Trong lúc Quỷ Bảo đang tự mình xem xét cơ thể bên dưới địa huyệt thì ở phía
trên ni cô Diệu Lâm lại cất tiếng nói: "Mê Hồn hương Quỷ thí chủ đã ngửi, Loạn
Tâm trà thí chủ cũng đã uống, ấy thế mà cho tới lúc này thí chủ vẫn bình yên
vô sự. Tiểu ni đang tự hỏi chuyện này rốt cuộc là sao, do linh dược của tiểu
ni đột nhiên mất đi hiệu nghiệm hay là vì thân thể thí chủ có chỗ đặc biệt hơn
người?".
Dưới địa huyệt vẫn tĩnh mịch không có một tiếng động, ni cô Diệu Lâm không
nghe thấy tiếng trả lời nào của Quỷ Bảo.
Thấy vậy ni cô Diệu Lâm mới nhíu mày đe doạ: "Quỷ thí chủ tại sao không trả
lời? Lẽ nào phải để tiểu ni xuống tay tàn độc khiến thí chủ đau đớn khổ sở thì
mới chịu lên tiếng hay sao?".
Quỷ Bảo lúc này đã xem xét kỹ trong cơ thể. Theo như những gì hắn quan sát
được thì cơ thể hắn vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy là đã bị
trúng độc. Điều này khiến hắn bớt lo đi phần nào.
"Có lẽ sau khi trải qua lần biến đổi đó thì cùng với sức lực, khả năng đề
kháng của ta cũng đã tăng lên rất nhiều".
Thoáng hồi tưởng lại quá khứ, cái ngày gặp gỡ hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục
Ngọc, Quỷ Bảo lúc này mới ngước mắt nhìn lên trần địa huyệt.
"Hừ... Một chút độc dược đó của ngươi cho rằng có thể làm hại được ta?".
"Mạnh miệng nhỉ".
Ni cô Diệu Lâm cười nhạt một tiếng: "Tiểu ni không tin loại khoái hoạt thánh
dược trăm lần dùng trăm lần công hiệu này đối với thí chủ lại mất hết hiệu
nghiệm. Để tiểu ni thử lại xem".
"Thử? Ngươi lẽ nào dám xuống đây cùng ta đối mặt?".
"Hà tất phải".
Ni cô Diệu Lâm lắc đầu: "Quỷ thí chủ, thí chủ có thấy những lỗ hổng trên vách
tường kia không?".
"Ngươi tính làm gì?".
"Hì hì... Thí chủ sẽ biết ngay thôi".
Vừa nói dứt câu thì ni cô Diệu Lâm liền hành động. Chỉ thấy từ các lỗ hổng
trên vách tường đột nhiên có những làn khói hương từ từ tỏa ra. Chưa hết, kèm
theo hương khói còn có cả những dòng nước màu đen tanh tưởi chảy ra, lại thêm
cả các loại rắn độc đang nhô đầu lè lưỡi thở phì phì trông thật đáng sợ vô
cùng.
Xem cảnh ấy, Quỷ Bảo bất giác kinh sợ. Hắn vội thoái lui, tận lực kéo dãn
khoảng cách với vách tường có những lỗ hổng nọ.
Bên trên, tiếng cười khanh khách của ni cô Diệu Lâm lại vọng xuống: "Quỷ thí
chủ, thế nào? Tiểu ni đã không làm cho thí chủ thất vọng chứ?".
Mặc dù trong dạ rất lo lắng nhưng ngoài miệng Quỷ Bảo vẫn cố giữ bình tĩnh
nói: "Hương độc này của ngươi vốn không có tác dụng với ta, ngươi đây chỉ
đang...".
"Ha ha..." Ni cô Diệu Lâm ngắt lời: "Quỷ thí chủ, thí chủ cũng đừng tự tin
quá. Hãy nhìn kỹ xem. Số lượng Mê Hồn hương ta vừa thả ra rất nhiều, thí chủ
liệu kháng cự nổi? Huống chi nếu thực không có cách nào khiến thí chủ bị mê
mẩn tâm thần, vậy những độc xà kia thì sao? À, thêm cả ám khí nữa. Ta không
tin không làm gì được thí chủ".
