Trong lòng Dư Hạo thấy căm tức, nhưng sau khi
quan sát Tiêu Binh thì cậu ta lập tức lại nghĩ, cho dù ngoại hình người
này có đẹp trai hơn mình, khí chất tốt hơn mình, nhưng hình như cũng
không có gì khác nữa. Hơn nữa, người này chỉ toàn mặc đồ nát, ngay cả
một thứ trông có vẻ hàng hiệu cũng không có, chắc không phải là người có tiền gì. Cô gái mắt cao hơn đầu như Diệp Tử làm sao có thể coi trọng
loại đàn ông này được. Nhất định là do mình suy nghĩ nhiều thôi.
Sở dĩ Dư Hạo hấp ta hấp tấp chạy tới đây, cũng bởi vì một thằng bạn thân
của cậu ta nói đã nhìn thấy Diệp Tử ở trong quán mì, hơn nữa còn ngồi
cùng một người đàn ông khác. Bởi vậy Dư Hạo mới đứng ngồi không yên, vội vàng chạy tới.
Lúc này, trong lòng Dư Hạo không còn lo lắng này nữa nên tâm trạng cũng tốt hơn, hỏi: "Diệp Tử, bên cạnh em là ai vậy? Sao em không giới thiệu một
chút đi?"
"Chào cậu, tôi là bạn tốt của Diệp Tử." Tiêu Binh đứng lên và cười ha hả,
đồng thời còn giơ tay phải ra. Anh nói rất lớn tiếng hai chữ bạn tốt. Dư Hạo nghe được thì nhíu mày.
"Tôi là Dư Hạo, bạn của Diệp Tử." Dư Hạo bắt tay Tiêu Binh qua loa, sau đó
vội vàng rụt tay về, thậm chí còn lấy khăn ra lau tay như sờ phải thứ gì bẩn vậy.
Tiêu Binh chỉ cảm thấy có chút buồn nôn. Má nó, sao giống như một bác gái vậy?
Rõ ràng Diệp Tử, Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên cũng không quá thích diễn
xuất này của Dư Hạo, nếu không phải trong nhà thằng nhóc này có chút
tiền, lại thêm cục trưởng cục cảnh sát khu Long Sa là cậu của cậu ta,
chỉ sợ cậu ta cũng không làm được tới trình độ một người hô, trăm người
đáp như bây giờ. Cũng vì dựa vào bối cảnh gia đình nên cậu ta mới có lá
gan bước vào đội ngũ theo đuổi Diệp Tử.
Tiêu Binh cảm thấy Dư Hạo thật buồn nôn. Dư Hạo cũng cảm thấy Tiêu Binh quá
khó coi. Cậu ta không để ý tới Tiêu Binh nữa, thò tay móc ra hai vé xem
phim và đưa cho Diệp Tử: "Diệp Tử, tối nay chiếu phim "kỳ nghỉ chạy
trốn", có nữ thần Thượng Quan Tiểu Tuyết nổi danh trong làng giải trí
đóng phim đấy. Anh muốn hẹn em cùng đi xem."
"Cô ấy không có thời gian." Tiêu Binh cũng không biết vì sao mình làm vậy.
Có lẽ bởi vì vừa rồi Dư Hạo vô lễ với Lý Hồng, có lẽ bởi vì cậu ta hẹn
Diệp Tử nên anh thấy khó chịu, nói chung chính là ghét thằng nhóc này.
Vì thế còn không chờ Diệp Tử mở miệng nói, anh đã giành trả lời thay
cô.
Cuối cùng
Dư Hạo mới ý thức được người trước mắt này chướng mắt tới mức nào, nhưng ở trước mặt cô gái mình thích, cậu ta vẫn phải giữ vài phần hình tượng
đàn ông lịch sự, vì thế cậu ta chỉ lạnh lùng hỏi với vẻ xem thường: "Tôi đang hỏi bạn tôi, anh làm sao biết được?"
"Bởi vì buổi tối cô ấy có hẹn rồi..." Tiêu Binh cười lộ ra hàm răng rất
trắng, trắng tới mức làm cho Dư Hạo cảm thấy rất muốn đánh: “Hẹn với
tôi."
