Ngày hôm sau, Diệp Hân Di đi tới văn phòng của
Thường Hoài An, ông ta nhìn Diệp Hân Di cười gượng nói: "Cô Diệp, Tiêu
Binh đã được thả ra rồi. Cô không cần thiết phải tới đây làm gì nữa."
"Cái gì, thả ra rồi sao?" Diệp Hân Di cảm thấy kinh ngạc. Nghĩ đến dáng vẻ
tự tin của Tiêu Binh trước đó, cô ta bỗng nhiên phát hiện ra mình đã xem thường người đàn ông này. Nhưng anh dựa vào bản lĩnh gì mà làm cho
Thường Hoài An phải thả ra vậy?
Diệp Hân Di là một cô gái thông minh. Từ chuyện Thường Hoài An không nể mặt
mình cũng phải bắt Tiêu Binh đi cho bằng được, có thể thấy Tạ Luân chắc
chắn đã bỏ ra số tiền lớn để mua mạng của Tiêu Binh. Mà bây giờ mới bắt
giam một ngày đã thả ra thì chỉ có hai khả năng. Một là Thường Hoài An
nhận sai chuyện bắt lầm người, hai là Tiêu Binh dùng số tiền lớn hơn để
mua chuộc Thường Hoài An.
Dù là khả năng nào, Diệp Hân Di đều cảm thấy mình cuối cùng đã coi thường người đàn ông này.
Diệp Hân Di cố ý mỉm cười nói: "Nếu đã vậy, tôi cũng không tới quấy rầy nữa. Vẫn phải cảm ơn cục trưởng Thường đã nể mặt Diệp Hân Di tôi, có thể xử
lý theo lẽ công bằng như vậy."
Thường Hoài An cười gượng, trên gương mặt đầy vẻ cay đắng. Diệp Hân Di thông
minh tuyệt đỉnh, lập tức lại đoán được là khả năng nào. Xem ra Thường
Hoài An là bị ép phải vội vàng thả Tiêu Binh đi. Lẽ nào Tiêu Binh quen
biết với nhân vật có thực quyền lợi hại nào đó sao? Vậy tại sao anh ta
phải đi làm công trong một quán mì nhỏ chứ? Nguyên nhân là vì cái gì?
Chỉ có điều thật sự có khả năng này. Diệp Hân Di nghĩ đến Trương Nhất
Chỉ, trước đó cô ta đã cảm thấy Tiêu Binh có thể mời được Trương Nhất
Chỉ thì chắc chắn không đơn giản. Sau đó Tiêu Binh nói chỉ là cơ duyên
thôi, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ cũng không phải đơn giản là cơ duyên
như vậy...
Diệp Hân Di đang muốn rời đi, bỗng nhiên cửa lớn của văn phòng bị đẩy ra.
Mấy người mặc đồng phục màu đen từ bên ngoài lao vào, đi đến trước bàn
làm việc của Thường Hoài An và lấy ra thẻ công tác của mình, sau đó lớn
tiếng nói: "Đồng chí Thường Hoài An, có người tố giác anh nhận hối lộ,
bao nuôi tình nhân, bao che tội phạm, cản trở việc thực thi công lý pháp luật, mời anh theo chúng ta về tiếp nhận điều tra."
Vẻ mặt Thường Hoài An trắng bệch, trán đổ mồ hôi và ngã ngồi trên ghế. Sau đó, hai nhân viên thi hành pháp luật đi tới kéo ông ta lên. Diệp Hân Di kinh ngạc nhìn cảnh tượng bất ngờ xuất hiện này. Khi Thường Hoài An bị
đưa đến cửa, ông ta bỗng nhiên trợn tròn mắt, phẫn nộ gào thét: "Diệp
Hân Di, cô đi nói cho tên khốn kiếp kia, cậu ta nói không giữ lời! Tiêu
Binh, tôi muốn ăn thịt cậu, uống máu cậu, tên khốn kiếp này, cho dù tôi
có chết cũng sẽ không tha cho cậu!!!"
