Thường Hoài An không ngờ mình sẽ gặp phải Diệp
Hân Di. Xem ra quan hệ giữa Tiêu Binh và nhà họ Diệp quả nhiên không tầm thường, may là trước khi tới ông ta đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý.
Trên thực tế, nếu chỉ vì cháu trai của mình, dù thế nào Thường Hoài An cũng
sẽ không dính vào chuyện rắc rối này. Ông ta hiểu rất rõ cháu trai mình
là loại người nào. Đối với thằng cháu ăn chơi trác táng này, nếu như nó
chỉ trêu chọc con cháu nhà người bình thường, ông ta tất nhiên có mấy
trăm cách để bảo vệ. Nhưng chuyện lần này có liên quan đến nhà họ Diệp,
mà nhà họ Diệp thì không dễ động tới. Về chuyện này, ông ta hiểu rõ hơn
bất kỳ ai khác.
Thường Hoài An là một tên cáo già. Trước khi làm việc ông ta đều sẽ cân nhắc
kỹ càng giữa lợi ích và cái giá phải trả. Đầu tiên, ông ta đoán được Tạ
Luân nhất định có mâu thuẫn với Tiêu Binh, bằng không sẽ không can thiệp vào chuyện này. Cho nên ông ta đã đòi rất nhiều lợi ích từ trong tay Tạ Luân, nhiều đến mức cho dù ngày nào đó ông ta về hưu không làm nữa,
cũng đủ để ông ta hưởng thụ mấy đời. Thứ hai, chuyện này có lý có tình,
mặc dù không có chứng cứ chính xác, nhưng ông ta xem Tiêu Binh thành kẻ
tình nghi vẫn miễn cưỡng có thể nghe được, cũng có thể ăn nói được với
nhà họ Diệp bên kia.
Hơn nữa, sau khi ông ta biết Tiêu Binh chỉ là một người làm công, ông ta
tuyệt đối không tin nhà họ Diệp sẽ vì một Tiêu Binh mà căng thẳng với
mình, càng không tin Diệp Bán Thành sẽ bằng lòng giao tương lai con gái
của mình cho Tiêu Binh!
Theo ông ta thấy, Diệp Tiểu Hi chẳng qua chỉ vui đùa với Tiêu Binh một chút mà thôi!
Thấy Diệp Hân Di đi qua, Thường Hoài An bảo nhân viên cảnh sát kia tạm thời
cất còng tay, sau đó xoay người cười ha hả nói với Diệp Hân Di: "Cô Diệp đã tới à."
Diệp Hân Di mỉm cười, ánh mắt long lanh và chân thành nói: "Cục trưởng
Thường, Tiêu Binh là bạn tốt của tôi, hơn nữa mới từ bên ngoài tới, ông
dẫn người đến bắt anh ấy, chắc hẳn có hiểu lầm gì đúng không?"
Đám người Tô Tiểu Tiểu không ngờ Tiêu Binh còn quen biết với một người bạn
xinh đẹp như vậy, Tiêu Binh biết người phụ nữ này chưa thể nói là kẻ
địch của mình, nhưng tuyệt đối không phải bạn, trong lòng anh biết cô ta đến đây thì nhất định phải là có mục đích nào đó, bởi vậy đứng im xem
thử tình hình sẽ thế nào.
Thường Hoài An cười giống như một con cáo già: "Cô Diệp à, theo lý thuyết nếu
là bạn của cô thì tôi nhất định phải nể mặt. Tuy nhiên người bạn này của cô có liên quan với một án mạng. Tên trùm lưu manh Cụt Ngón ở khu Long
Sa đã bị giết chết, hắn vừa vặn có mâu thuẫn với Tiêu Binh, thậm chí còn bị Tiêu binh ra tay đánh một trận, lúc đó có không ít người đều đồng ý
làm chứng. Chuyện này khiến tôi bị áp lực rất lớn. Hơn nữa, tôi làm cảnh sát đã nhiều năm, làm việc theo pháp luật và công bằng là trách nhiệm
của tôi. Mong cô tha lỗi, tôi không thể giúp cô trong được chuyện này."
Diệp Hân Di cười nói: "Không phải chỉ là một tên lưu manh chết đi thôi sao?"
Thường Hoài An cười hì hì nói: "Lưu manh cũng là một mạng người."
"Cục trưởng Thường không hiểu ý của tôi rồi. Nếu hắn là lưu manh ngoài
đường, bình thường số lần đánh nhau chắc chắn rất nhiều, người đắc tội
cũng rất nhiều. Nếu như chỉ dựa vào chuyện bạn tôi và hắn từng có mâu
thuẫn, sợ rằng còn chưa đủ để lấy làm chứng cứ. Cục trưởng Thường, ông
nói có phải không?" Trong mắt Diệp Hân Di lóe ra ánh sáng tự tin, cô ta
quả thật không phải là một người đàn bà bình thường. Mọi người đều nói
ngực lớn thì không có đầu óc, nhưng ngực của cô rất lớn, đầu óc cũng rất thông minh.