Vẻ mặt Dư Hạo biến đổi. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một sinh viên, có thể giả vờ
được nhất thời nhưng không giả vờ nổi cả đời. Cậu ta trừng mắt với Tiêu
Binh, sau đó nhìn về phía Diệp Tử với ánh mắt chất vấn.
Diệp Tử lại nhìn về phía Tiêu Binh, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước. Tiêu Binh quả thật thiếu chút nữa thì đắm chìm trong đó. Chà, khả năng biểu diễn
của cô ấy thật quá tốt. Nếu như cô ấy mà đi đóng phim, gần như tùy tiện
cũng có thể nhận được các phần giải thưởng lớn rồi.
Diệp Tử không nói gì, chỉ nhìn Tiêu Binh với ánh mắt yêu thương nồng nàn,
ánh mắt thâm tình tới mức ngay cả Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên cũng
thấy nổi da gà.
Đúng là không tiếng động thắng tiếng động... Không cần chơi như vậy chứ? Má ơi, quá kích thích rồi.
Vẻ mặt Dư Hạo trở nên rất khó coi. Cậu ta không kìm chế được, trong lòng
cảm giác không phục và phẫn nộ, la lớn: "Diệp Tử, em nói cho anh biết,
sao em có thể để ý tới một gã đàn ông quê mùa như vậy chứ? Cả người hắn
toàn mặc mấy đồ nát, rốt cuộc hắn hơn anh ở điểm nào hả? Gia đình hắn có tiền hơn anh, hay quyền thế hơn nhà anh chứ?
Giọng điệu Diệp Tử nói ra bình tĩnh, nhưng chẳng khác nào từng con dao nhọn
đâm về phía trái tim của Dư Hạo: "Dư Hạo, ngoại trừ chút gia thế để lấy
le với bên ngoài, anh còn có gì chứ?"
Gương mặt Dư Hạo tái mét. Diệp Tử nói tiếp: "Tôi đã sớm nói với anh rồi, đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi không muốn chơi đùa với anh. Bây giờ anh cũng
thấy đấy, tôi đã có người yêu, cho nên từ nay về sau nhờ anh giữ khoảng
cách với tôi. OK?"
Vẻ mặt Dư Hạo nhìn về phía Tiêu Binh đầy thâm độc khiến Tiêu Binh bỗng
nhiên thấy không thoải mái. Nhất là khi liên tưởng đến cảnh tượng thằng
nhóc này dùng khăn lau tay... Cảm giác giống như thái giám trong hoàng
cung cổ đại vậy. Ánh mắt anh theo bản năng nhìn xuống phía dưới. Không
biết thằng nhóc này đã tịnh thân chưa nhỉ?
"Mẹ nó, mày nhìn gì đấy?"
"Không..." Ánh mắt Tiêu Binh lại nhìn lướt xuống: “Tôi chỉ muốn xem cơ thể cậu có ổn không thôi."
"Cơ thể tao có ổn hay không tao không biết, nhưng tao biết mày sắp không ổn rồi..." Dư Hạo lùi lại một bước và nói với bốn người bạn phía sau mình: “Thay tôi đập gãy một chân của hắn, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách
nhiệm!"
Diệp Tử chợt đứng phắt dậy, biến sắc và lạnh lùng mắng: "Dư Hạo, anh ấy là bạn
của tôi, xảy ra chuyện anh chịu trách nhiệm à, anh cảm thấy anh chịu
trách nhiệm được sao?"
Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình cũng ngồi không yên. Trần Viên Viên chỉ
trích: "Trước đây anh đã bảo bạn mình cảnh cáo các bạn nam trong lớp
chúng tôi, bảo bọn họ cách xa Diệp Tử. Cô ấy không phải là người yêu của anh, cô ấy đi với ai thì liên quan gì tới anh chứ?"
Hứa Văn Đình nói: "Diệp Tử nói rất đúng, loại đàn ông như anh ngoại trừ dựa vào gia thế của mình đi ỷ thế hiếp người ra, anh còn có cái gì hả? Nếu
là tôi, tôi cũng coi thường anh."