Thường Hoài An bị bắt ra khỏi văn phòng, Diệp Hân Di mới thở ra một hơi. Lúc
này, cô ta mới hiểu được vì sao Tiêu Binh tự tin, vì sao nhanh chóng
được thả ra như vậy. Bỗng nhiên trong lòng cô ta thấy nặng nề. Ban đầu
cô ta vốn dự định lợi dụng chuyện Tiêu Binh bị bắt giam để ép Tiêu Binh
làm việc cho mình, bây giờ cô ta mới phát hiện mình càng lúc càng không
nhìn thấu người đàn ông này...
Diệp Hân Di vừa về đến nhà, ông quản gia đã nói cô ta tới phòng của Diệp Bán Thành một chuyến. Trong lòng cô ta có chút buồn bực. Cô ta hiểu rõ tính của cha mình. Cô ta không hoàn thành được chuyện Trương Nhất Chỉ, cha
chắc chắn sẽ rất tức giận. Ở trong nhà này, cha hình như chỉ có nuông
chiều em gái không giới hạn, nhưng quan hệ giữa em gái và cha...
Diệp Hân Di điều chỉnh lại tâm trạng rồi gõ cửa một cái, sau đó liền nghe
được bên trong truyền ra một giọng nói còn rất trẻ tuổi lại dễ nghe: "Là Hân Di à, mau vào đi."
Diệp Hân Di âm thầm hừ lạnh một tiếng. Trong lòng Diệp Hân Di không mấy
thích người mẹ nhỏ này, trên thế giới này lại có mấy người có thể thích
mẹ nhỏ chứ? Chỉ có điều vì lấy lòng cha nên Diệp Hân Di vẫn cố gắng biểu hiện tốt một chút thôi.
Quả nhiên sau khi đẩy cửa ra đi vào, trên gương mặt Diệp Hân Di đã mỉm cười thân thiết, rất thân mật nói: "Dì Liễu, dì ở đây sao? Thấy dì mỗi ngày
đều chăm sóc ở bên cạnh cha tôi, tâm trạng của cha tôi cũng tốt hơn
nhiều."
Trong
phòng ngoại trừ Diệp Bán Thành nằm ở trên giường và Diệp Thiên Minh đứng ở bên cạnh ra, trên giường còn có một người phụ nữ xinh đẹp gần ba mươi tuổi đang ngồi. Cô ta mặc áo ngủ, tóc để xõa sau lưng cho người ta cảm
giác lười biếng, gợi cảm tới mê người. Nếu xét về vẻ bề ngoài, cho dù cô ta xinh đẹp cũng kém hơn Diệp Hân Di vài phần, nhưng cô ta lại có thêm
vài phần quyến rũ và đầy cám dỗ.
Quan trọng nhất chính là dáng người cô ta tuyệt đẹp. Xét về mặt mũi, Diệp
Hân Di cho là không người nào có thể bằng mình, nhưng xét về dáng người
bốc lửa, ngay cả Diệp Hân Di không thừa nhận cũng không bằng được người
phụ nữ này. Đây là người phụ nữ có dáng người nóng bỏng, hấp dẫn nhất,
nhất là dáng người như rắn nước, sợ rằng cho dù là phụ nữ nhìn thấy cũng không nhịn được phải chú ý.
Người phụ nữ này chính là mẹ kế của ba chị em nhà họ Diệp, Liễu Phiêu Phiêu!
Liễu Phiêu Phiêu che miệng cười duyên, cơ thể khẽ rung lên khiến cái áo ngủ
khoét cổ sâu lộ ra khe rãnh với làn da trắng mê người, thu hút ánh mắt
người khác. Nhưng ánh mắt của Diệp Thiên Minh trước sau đều tập trung
vào cha mình, dường như không hề liếc nhìn cô ta.
"Hân Di càng lúc càng giỏi ăn nói. Vừa rồi chúng tôi nói chuyện con có nghe
được không? Nghe nói con đi mời Trương thần y, tình hình thế nào rồi?"