Thường Hoài An lắc đầu, mỉm cười và khẽ nói: "Nếu chỉ như vậy thì đương nhiên
không thể định tội được. Nhưng có người tận mắt thấy giữa đêm hôm khuya
khoắt người bạn kia của cô đã lẻn vào khu nhà của Cụt Ngón."
Tiêu Binh tin chắc ngày đó tuyệt đối không có người nào theo dõi, càng không thể có bất kỳ người nào phát hiện. Cho nên khi nghe Thường Hoài An nói
như vậy, anh lập tức hỏi: "Ai?"
Nếu đổi lại là bình thường, Thường Hoài An tuyệt đối không thể nào lãng phí nhiều thời gian với một kẻ tình nghi phạm tội như thế, nhưng nếu chuyện này liên lụy đến người bạn nhà họ Diệp, Thường Hoài An vẫn phải nói
thêm vài câu: "Nhân chứng tận mắt nhìn thấy là Trương Đức, người giúp
việc trong nhà Tạ Luân – một chủ xí nghiệp của Giang Thành"
Lần này, người biết rõ nội tình đều hiểu, Tiêu Binh và nhà Tạ Luân xảy ra
mâu thuẫn, rất có thể đối phương vu oan hãm hại, bỏ đá xuống giếng. Mà
người trong quán mì còn biết trước đó Tiêu Binh đã đắc tội với cháu trai của Thường Hoài An, điều này hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng.
Diệp Hân Di nhíu mày, hỏi: "Vậy nhân chứng cho lời khai có đáng tin không?"
Thường Hoài An mỉm cười nói: "Chuyện này thì phải nhờ vào hệ thống cảnh sát
chúng tôi tự mình tới phân biệt. Cô Diệp cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không
bỏ qua một người xấu nào, cũng sẽ không đổ oan cho người tốt."
Trong lòng Diệp Hân Di âm thầm cân nhắc, nếu như trực tiếp lấy danh nghĩa nhà họ Diệp ra ép Thường Hoài An, sợ rằng sẽ đắc tội với cục trưởng cục
cảnh sát khu Long Sa này. Cho dù cô ta không quan tâm tới chuyện đắc tội một cục trưởng như thế, nhưng cũng phải xem có cần thiết hay không,
cũng phải nhìn từ trong đó có thể thu được lợi ích lớn thế nào đã. Hơn
nữa đắc tội một người cũng có phân chia ra nặng nhẹ, nếu như làm cho đối phương bẽ mặt ở trước mặt nhiều người như vậy thì cũng không phải là
đắc tội nữa, mà là kết thù kết oán rồi.
Vẻ mặt Diệp Hân Di nghiêm túc nói: "Cục trưởng Thường, trước khi chuyện
này có chứng cứ xác thực, trước khi tòa án còn chưa đưa ra phán quyết,
tôi hi vọng bạn tôi ở bên trong có thể nhận được đãi ngộ công bằng
nhất."
Lời này ngoài mặt là bảo vệ Tiêu Binh, trên thực tế đã thỏa hiệp.
Thường Hoài An thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diệp Hân Di cứ nhất quyết chống lại
ông ta, ông ta thật sự sẽ lo lắng. Nhà họ Diệp có căn cơ quá lớn, cho dù ông ta nhận được lợi ích không nhỏ trong chuyện này, nhưng ai biết được nếu xảy ra mâu thuẫn lớn với nhà họ Diệp thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Hân Di đi tới trước mặt Tiêu Binh. Tiêu Binh nhìn người phụ nữ chói mắt này, mỉm cười nói: "Chúng ta lại gặp mặt."
"Đúng vậy." Diệp Hân Di có việc nhờ người nên thái độ lần này rất tốt. Cô ta hỏi: “Anh có tiện nói riêng một chút không?"
Tiêu Binh liếc nhìn Thường Hoài An, Diệp Hân Di cũng nhìn về phía Thường
Hoài An, hỏi: "Cục trưởng Thường, có tôi đứng ra bảo đảm, chúng tôi muốn nói riêng một chút, chắc không có vấn đề gì chứ?"
Thường Hoài An mừng vòn không kịp cho Diệp Hân Di một ân tình nho nhỏ như vậy, lập tức đồng ý: "Các người cứ nói chuyện đi, tuy nhiên đừng để cho tôi
phải chờ đợi quá lâu."