"Con đàn bà đê tiện này!" Nếu Dư Hạo đã lộ mặt thật thì cũng không e ngại gì nữa: “Thứ Dư Hạo tôi muốn có, từ trước đến nay đều không thể không có.
Mấy người đập gãy chân của hắn cho tôi. Diệp Tử, bây giờ tôi muốn em đi
theo tôi!"
Vẻ mặt Diệp Tử bình tĩnh nhìn Dư Hạo, hỏi: "Đi đâu?"
Dư Hạo giơ tay nắm lấy cổ tay cô và cười gằn nói: "Gạo nấu thành cơm."
Tay cậu ta còn chưa chạm vào da của Diệp Tử, Tiêu Binh đã bay lên đá một
cước, tức miệng mắng to: "Mẹ nó, kịch bản máu chó cũng không diễn như
vậy đâu."
Một
đá này trực tiếp đá vào trên bụng của Dư Hạo, ầm một tiếng cậu ta đã bay ra ngoài, liên tiếp đụng đổ hai cái bàn rồi mới ngã xuống đất.
Im lặng.
Cả quán mì đều hoàn toàn yên tĩnh.
Mắt Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên sáng lên, nhìn Tiêu Binh. Anh hùng cứu
mỹ nhân là thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân này là đây chứ đâu!
Ban đầu, hai người bọn họ vẫn cảm thấy cho dù khí chất của Tiêu Binh không
tệ, tuy nhiên thân phận quá thấp, ít nhiều cũng không xứng với Diệp Tử.
Nhưng bây giờ các cô đột nhiên cảm giác có thể tìm được một anh lính làm bạn trai thật sự rất hạnh phúc đó.
Sau khi Dư Hạo bay ra ngoài, mấy người bạn đi theo cậu ta đều bối rối. Bọn
họ âm thầm tính toán, Dư Hạo cao một mét bảy tám, dù thế nào cũng phải
nặng bảy mươi, tám mươi cân. Một đá đã có thể khiến một người bay ra xa
như vậy, bọn họ chắc chắn không làm được.
Dư Hạo nằm trên mặt đất nôn ọe, gần như đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày
ra. Rất nhiều khách hàng trong tiệm mì bị dọa cho bỏ chạy. Có người còn
thấy buồn nôn... Ngoại trừ mấy người tới gây rắc rối và đám người Tiêu
Binh ra, trong quán chỉ còn lại các nhân viên.
Tiêu Binh nhìn về phía bốn người đi theo Dư Hạo. Bốn người kia nhìn nhau,
sau đó gần như cùng lúc chạy về phía Dư Hạo, đỡ cậu ta dậy. Bọn họ vừa
vội vàng chạy về phía cửa, vừa hét lên với Tiêu Binh: "Đừng tưởng bọn
tao sợ mày. Chờ bọn tao đưa cậu chủ Dư tới bệnh viện xong, chúng tao sẽ
còn trở lại."
"Đứng lại!"
Tiêu Binh lạnh lùng quát một tiếng. Mấy người kia lập tức dừng bước.
"Thả cậu ta xuống!"
Bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi gần như đồng thời buông tay. Dư Hạo rơi bịch xuống đất, mặt hôn đất mẹ thân yêu.
"Lăn ra ngoài!"
Bốn người lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng ba người kia đều nhìn người tóc húi
cua. Người kia phun nước bọt xuống đất, mắng: "Mẹ nó, chúng ta có bốn
người còn phải sợ hắn sao? Lăn thì lăn! Ai sợ ai?"
Hắn là người đầu tiên lăn ra ngoài, ba người khác cũng lăn theo.
Tiêu Binh đi từng bước một về phía Dư Hạo. Giọng Hứa Văn Đình có phần phức
tạp nói: "Anh Binh, thả cậu ta đi đi. Gia đình cậu ta... Anh không thể
trêu vào đâu."
"Đúng vậy, anh Binh, dù sao anh đánh cũng đánh rồi."
Tiêu Binh không trả lời mà đi thẳng đến trước mặt Dư Hạo mới dừng lại.
Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên hi vọng Diệp Tử có thể khuyên anh, nhưng
không ngờ cô lại lắc đầu, mỉm cười nói: "Mình nghĩ anh ấy biết bản thân
đang làm gì."
Hứa Văn Đình cười gượng nói: "Điên rồi, nếu như anh ấy ra tay lần nữa, vậy
khẳng định sẽ điên đấy. Diệp Tử, bạn đừng quên, anh ấy không giống như
nhà họ Diệp bạn. Anh ấy căn bản không thể đắc tội với cục trưởng cục
cảnh sát khu Long Sa được đâu. Bạn có thể thuyết phục được người trong
nhà bạn đi bảo vệ anh ấy được sao?"
Diệp Tử khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: "Trên thế giới này có một loại người vĩnh viễn đều không cần người khác phải bảo vệ."
Hứa Văn Đình muốn phát điên: "Trời ơi, mình không biết bạn lấy đâu ra lòng
tin như vậy nữa. Hi vọng anh lính của bạn đừng quá kích động mới tốt."
Dư Hạo giãy dụa đứng lên. Cậu ta chỉ là một sinh viên, cho dù ngày thường
dựa vào việc nhà mình có tiền có thế để đi bắt nạt người khác, nhưng
cuối cùng cậu ta vẫn chỉ là một sinh viên, hơn nữa còn được nuông chiều
từ nhỏ. Một đá kia của Tiêu Binh đã làm cho cậu ta đau đứt ruột dứt gan, trong lòng gần như đã bị ám ảnh.
Tiêu Binh nhìn cậu ta nói: "Vừa rồi cậu bảo người ta đánh gãy một chân tôi, tôi rất không vui."
Mặt Dư Hạo đầy nước mắt nước mũi nhìn Tiêu Binh.
"Tôi nghĩ cậu cũng biết, cho dù nhà cậu có tiền, nhà cậu có thế, nhưng cuối
cùng vẫn là nhà cậu. Cầu người còn không bằng dựa vào mình. Cậu đừng
mong lấy gia thế nhà cậu tới uy hiếp tôi. Nếu như bây giờ tôi đánh cậu,
cho dù có hai cậu cũng không phải là đối thủ của tôi."
"Mày... Mày muốn thế nào?"
"Xin lỗi tôi."
Dư Hạo cắn răng và bắt đầu nắm chặt bàn tay, lấy hết dũng khí mới lớn tiếng nói: "Xin lỗi!"
Tiêu Binh mở miệng lộ ra một hàm răng trắng. Cuối cùng Dư Hạo đã không cảm
thấy hàm răng kia gợi đòn nữa mà trái lại có hơi sợ hãi. Tiêu Binh nhếch miệng cười nói: "Tôi không chấp nhận."
Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Dư Hạo tự nhiên
biến mất không thấy đâu cả. Mọi người chạy ra cửa, sau đó mỗi người đều
há hốc miệng. Ngoại trừ Diệp Tử ra, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không thể
tin được. Tiêu Binh đơn giản đá một đá, lại đá cho Dư Hạo bay ra ngoài
cửa, còn bay xa hơn mười mét qua bên đường bên kia!
Nhìn thấy Dư Hạo ngã trên mặt đất mà không hề nhúc nhích, Trần Viên Viên run rẩy nói: "Sẽ không... Sẽ không chết chứ?"
Tiêu Binh lắc đầu nói: "Cậu ta chỉ hôn mê thôi."
Hứa Văn Đình nói: "Cậu của cậu ta là cục trưởng cục cảnh sát đấy."
"Vậy thì thế nào? Tôi không phải không thể đá một cái." Tiêu Binh đi tới
trước mặt Lý Hồng, vỗ nhẹ vào vai cô ấy vài cái: “Một đá này là đá thay
cho em. Vừa rồi khi bọn họ đi vào, cậu ta đã đẩy ngã em. Người của anh,
bất kể là ai... Người ngoài đều không thể động vào được."
Lý Hồng sửng sốt, mắt hơi ướt. Diệp Tử thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt liền sáng ngời.
Tiêu Binh bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Tử và mỉm cười hỏi: "Buổi hẹn tối nay có tính không?"