết ở trong
nhà, không ai có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết thực sự của bà.
Không lâu sau, cha tôi lại dẫn một người phụ nữ khác về nhà. Người đó
trở thành mẹ kế của chúng tôi."
Tiêu Binh không ngờ nhà họ Diệp còn có chuyện này. Thật sự chính là câu chuyện nhà giàu trong phim truyền hình.
"Từ đó về sau, cha tôi tập trung tất cả sự chú ý vào người phụ nữ đó, bắt
đầu xa cách với chúng tôi... Chỉ còn tốt với duy nhất em gái tôi. Có thể bởi vì em gái tôi còn nhỏ tuổi. Nhưng tôi hận cha tôi... Mẹ tôi chết
còn chưa lạnh, một người phụ nữ khác đã vào cửa nhà họ Diệp chúng tôi,
cưới hỏi đàng hoàng!"
"Nhưng mãi đến khi cha tôi bệnh, tôi mới hiểu được... Cha dù sao cũng là cha
của tôi." Diệp Thiên Minh nhìn Tiêu Binh với vẻ mặt cầu xin nói: “Bây
giờ tôi cầu xin anh giúp đỡ, cũng không phải lấy thân phận con trai của
một gia tộc lớn tới cầu xin anh. Chúng ta dù là có thân phận gì đi nữa,
nhưng chỉ có một thân phận là thuần túy nhất, cũng là quan trọng nhất... Đó chính là anh em, cha con, vợ chồng... Bây giờ tôi lấy thân phận con
của một người đang đối mặt với căn bệnh sắp chết, tới cầu xin anh hãy
giúp tôi."
Con
trai của một gia đình giàu có mà có thể làm được đến mức này thì thật sự không dễ dàng gì. Tiêu Binh bị anh ta làm cho cảm động, đang muốn mở
miệng nói chuyện. Bỗng nhiên chuông điện thoại di động của anh đổ
chuông. Tiêu Binh lấy điện thoại ra xem, thấy phía trên là tên của Diệp
Tử, trên mặt anh lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc lại có phần cưng chiều. Sau khi nhận nghe, giọng nói tuyệt vời của Diệp Tử vang lên trong điện
thoại: "Anh Binh, em sắp đến quán mì rồi, trưa nay anh đưa em ra ngoài
ăn được không?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Anh đang tiếp khách ở bên ngoài rồi."
"Tiếp khách?" Diệp Tử đầy cảnh giác nói: “Nam hay nữ vậy?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Nam."
Diệp Thiên Minh mỉm cười hỏi: "Bạn gái sao? Vừa hay mời cô ấy đi ăn cùng đi. Chúng ta còn chưa ăn mà."
Tiêu Binh giải thích: "Cô ấy sẽ không tới."
Diệp Tử nghe được, bực bội nói: "Ai nói chứ? Bản tiểu thư còn đói bụng đây. Anh mau nói địa chỉ đi, em sẽ tới ngay."
Tiêu Binh suy nghĩ một lát, bèn nói địa chỉ cụ thể cho Diệp Tử biết, sau đó
cúp điện thoại. Có trời mới biết hai anh em gặp mặt sẽ kinh ngạc tới mức nào.
Sau khi
cúp điện thoại, Tiêu Binh nhìn về phía Diệp Thiên Minh với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đã nghe rõ những lời anh vừa nói rồi, tôi quyết định sẽ
giúp anh chuyện này."
Diệp Thiên Minh kích động nói: "Anh Tiêu, anh nói thật sao?"
Tiêu Binh mỉm cười hỏi: "Anh cũng đừng gọi tôi anh Tiêu nữa. Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi ba tuổi."
"Ồ." Tiêu Binh thuận miệng hỏi: “Tuổi chị em anh chênh lệch thế nào?"
"Chị tôi Diệp Hân Di năm nay hai mươi lăm, em gái tôi Diệp Tiểu Hi vừa vặn hai mươi."
Con bà nó, ông đây là trâu già gặm cỏ non, còn lớn hơn Diệp Tử sáu tuổi, nhưng thật ra cũng không tính là quá lớn.