Ni cô Diệu Lâm tạm ngưng vài giây, sau đó nói tiếp: "Lui một bước, kể cả khi
hương độc, ám khí, độc xà đều không tổn thương được Quỷ thí chủ, vậy thứ nước
độc hôi tanh có thể làm nát đá phai vàng kia thì sao? Đợi đến lúc thân thể thí
chủ bị ngâm trong đó, tiểu ni không tin là da thịt thí chủ vẫn còn có thể vẹn
nguyên".
Quỷ Bảo im lặng. Hắn khó lòng phản bác thêm được nữa. Tuy nói hắn có tu qua
đạo thuật, song cũng bất quá những thứ căn bản mà thôi. Với chút tu vi ít ỏi
hiện tại của mình, hắn căn bản vô phương tự mình đào thoát được.
Quỷ Bảo vừa nghĩ đến đây thì trong địa huyệt đã tràn ngập khói hương, mỗi lúc
một thêm dày đặc. Từ trong các lỗ hổng, thứ nước tanh tưởi màu đen kia hiện
cũng đã bắt đầu chảy xuống.
Hương thơm trộn lẫn cùng xú khí, hỗn hợp ấy khiến cho Quỷ Bảo phải nhăn mặt
nhíu mày. Hắn vội bế khí.
Chính lúc này, bên tai Quỷ Bảo có những tiếng “phì phì” vang lên. Là hơi thở
của độc xà.
Ni cô Diệu Lâm kia quả nhiên gian xảo, nhân lúc Quỷ Bảo bị hương khói dày đặc
che phủ tầm mắt mà thao túng độc xà lao tới tấn công.
Chỉ thấy từ trong làn khói mịt mù, một vài bóng đen phóng ra, lao thẳng về
phía Quỷ Bảo.
Động tác không chậm, Quỷ Bảo ngay lập tức lách mình tránh né, kế đó vươn tay
chụp lấy đuôi rắn, quay tít lên trên không.
Đó là bí quyết để chế ngự rắn, dẫu là loài rắn có tàn độc đến đâu, sau khi bị
quay tít như vậy thì những gân cốt trong toàn thân đều bị sai khớp hết, không
còn động đậy được nữa.
Nhưng...
Bên dưới địa huyệt hiện giờ há đâu chỉ có vài con rắn, trái lại, chúng khá
nhiều. Vài mươi con là ít.
Thời điểm Quỷ Bảo vừa thành công bắt giữ những con rắn ở trước mặt thì sau
lưng hắn, vài con rắn khác cũng đã lao đến rồi.
Phát hiện ra, Quỷ Bảo vội vàng di chuyển. Hắn dùng những con rắn vừa bắt giữ
như một cây nhuyễn tiên quét mạnh về phía sau.
Hiệu quả tức thì. Mấy con rắn định tấn công hắn liền bị ngăn trở ngay. Hiện
chúng đang nằm lăn lông lốc dưới nền đất.
"Tiểu sư phụ!".
Phía dưới địa huyệt thanh âm Quỷ Bảo đột ngột cất lên, giọng nghe khá là hốt
hoảng.
Vì sợ hãi?
Không. Lo thì Quỷ Bảo có lo, sợ cũng ít nhiều, nhưng còn chưa tới mức khiến
cho hắn phải hoảng hốt hô lên như vậy. Thực ra hắn đây là có dụng ý.
Nhắm tình cảnh trước mắt, Quỷ Bảo hắn tự biết nếu vẫn ngoan cố đối chọi, cuối
cùng chịu thiệt sẽ là mình. Hắn chợt nghĩ tại sao mình không giả vờ trúng phải
độc hương để đánh lừa ả Diệu Lâm kia, tạm thuận theo ý nàng rồi tìm cơ đào
thoát, thậm chí quay sang phản kích, thu phục đối phương.
Bên trên, ni cô Diệu Lâm một bộ đắc ý, cao giọng: "Quỷ thí chủ, thí chủ gọi ta
làm gì? Lẽ nào đã bị độc hương cùng độc xà khiến cho hồi tâm chuyển ý?".
