"Không ngờ cậu nhận ra tôi." Ánh mắt Trương Nhất
Chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Trạch Thiện, chỉ một ánh mắt vô cùng đơn giản như vậy lại tự nhiên làm cho Chu Trạch Thiện đổ mồ hôi như mưa,
đây là uy nghiêm của cấp trên.
"Tôi... Hai năm trước tôi đã may mắn được tham gia diễn đàn y khoa Trung Quốc,
lúc đó ngài vừa vặn ở trên đài chủ tịch... Ngài là Thái Sơn Bắc Đấu
trong giới y học của cả Trung Quốc, tôi vẫn luôn muốn học tập ngài." Chu Trạch Thiện vừa lau mồ hôi, vừa cười nói, chẳng qua nhìn ông ta cười
còn khó coi hơn cả khóc.
"Học tập tôi cái gì hả?" Trương Nhất Chỉ hừ lạnh nói: “Học tập tôi mà lấy
quyền ra làm việc riêng, ỷ thế hiếp người, không để ý tới mạng người,
xem việc cứu chữa bệnh cho người làm trò đùa sao?"
Giọng nói của Chu Trạch Thiện run run: "Không... Không phải vậy."
"Làm giám đốc thường vụ và hội trưởng danh dự trọn đời của hiệp hội y học
Trung Quốc, tôi tuyên bố từ giờ trở đi tạm dừng chức vụ viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 ở Giang Thành của anh, sau khi trở lại thủ đô, tôi
sẽ thông báo cho tất cả thành viên quản lý hiệp hội y học Trung Quốc
biết về những việc anh đã làm, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Trước đó, chức vụ của anh sẽ do Phó viện trưởng thay thế. Anh có thể cút ra ngoài."
Lúc này, Tạ Luân mới biết ông già bước đi còn run rẩy này lại nắm giữ quyền lớn trong giới y học như vậy. Dù sao quyền của Chu Trạch Thiện chỉ giới hạn ở trong giới y học tại Giang Thành, nhưng cấp bậc của ông ta không
thấp, xem như là một cán bộ cấp phó ban, vậy mà bị ông già này nói tạm
dừng chức vụ là tạm dừng luôn.
Mà Tạ Luân còn nghĩ tới một khía cạnh khác. Ban đầu ông ta tưởng Tiêu Binh này chỉ là một người bình thường từ bên ngoài đến, nếu đã đến địa bàn
của mình thì sẽ giống như một nắm bùn mặc cho mình bóp nặn. Nhưng không
ngờ người này tự nhiên lại quen biết với nhân vật lớn như vậy. Sợ rằng
người này cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu. Thằng con đáng chết kia
không có việc gì chỉ giỏi gây rắc rối cho mình. Sau khi nó ra viện, ông
nhất định phải nhốt nó lại mới được.
"Ngài... Ngài Trương... Xin ngài hãy nghe tôi giải thích đã... Ông chủ Tạ này là chủ xí nghiệp lớn ở thành phố Giang Thành chúng tôi, trước đây từng
quyên góp rất nhiều tiền cho bệnh viện chúng tôi..."
Trương Nhất Chỉ thản nhiên nói: "Ném hắn ra ngoài."
Người vệ sĩ Foye da đen phía sau ông đã bước tới, dùng một tay nắm lấy Chu
Trạch Thiện và ném ra ngoài cửa, sau đó lại đứng ở sau lưng Trương Nhất
Chỉ.
Lúc này,
Trương Nhất Chỉ nhìn về phía Tạ Luân, nói: "Tôi không biết anh có quyền
lớn thế nào ở Giang Thành, nhưng bây giờ tôi có thể nói cho anh biết,
nơi này là bệnh viện, là chỗ cứu chữa ngườibệnh. Ít nhất ở đây không
phải là sân khấu cho anh diễu võ dương oai, mời anh ra ngoài đi!"
Ban đầu, Tạ Luân cao ngạo bảo bọn họ cút ra ngoài, đến bây giờ tình huống
lại xoay chuyển, ông ta cảm thấy mặt già đau rát. Tất cả những điều này
đều là vì một người đàn ông, một kẻ vốn không đáng chú ý trong mắt ông
ta. Ánh mắt ông ta đầy oán độc nhìn về phía Tiêu Binh, giọng điệu thâm
trầm nói: "Chuyện của chúng ta còn chưa chấm dứt đâu. Tôi dám cam đoan,
chỉ cần cậu còn ở Giang Thành một ngày, tôi sẽ làm cho cậu và bạn bè của cậu muốn sống cũng không được!"