Tiêu Binh gật đầu nói: "Vậy anh gọi tôi anh Binh đi. Bọn họ bình thường đều gọi tôi như vậy."
Bây giờ gọi anh Binh, về sau không chừng sẽ ngược lại, thành em rể của anh thì sao.
Diệp Thiên Minh cũng không ngại, mỉm cười nâng ly lên: "Anh Binh, vậy tôi
cám ơn anh đã có thể nhận lời giúp tôi chuyện này, giúp một người con
trai như tôi có thể làm hết đạo hiếu của mình, tôi mời anh y này."
Hai người đụng ly và cùng uống cạn.
"Anh Binh, trước kia anh từ bộ đội nào xuất ngũ vậy?"
Tiêu Binh cười nhưng không trả lời.
Diệp Thiên Minh cười ha ha nói: "Không sao, nếu không tiện nói thì đừng nói, không tiện nói thì đừng nói. Vậy trước kia anh là người của Giang Thành sao?"
"Không phải." Tiêu Binh lắc đầu: “Giang Thành là quê một người đồng đội của tôi."
"Giang Thành là một nơi tuyệt vời, có thời gian tôi có thể dẫn anh đi khắp nơi chơi đùa một chút."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Có cơ hội tôi chắc chắn sẽ đi."
Diệp Thiên Minh không có chút cao ngạo nào của một cậu chủ trẻ tuổi. Tiêu
Binh lại là người trẻ tuổi có tính cách phóng khoáng hào hiệp. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Bởi vì biết bạn gái Tiêu Binh sắp tới, cho nên
Diệp Thiên Minh cũng không động đũa, chỉ uống chút rượu.
Một lát sau thì Diệp Tử tới. Khi cô mở cửa phòng ra nhìn thấy Diệp Thiên
Minh, cả hai đều sửng sốt. Diệp Thiên Minh không hiểu nói: "Em, sao em
tới đây?"
"Anh..." Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh. Tên thối tha này, anh làm sao có thể
ngồi ăn cơm với anh em chứ? Hơn nữa vừa rồi ở trong điện thoại anh cũng
không nói với em tiếng nào, làm em chẳng có chút chuẩn bị gì cả.
Tiêu Binh cũng không biết làm sao, nghĩ thầm, anh cũng không biết trong lòng em nghĩ gì. Vừa rồi anh đã bảo em không tới, kết quả em không nghe. Bây giờ thì hay rồi, người ta tới nhờ anh giúp đỡ, kết quả phát hiện anh
hẹn hò với em gái người ta, cảm giác này thật kỳ quái.
Diệp Thiên Minh là người thông minh tới mức nào chứ? Thấy Diệp Tử trừng mắt
với Tiêu Binh, anh ta lập tức hiểu ra, sắc mặt biến đổi. Thật không biết là vui hay không, chỉ hỏi: "Anh Binh, Diệp Tử chính là người yêu của
anh sao?"
Tiêu Binh gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Thiên Minh nhíu mày, trong mắt có vẻ suy nghĩ: "Trước đây, anh không biết em ấy là em gái tôi sao?"
"Tôi biết."
"À." Diệp Thiên Minh khẽ gật đầu.
Lúc này Diệp Tử đi tới, ngồi sát bên cạnh Tiêu Binh và tò mò hỏi: "Sao hai người lại ngồi với nhau?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Bọn họ anh có chuyện cần thương lượng, anh của em nhờ anh tìm ông Trương chữa bệnh cho cha em."
"Ông Trương à?"
"Chính là ông cụ em đã gặp tối hôm rước đấy."
"Em nhớ ra rồi."
Diệp Thiên Minh cũng không để ý xem bọn họ đang nói gì, chỉ ngồi một mình
cúi đầu suy nghĩ, rất lâu sau mới bỗng nhiên ngẩng đầu và nhíu mày, vẻ
mặt nghiêm túc nói: "Tôi không biết hai người đang đùa, hay là nghiêm
túc..."
Diệp Tử thật sự không hiểu. Rõ ràng chuyện hôm nay vượt ra ngoài dự đoán của cô. Cô hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.