Tiêu Binh dẫn theo Diệp Hân Di đi tới chỗ nghỉ phía sau. Bên trong phòng nhỏ này có hai cái giường. Hai người đi vào, Tiêu Binh ngồi xuống trước,
sau đó chỉ vào cái giường đối diện, cười nói: "Ngồi đi, đây là chỗ chúng tôi thường nghỉ ngơi, cho dù đơn sơ nhưng vẫn tính là sạch sẽ, sẽ không bẩn bộ quần áo cô Diệp mặc trên người đâu."
Diệp Hân Di mỉm cười ngồi xuống, ánh mắt tự nhiên lộ vẻ uất ức, buồn bã nói: "Anh Binh, hình như anh vẫn còn oán giận Hân Di."
"Không." Tiêu Binh cười nói: “Cô đừng nói như vậy, người khác không biết còn
tưởng rằng giữa tôi và cô đã từng xảy ra chuyện gì mất."
"Ôi." Diệp Hân Di khẽ thở dài: “Chuyện lúc trước, tôi thừa nhận là Tạ Cố
Thành không đúng, nhưng lúc đó anh ta đưa tôi tới sân bay đón cha tôi.
Dù sao anh ta cũng đi cùng tôi, cho dù đúng hay sai thì anh cũng đánh
anh ta trước mặt tôi, tôi đương nhiên cũng không thể im lặng không nói
gì chứ?"
Tiêu
Binh thừa nhận Diệp Hân Di nói không sai, nhất là người tham gia quân
ngũ thì càng hiểu rõ về điều này. Lính của tôi, chỉ có tôi mới có thể
dạy dỗ, khi gặp phải những kẻ thù khác, tất cả đều sẽ đồng lòng đối phó
với bên ngoài.
Diệp Hân Di rất thông minh nên có thể từ trong ánh mắt Tiêu Binh nhìn ra
được tâm trạng của anh. Cô ta cười rất quyến rũ nói: "Anh không trách
tôi chứ?"
"Không trách." Ngoại trừ tha thứ cho Diệp Hân Di ra, Tiêu Binh còn có một tâm
tư khác. Diệp Hân Di này là chị của Diệp Tử, anh cũng không thể đắc tội
quá mức.
Diệp
Hân Di không biết những điều này, cô ta thậm chí không biết quan hệ giữa Tiêu Binh cùng em gái mình. Thấy Tiêu Binh tha thứ cho mình, cô ta bắt
đầu nói đến chuyện chính: "Anh Binh, tôi muốn thương lượng với anh một
việc."
"Ồ? Cô nói đi, chuyện gì vậy?"
Diệp Hân Di mỉm cười, trên mặt đầy tự tin nói: "Cha tôi bị bệnh nặng nên
muốn mời Trương Nhất Chỉ qua chữa trị. Nhưng chúng tôi đã đi năm lần bảy lượt đều bị từ chối. Tôi nghe nói Trương Nhất Chỉ tới Giang Thành, hơn
nữa còn vì nhận được lời mời của anh?"
Tiêu Binh khẽ gật đầu.
"Tôi muốn nhờ anh nói chuyện với ông ấy giúp tôi, mời ông ấy chữa trị cho
cha tôi một lần. Mà bây giờ anh gặp phải phiền toái này, tôi nhất định
sẽ nghĩ cách giải quyết giúp anh." Diệp Hân Di hình như lo lắng Tiêu
Binh sẽ không đồng ý, còn bỏ thêm một liều thuốc mạnh: “Tôi nghĩ anh
nhất định cũng nhìn ra, sở dĩ Thường Hoài An dẫn người đến bắt anh không phải bởi vì thực thi công bằng pháp luật gì đó, mà đã nhận được lợi ích từ nhà họ Tạ. Nếu như không có người giúp đỡ, sợ rằng ông ta rất khó
thả anh ra, cho dù anh đánh rất giỏi, nhưng dù sao một người cuối cùng
cũng không thể nào chống đối lại ban ngành của nhà nước được. Có lẽ ông
ta cũng không quá quan tâm xem anh có tội hay không đâu."
Sau khi Diệp Hân Di nói xong, hai mắt nhìn thẳng vào Tiêu Binh. Cô ta thoạt nhìn rất tự tin, đầu tiên là nói vài lời để bỏ đi sự thù địch của Tiêu
Binh với mình, ngay sau đó mượn cơ hội lần này ra uy cùng khả năng giúp
đỡ của mình khiến anh nợ cô ta một ân tình mà uy hiếp anh. Cô ta không
nghĩ ra Tiêu Binh có bất kỳ lý do nào để từ chối mình.
Bây giờ Tiêu Binh đã rõ, hóa ra Diệp Hân Di tới tìm mình là vì chuyện này.
Thật ra, nếu cô ta trực tiếp yêu cầu Tiêu Binh, nể mặt Diệp Tử, anh nhất định sẽ đồng ý. Đáng tiếc cô ta quá mức tự phụ, nhất là cô ta xem
Thường Hoài An trở thành một cơ hội hiếm có, do đó từ yêu cầu mà biến
thành nửa yêu cầu nửa uy hiếp. Tiêu Binh từ nhỏ đã ghét nhất là bị uy
hiếp.