Tiêu Binh lạnh lùng cười, trong giọng nói đầy vẻ xem thường: "Tôi có vài
điều nhất định phải nói cho ông biết, con trai ông bị như vậy hoàn toàn
là do tự tìm lấy. Ông làm cha lại tự rước lấy nhục, nhà họ Tạ các người
đã chọc giận tôi rồi... Một điểm cuối cùng, tôi có thể không để ý chuyện ông uy hiếp tôi, nhưng tôi không thể tha thứ việc ông uy hiếp tới người thân thiết bên cạnh tôi..."
Trong khi nói chuyện, Tiêu Binh bỗng nhiên bước tới một bước, một khí thế
đáng sợ xuất hiện. Vệ sĩ với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị phía sau Tạ
Luân chợt biến sắc, hoảng hốt bước tới lấy công làm thủ, đánh một quyền
về phía bụng của Tiêu Binh. Không ngờ anh không nhúc nhích, mặc cho đối
phương đánh vào trên người mình.
Mắt Tạ Luân sáng lên, trên mặt tươi cười đầy vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.
Người vệ sĩ này của ông ta không giống với những người từng bị Tiêu Binh đánh ngã trước đó. Người vệ sĩ này là một trong hai mươi cao thủ thật
sự đứng đầu ở Giang Thành!
Sau khi vệ sĩ này vừa đánh một quyền vào người Tiêu Binh, anh ta cũng cho
rằng mình có thể đánh ngã được Tiêu Binh, nhưng anh ta lại cảm giác nắm
đấm của mình giống như đánh vào một tấm gang. Ngay sau đó, một lực đàn
hồi rất mạnh đã trực tiếp làm cho cánh tay của anh ta đau đớn. Từng khớp xương trên tay đều vỡ ra, máu thịt mơ hồ, máu tươi bắn ra.
Vệ sĩ này vô cùng đau đớn và hoảng sợ nói: "Anh ta là Minh Kình..."
Ầm một tiếng, anh ta đã bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào vách tường trên hành lang và rơi xuống đất hôn mê.
Tiêu Binh đi tới trước mặt Tạ Luân, cơ thể hai người ở khoảng cách rất gần,
anh lạnh lùng nói: "Tôi cũng dám cam đoan, không bao lâu nữa ông sẽ quỳ
xuống cầu xin tôi tha thứ cho cả nhà họ Tạ cuồng vọng không hiểu biết
các người, sám hối cho những gì cha con nhà họ Tạ các người đã làm hôm
nay!"
Nghĩ đến
trước khi vệ sĩ ngất xỉu còn kinh hoàng kêu lên ‘Anh ta là Minh Kình’
trên đầu Tạ Luân đã có mồ hôi rơi xuống. Những lời nói cuối cùng của
Tiêu Binh giống như lời nguyền của tử thần vang vọng trong đầu ông ta.
Trương Nhất Chỉ nhìn hai y tá trong phòng, hờ hững nói: "Đưa người bị thương kia đi, gọi một bác sĩ tới điều trị cho anh ta."
Hai cô y tá trẻ đang ngây người vội vàng vâng dạ, nhưng hai người bọn họ
không làm sao có thể đưa anh ta đi nổi, vội vàng đi gọi người.
Trương Nhất Chỉ nhìn về phía Tạ Luân, giọng điệu bình thản nói: "Bây giờ anh
phải hiểu rõ bệnh viện này không chào đón anh. Người bạn nhỏ của tôi làm việc quá kích động, tôi không muốn anh có vấn đề gì, cho nên anh cũng
có thể rời khỏi đây được rồi đấy."
Vẻ mặt Tạ Luân tái lại như cà tím, nhìn Tiêu Binh vừa sợ vừa hận, môi ông
ta run lên, cuối cùng miễn cưỡng nói ra một câu đe dọa: "Cậu giỏi lắm... Cậu giỏi lắm... Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu. Nhà họ Tạ tôi nhất định sẽ trả lại món nợ này."
Sau khi đe dọa xong, Tạ Luân vội vàng rời đi.
Hai mẹ con Lý Xuân Lan nhìn từ đầu tới cuối, quả thật giống như đang xem
kịch vậy. Ban đầu bọn họ bị người lấy quyền đè người, mãi đến cuối cùng
mọi chuyện hoàn toàn xoay ngược. Đám người xấu, một kẻ chạy trối chết,
còn có một kẻ bị cách chức viện trưởng. Bọn họ quả thật nghĩ cũng không
dám nghĩ, mà tất cả những điều này đều là vì người thanh niên tên Tiêu
Binh kia.