Diệp Bán Thành cũng nhìn về phía Diệp Hân Di. Cô ta thở dài nói: "Cha, con
không làm được... Tiêu Binh không chịu giúp đỡ, con tự mình đi tìm
Trương Nhất Chỉ một lần, nhưng ông ta không chịu nói chuyện với con."
Ánh mắt Diệp Bán Thành buồn bã, nhíu mày. Liễu Phiêu Phiêu ở bên cạnh nói:
"Sao trên thế giới này còn có loại người không biết điều như vậy chứ?
Chẳng lẽ bọn họ không biết nhà họ Diệp chúng ta có bao nhiêu tiền à? Có
giá nào mà nhà họ Diệp không trả nổi chứ?"
Giọng nói của Diệp Bán Thành nặng nề và mệt mỏi nói: "Tiền tài không có bất
kỳ ý nghĩa gì với loại người như Trương Nhất Chỉ. Không thể trách người
ta được. Nhưng về Tiêu Binh kia... Con cũng không giải quyết được sao?"
Diệp Hân Di thở dài nói: "Anh ta rất cố chấp, nhưng con sẽ cố gắng hết sức."
Diệp Thiên Minh bỗng nhiên nói: "Sợ rằng sắp không có cơ hội nữa rồi, người
của em ở bệnh viện nghe được tin tức, Trương Nhất Chỉ sẽ ở lại Giang
Thành tối đa hai ngày nữa là rời đi."
Diệp Hân Di liếc mắt nhìn em trai mình, mỉm cười nói: "Thiên Minh, vậy em có ý gì?"
"Em đi cho... Vẫn là cách đi đường vòng cứu nước. Em sẽ tự mình đi gặp Tiêu Binh, nếu như thật sự không được, em sẽ thử đi gặp ngài Trương."
Diệp Bán Thành trầm giọng nói: "Con đi đi... Đừng để cho cha thất vọng..."
"Vâng, cha yên tâm." Vẻ mặt Diệp Thiên Minh nghiêm túc nói: “Con sẽ cố gắng
hết sức. Cho dù có phải bỏ ra một nửa tài sản của nhà họ Diệp, đều phải
cứu sống cha!"
Trong mắt Diệp Bán Thành có phần vui mừng, sau đó nhìn về phía Liễu Phiêu
Phiêu xinh đẹp, mệt mỏi nói: "Các con ra ngoài trước đi. Phiêu Phiêu ở
lại với tôi."
Vẻ mặt Diệp Hân Di quan tâm nói: "Cha, vậy cha phải chú ý tới sức khỏe
đấy. Cha không cần lo lắng, có việc gì cứ gọi con. Dì Liễu, lại làm
phiền dì chăm sóc cho cha tôi."
Liễu Phiêu Phiêu dịu dàng nhìn người đàn ông của mình, mỉm cười nói: "Chăm
sóc người đàn ông của mình, đây không phải là chuyện tôi nên làm sao?"
Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đi ra ngoài. Sau khi đi xuống nhà, Diệp Hân Di hỏi: "Em tính bao giờ thì đi gặp Tiêu Binh?"
"Tất nhiên là em đi ngay rồi." Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: “Thời gian không đợi người nên càng nhanh càng tốt."
Vẻ mặt Diệp Hân Di nghiêm túc nói: "Lần này dù thế nào cũng phải khiến anh ta đồng ý yêu cầu, bằng không chị sợ nếu chẳng may Trương Nhất Chỉ đi
rồi, cha sẽ không chịu nổi nữa. Thiên Minh, tất cả đều nhờ cả vào em."
"Chị yên tâm đi." Diệp Thiên Minh nghiêm túc khẽ gật đầu, sau đó trong mắt
lộ ra vài phần căm hận, giọng điệu lạnh lùng nói: "Mỗi lần thấy người
phụ nữ kia ở bên cạnh cha, em lại hận không thể... Giết cô ta."