Vì thế Tiêu Binh lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không giúp cô được."
Sau khi nói xong, Tiêu Binh đi thẳng tới cửa. Anh đã không còn hứng thú để nói chuyện với người phụ nữ kiêu ngạo này.
Diệp Hân Di ngơ ngác, từ sau khi lớn lên, dù cô ta muốn có cái gì đều nhất
định có thể có được. Cô ta không ngờ người đàn ông này vậy mà lại từ
chối mình. Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Binh, trong mắt cô ta lộ ra sự
tức giận, nhưng rất nhanh đã biến thành ngọn lửa hừng hực. Cô ta muốn
chinh phục người đàn ông này!
Tiêu Binh quay lại trong sảnh lớn, Diệp Hân Di cũng đi theo. Từ sau khi Diệp Hân Di đi vào, trong lòng Tô Tiểu Tiểu vẫn chấn động trước gương mặt
cao quý và xinh đẹp của Diệp Hân Di. Cho dù Tô Tiểu Tiểu tự nhận mình
đẹp, nhưng cũng phát hiện ra ánh sáng của Diệp Hân Di gần như có thể che lấp mình và tất cả mọi người. Hơn nữa, người phụ nữ bình thường không
thể có được vẻ cao quý như vậy.
Nhìn thấy Tiêu Binh trở lại sảnh lớn, Tô Tiểu Tiểu không suy nghĩ nữa, mà
nhìn về phía anh nói với vẻ lo lắng: "Anh Binh, anh không thể để bọn họ
dẫn đi được."
Tiêu Binh khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cửa. Bên ngoài quán mì có rất
nhiều người vây xem, trong đó có một cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn rất
trắng trẻo. Tiêu Binh và cậu ta nhìn nhau, trong mắt anh thoáng hiện ra
vẻ giao phó, sau đó mới nhìn về Thường Hoài An, chậm rãi giơ hai tay của mình ra, cổ tay để sát vào nhau và cười híp mắt nói: "Ông thật sự muốn
bắt tôi về sao?"
Nhân viên cảnh sát bên cạnh Thường Hoài An lấy còng tay ra, lao thẳng về phía Tiêu Binh.
Tiêu Binh không hề để ý, vẫn nhìn thẳng vào Thường Hoài An và cười híp mắt
nói: "Cục trưởng Thường, tôi tán thưởng người thi hành pháp luật theo lẽ công bằng, nhưng tôi ghét nhất loại người mê muội lương tâm lấy pháp
luật ra để ngụy trang. Cuối cùng ông là loại người nào thì trong lòng
ông hẳn cũng biết rõ."
Vẻ mặt Thường Hoài An thoáng thay đổi.
Tiêu Binh tiếp tục bình tĩnh nói: "Nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở ông một câu."
"Câu gì?"
"Ông có thể bắt tôi, nhưng… Ông nhất định phải nhớ kỹ... Tôi vào nhà giam, ông xuống địa ngục."
Một tiếng cạch vang lên, tay Tiêu Binh đã bị còng lại.
Ánh mắt tự tin và khinh thường của Tiêu Binh khiến trong lòng Thường Hoài
An thấy lo sợ bất an. Ông ta thẹn quá thành giận, thở hổn hển và chỉ vào Tiêu Binh la lớn: "Dẫn anh ta đi, dẫn đi!"
Tiêu Binh nhếch miệng cười, nghênh ngang đi ở phía trước, cho dù mang còng
tay nhưng mọi người cảm giác anh đi rất hăng hái, giống như những cảnh
sát áp giải anh đều chỉ là con kiến hôi, mà anh là người khổng lồ đứng
giữa đám kiến hôi.
Sau khi đi ra ngoài cửa, Tiêu Binh quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu đang
muốn nói lại thôi, cười phóng khoáng nói: "Đừng nói cho dì biết, tối đa
hai ngày thì tôi sẽ trở về!"
Đây là một loại tuyên thệ, còn là sự khiêu chiến với Thường Hoài An và Tạ Luân.
Nhìn Tiêu Binh tự tin khác thường nói với Tô Tiểu Tiểu như vậy, không hiểu
sao trong lòng Thường Hoài An chợt thấy khủng hoảng và hối hận.
Tôi vào nhà giam, ông xuống địa ngục?
Thường Hoài An xiết chặt nắm đấm. Nếu như đã đắc tội một người như vậy thì
nhất định phải khiến cho hắn chết đi. Nếu hắn đã vào, còn muốn sống sót
trở về sao? Có thể được sao?
Thường Hoài An là cục trưởng cục cảnh sát, không ngờ trong lòng lại nổi lên ý định giết người!