Lý
Xuân Lan càng lúc càng ưng ý với cậu con rể Tiêu Binh này. Mà Tô Tiểu
Tiểu thấy anh giúp nhà cô nhiều việc như vậy, tâm trạng càng thêm phức
tạp.
Trương
Nhất Chỉ đi tới đầu giường của Lý Xuân Lan, Foye kéo một cái ghế đặt ở
phía sau ông. Lý Xuân Lan cố gắng đứng lên nhưng đã bị ông lập tức ngăn
lại nói: "Bà cứ nằm đi, bây giờ bà cần phải tĩnh dưỡng cho tốt."
"Ngài là...."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Dì gọi ông ấy là ông Trương được rồi."
"Ông Trương, vừa rồi thật sự cám ơn ông."
"Được rồi, bà đừng nói chuyện nhiều, để tôi bắt mạch cho bà." Trương Nhất Chỉ ngồi xuống. Chờ sau khi Lý Xuân Lan đưa tay qua, trong ánh mắt kinh
ngạc của Lý Xuân Lan và Tô Tiểu Tiểu, ông nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên trên mạch tay của Lý Xuân Lan. Đây là Trương Nhất Chỉ, bác sĩ đã sớm
đạt tới trình độ cao. Cũng bởi vậy, ông cảm thấy trong giới y học không
còn khiêu chiến nào quá lớn, hơn nữa tính cách ông cổ quái, cho nên từ
hai năm trước ông đã không chữa bệnh cho người khác nữa, ngoại trừ lần
này...
Trương
Nhất Chỉ nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận mạch đập một lát mới mở mắt, mỉm cười nói: "Trái tim đã bắt đầu khôi phục lại. Hai ngày nữa tôi sẽ làm
tiểu phẫu cho bà, sau đó bà ở nhà ăn uống điều dưỡng là được rồi. Tuy
nhiên bà nên nhớ kỹ, về sau phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nghe nói bà
còn mở một quán mì đúng không? Tốt nhất không nên buôn bán nữa."
Vẻ mặt Lý Xuân Lan cảm kích nói: "Ông Trương, cám ơn ông."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cháu cũng thay mặt mẹ cháu cảm ơn ngài."
"Không cần cám ơn, tôi và Tiêu Binh là bạn lâu năm. Nếu như đổi lại thành
người khác, cho dù bọn họ có mời tôi, tôi cũng sẽ không tới. Nếu hai
người muốn cám ơn thì cám ơn cậu ấy là được rồi. Tiêu Binh, tôi đi xử lý chuyện của bệnh viện này trước, cần phải họp với các lãnh đạo của bệnh
viện, giải quyết triệt để viện trưởng không có đạo đức kia."
Trương Nhất Chỉ suy nghĩ một lát, nói: "Cậu biết tôi thích yên tĩnh..."
"Cháu biết." Từ trước đến nay Tiêu Binh đều hiểu ông thích yên tĩnh một mình: “Sẽ chỉ ăn chút đồ ăn vặt thôi, cũng chỉ có hai chúng ta."
Lúc này Trương Nhất Chỉ mới gật đầu cười, sau đó chống gậy và được Foye đỡ rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Trương Nhất Chỉ đi rồi, vẻ mặt Lý Xuân Lan nghiêm túc nhìn về phía
Tiêu Binh: "Tiểu Binh à, người này nhất định là nhân vật lớn trong giới y học, cháu mời ông ấy từ thủ đô tới sao?"
Tiêu Binh gật đầu cười: "Dì, dì cứ yên tâm đi, ông ấy không chỉ có quan hệ
tốt với cháu mà còn là bạn bè của Bội Nhã, cho nên cháu cũng chỉ thuận
miệng nhắc tới thôi."
Lúc này Lý Xuân Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Mạng của bà là do Tiêu Binh cứu
về, nếu như còn tiếp tục nợ anh ân tình lớn như vậy, bà thật sợ về sau
mình không trả nổi, chỉ là bà không biết mình đã không còn bao nhiêu
thời gian nữa.