Lúc này Tiêu Binh là một người đàn ông tất nhiên phải đứng ra nói chuyện.
Anh cũng rất nghiêm túc trả lời: "Diệp Tử là người bạn gái đầu tiên tôi
thừa nhận trong cuộc đời này. Tôi nghĩ tôi nghiêm túc."
Diệp Thiên Minh gật đầu: "Em gái tôi là người thế nào, tôi biết rất rõ. Từ
nhỏ đến lớn con bé chưa từng có người yêu, từ trước đến nay cũng chưa
từng để ý tới một nam sinh nào. Ban đầu tôi còn cho rằng con bé muốn chờ tới sau đại học... Thật ra yêu đương trong lúc học đại học cũng bình
thường, hơn nữa muốn được cha tôi đồng ý cũng hông dễ dàng gì. Nhưng với tôi, dù trong nhà anh có tiền hay không, có xứng đôi có phù hợp với nhà chúng tôi hay không, tôi đều không để ý."
Tiêu Binh cẩn thận lắng nghe. Anh biết có lẽ Diệp Thiên Minh đang nói lời
thật lòng, nhưng tất cả đều không phải điểm chính, quan trọng là Diệp
Thiên Minh có lo lắng gì.
Quả nhiên, Diệp Thiên Minh bỗng nhiên chuyển hướng: "Nhưng con bé là em gái tôi, tôi có thể không quan tâm đối phương là gia đình giàu có xứng với
nhà chúng tôi không, hay là một gia tộc bình thường đang cố gắng phấn
đấu, nhưng tôi phải biết bối cảnh của đối phương có sạch sẽ không, tôi
phải biết rằng người đó có mục đích gì với em tôi không. Anh Binh, tôi
hoàn toàn không biết gì về anh cả."
Sau khi nói xong, ánh mắt Diệp Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Binh,
nói: "Tôi tìm người điều tra về anh, kết quả không thu được gì cả. Hi
vọng anh có thể nói rõ tình hình gia đình của anh cho tôi biết, bao gồm
cả việc anh đã từng đi lính trong bộ đội nào."
Tiêu Binh nhún vai, hơi bất đắc dĩ nói: "Có lẽ cái này không hợp lý lắm, nhưng nếu như tôi không nói thì sao?"
"Vậy tôi không thể đồng ý để cho anh làm bạn trai của em tôi. Nhà họ Diệp là gia tộc đứng đầu Giang Thành. Cha tôi là người giàu nhất Giang Thành,
mỗi ngày đều có rất nhiều loại đàn ông muốn làm bạn trai của em gái tôi. Bọn họ có đủ loại mục đích, tôi không thể đặt em gái tôi vào trong nguy hiểm."
Diệp Tử không muốn để Tiêu Binh chiến đấu một mình. Nghe anh trai mình nói vậy, cô lập tức quật cường nói: "Em tin tưởng anh Binh."
"Nhưng anh không tin!" Vẻ mặt Diệp Thiên Minh cố chấp nói: “Trừ khi anh ta có
thể nói rõ tình hình của mình cho anh biết, bằng không chuyện liên quan
đến em, anh không thể tin tưởng ai được! Anh ta quá thần bí, anh không
dám mạo hiểm!"
Tiêu Binh đột nhiên hỏi một vấn đề rất nghiêm trọng: "Nếu như anh phản đối
hai chúng tôi đến với nhau, tôi lại không bảo ông Trương chữa bệnh cho
cha anh nữa, anh sẽ lựa chọn thế nào?"
Vẻ mặt Diệp Thiên Minh giãy dụa một lúc lâu, sau đó cầm cái ly ở trên bàn
và ném bốp một cái xuống đất rồi đứng phắt dậy. Bình thường Diệp Thiên
Minh là một cậu chủ hào hoa phong nhã khiêm tốn, nhưng bây giờ Diệp
Thiên Minh biểu hiện ra một người phát điên vì bảo vệ gia đình, trong
mắt có phần vẻ điên cuồng: "Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!"