Bất cứ lúc nào Diệp Thiên Minh cũng vĩnh viễn có dáng vẻ khiêm tốn, dù là
người có xoi mói mấy cũng phải thừa nhận Diệp Thiên Minh là một người
đàn ông thật sự lịch sự, hơn nữa trên người vĩnh viễn cũng không có
những tật xấu như những con em nhà giàu khác. Duy nhất chỉ khi nhắc tới
người phụ nữ kia, trên mặt cậu ta mới lộ ra sự căm hận.
Diệp Hân Di lắc đầu, nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thiên Minh và khẽ nói: "Đây
là ở nhà, em nói chuyện phải chú ý một chút... Hơn nữa bây giờ cô ta là
mẹ nhỏ của chúng ta."
Diệp Thiên Minh nghe theo, điều chỉnh tâm trạng của mình rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Minh, ánh mắt Diệp Hân Di đầy vẻ phức
tạp, cuối cùng lộ ra vài phần sắc bén không nên có của một người phụ
nữ.
Sau khi chị em nhà họ Diệp ra ngoài, Diệp Bán Thành thở dài nói: "Phiêu Phiêu, em có ý kiến gì về mấy đứa con của anh không?"
Liễu Phiêu Phiêu múc muỗng thuốc cuối cùng lên thổi rồi đút vào trong miệng
Diệp Bán Thành, sau đó mỉm cười lắc đầu nói: "Loại chuyện này... Em
không tham dự."
Diệp Bán Thành thở dài nói: "Anh biết con bé Diệp Tử có thành kiến rất lớn
với anh. Trên thực tế con bé với anh… Bây giờ con bé cũng... Ôi, anh đã
về mấy ngày nay mà con bé chỉ lén hỏi thăm người giúp việc về tình hình
của anh khi không có ai. Đây là người giúp việc lén nói lại với anh, con bé cũng không chịu vào đây thăm anh."
Diệp Bán Thành than thở vài câu, sau đó nói: "Em nói một chút về Hân Di và
Thiên Minh đi. Diệp Tử chắc chắn sẽ không có hứng thú với sản nghiệp gia tộc của anh. Trên thực tế cho dù anh có ép con bé, nó cũng không nhận.
Trong hai đứa trẻ Thiên Minh và Hân Di này, em thấy ai thích hợp tiếp
nhận việc kinh doanh của anh hơn?"
Liễu Phiêu Phiêu khẽ trừng mắt nhìn Diệp Bán Thành, cắn môi với vẻ mặt uất
ức: "Anh... Anh làm gì vậy... Đây là bắt đầu căn dặn hậu sự sao?"
Diệp Bán Thành cười gượng nói: "Anh chỉ suy nghĩ một chút mà thôi. Chờ sau
khi anh chết, anh sẽ để lại cho em và Diệp Tử một khoản tài sản. Nhưng
cuối cùng thì việc kinh doanh của anh vẫn phải giao vào tay một trong
hai người bọn chúng."
Liễu Phiêu Phiêu do dự một lát, sau đó nói: "Mặc dù Hân Di là một cô gái
nhưng rất có năng lực. Trong gia tộc có rất nhiều người ủng hộ. Nhưng so sánh ra thì Thiên Minh cũng không tệ. Cậu ấy rất hiếu thuận, trên người không có vẻ ăn chơi trác táng. Theo bình thường mà nói, cả hai đều có
thể thừa kế sản nghiệp. Nếu Thiên Minh không có khuyết điểm gì, vậy cần
phải..."
Diệp Bán Thành vui mừng mỉm cười và nói: "Ý của em là Thiên Minh sao?"
"Vâng." Liễu Phiêu Phiêu khẽ gật đầu.
"Nhưng chắc hẳn em có thể nhận thấy được, cho dù biểu hiện của Thiên Minh
không mãnh liệt như Diệp Tử, trên thực tế trong lòng nó có chút bài xích em. Nếu như về sau nó tiếp nhận cái nhà này..."
Liễu Phiêu Phiêu cười khổ nói: "Nếu em là người phụ nữ của anh, lẽ nào có thể chỉ suy nghĩ cho mình thôi sao?"
"Phiêu Phiêu..." Diệp Bán Thành nhìn Liễu Phiêu Phiêu và lộ ra tình cảm yêu mến.