Tiêu Binh sớm nhìn thấu suy nghĩ của Lý Xuân Lan, thấy bà giống như trút
được gánh nặng thì cười nói: "Dì Lý, dì nghỉ ngơi thật khỏe đi. Có ông
Trương ở đây thì dì cứ yên tâm về chuyện phẫu thuật. Quán mì bên kia đã
buôn bán trở lại, cháu phải qua đó đây. Tiểu Tiểu, buổi tối tôi sẽ tới
thay cô."
Lý
Xuân Lan nói: "Không cần, buổi tối cả hai đều về nghỉ đi, ở đây đã có y
tá chăm sóc dì là đủ rồi. Hơn nữa vừa rồi ông Trương đã lên tiếng, y tá
chắc chắn không dám chậm trễ đâu."
Tô Tiểu Tiểu và Tiêu Binh nghĩ cũng phải. Lại thêm việc học hành của Tô
Tiểu Tiểu không thể bỏ lỡ, cho nên cả hai đều đồng ý. Tiêu Binh nói:
"Dì, vậy cháu tới quán mì làm việc đây. Tiểu Tiểu, buổi tối gặp lại cô
sau."
Tô Tiểu
Tiểu không nói gì, Tiêu Binh cũng không để ý. Cho dù ở cùng với một cô
gái xinh đẹp luôn khó chịu với mình thì có thể có chút kỳ lạ, nhưng mỗi
người trong Long Môn đều là người kỳ lạ, thật ra cô ấy như vậy ít nhất
vẫn tương đối bình thường, cũng không tính là gì cả. Thế là Tiêu Binh
nói xong liền rời đi.
Khi đi đến đầu cầu thang, Tiêu Binh gặp được Tiểu Bắc, cậu khẽ nói: "Vừa rồi em không ra tay..."
Tiêu Binh vỗ nhẹ vào vai cậu, khẽ nói: "Em không cần giải thích, em làm vậy
là đúng. Nếu không phải rơi vào tình huống không thể không xuất hiện thì đừng để lộ thân phận của mình. Anh đi trước đây, buổi tối sau khi anh
về thì em tìm chỗ nghỉ ngơi đi."
Tạ Luân chật vật không chịu nổi dẫn theo vợ rời khỏi bệnh viện, hai người
bọn họ ngồi trong xe. Vẻ mặt Tạ Luân tối tăm, mà bà vợ chanh chua của
ông ta còn không ngừng ầm ĩ.
"Họ Tạ kia, con trai ông bị người ta đánh, ông lại dẫn tôi về nhà với bộ
dạng thảm hại này, thậm chí không dám đánh rắm lấy một cái, ông có còn
là đàn ông không hả?"
"Đàn bà như bà thì biết cái gì?" Tạ Luân đang tức giận, còn bị bà ta nói
không ngừng, cuối cùng ông ta không chịu nổi chỉ vào bà ta mắng: “Đồ đàn bà phá của này, bà còn khóc lóc om sòm nữa, tôi sẽ ném bà ra khỏi xe!"
"Ông... Ông... Ông vậy mà mắng tôi là đàn bà phá của à?" Trương Quân Như cầm
túi lên và mở khóa, lấy bút kẻ mày, son môi, tiền mặt... Bất kể là thứ
gì cầm được đều ném vào mặt Tạ Luân, còn vừa khóc vừa la: “Tôi không
muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa rồi... Ông giết tôi đi..."
"Muốn chết thì chết xa một chút." Tạ Luân cướp lấy cái túi của bà ta và tức
giận nói: “Con mẹ nó, bà có biết thằng kia là một cao thủ Minh Kình
không? Bà có biết cả thành phố Giang Thành cũng không quá năm cao thủ
Minh Kình không? Thằng con bà gây ra cho tôi chuyện phiền phức lớn như
vậy, bà bảo tôi phải làm thế nào đây?"
Trương Quân Như không còn gì để ném nữa, nhưng vẫn không cam lòng, tức giận
nói: "Vậy thì ông không báo thù cho con trai nữa sao? Ông là chủ xí
nghiệp lớn ở Giang Thành mà thậm chí không thể bảo vệ nổi con trai của
mình, ông không thấy mất mặt hả?"
"Ai nói tôi không quan tâm? Bà về nhà trước, tôi đi gặp một người."
"Ông muốn gặp ai?"
"Nữ hoàng đế thế giới ngầm ở phía bắc Giang Thành, Bắc Thiên Vương, Mẫu Đan Tiên Tử!"
Ánh mắt Tạ Luân nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía bệnh viện đã dần xa, trong ánh mắt đầy vẻ căm hận.