Nét mặt có chút đỏ, Quỷ Bảo hồi âm: "Tiểu sư phụ, ta... Đám độc xà này tuy đủ
hình đủ sắc nhưng vẫn không thể nào phong lưu khả ái như tiểu sư phụ được".
"Phong lưu khả ái?" Ni cô Diệu Lâm cười khanh khách: "Quỷ thí chủ, thật không
ngờ thí chủ cũng có thể thốt ra bốn chữ 'phong lưu khả ái' đối với ta. Ôi thật
là... Quỷ thí chủ quả là biết cách làm cho người ta xấu hổ".
"Dâm ni như ngươi mà cũng biết xấu hổ?" Quỷ Bảo thầm khinh, song ở ngoài mặt
thì cũng chỉ có thể thuận theo ý tứ đối phương: "Tiểu sư phụ, nếu tiểu sư phụ
muốn cùng ta vui vầy thì xin hãy thu lại đám độc xà cùng thứ nước độc này đi".
"À, cái này... Hì hì, Quỷ thí chủ, rắn chỉ có thể phóng ra chứ không thể thu
hồi. Tuy nhiên, đám rắn ấy sẽ không dám bò lên vách tường phía nam, vậy thí
chủ hãy chạy đến phía nam đi".
Dưới địa huyệt Quỷ Bảo nhanh chóng làm theo, tung mình nhảy tới góc góc tường
phía nam thì quả nhiên không còn nghe tiếng “phì phì” của đàn rắn độc nữa.
Như biết rằng Quỷ Bảo đã có mặt ở góc tường phía nam trong địa huyệt, ni cô
Diệu Lâm lần nữa lên tiếng: "Quỷ thí chủ, thí chủ hãy đưa tay sờ lên vách xem
có thấy hai cái nút hình tròn không?".
Quỷ Bảo đưa tay sờ trên vách tường thì quả phát hiện ra hai cái nút hình tròn
bằng đá, bèn gật đầu: "Đúng vậy. Tiểu sư phụ muốn ta phải làm gì?".
Ni cô Diệu Lâm chỉ điểm: "Quỷ thí chủ hãy nắm lấy cái nút bên trái, trước tiên
hãy quay ba vòng về bên phải, rồi sau đó hãy kéo bật ra".
Quỷ Bảo làm theo lời ni cô Diệu Lâm nói. Gần như lập tức, trên vách tường bỗng
vang lên những thanh âm nặng nề. Liền theo là tiếng cười dâm đãng của ni cô
Diệu Lâm.
"Quỷ thí chủ, đường sống đã mở rồi đó. Bây giờ thí chủ hãy tiến vào. Sau khi
đi hết con đường hầm thì sẽ đến Hoan Hỷ Thiền Viện. Ta sẽ đợi thí chủ ở đó".
Quả đúng như lời ni cô Diệu Lâm, phía bên kia cánh cửa có một con đường hầm,
bên trong lan toả hương thơm lạ lùng.
"Mùi hương này...".
Khẽ nhíu mày, Quỷ Bảo lại tiếp tục bước đi.
Con đường ngầm dài hơn mấy trượng, chẳng quanh co gì, chỉ có điều càng đi nó
lại càng hướng lên phía trên. Xem ra Quỷ Bảo hắn đang ra khỏi lòng đất.
Quỷ Bảo im lặng bước đi, mà lạ một điều là hắn càng đi thì bước chân càng
chậm, hai mắt càng mất đi sự thanh tỉnh. Khuôn mặt hắn, nó mỗi lúc một đờ đẫn.
Cuối con đường hầm có một cánh cửa, bên trên cánh cửa có đề bốn chữ "Hoan Hỷ
Thiền Viện". Khi Quỷ Bảo tới nơi thì từ bên trong cánh cửa ấy, một thanh âm
trong trẻo truyền ra.
"Quỷ thí chủ, mau vào đi".
Thần trí của Quỷ Bảo lúc này đã chẳng còn được bao nhiêu phần thanh tỉnh, hắn
đờ đẫn làm theo.
Cánh cửa bật ra, một không gian tươi mới liền xuất hiện. Đông tây nam bắc,
nhìn đâu cũng thấy một màu hồng, hương bay ngào ngạt...
Trong phòng, trên bốn bức tường chỗ nào cũng đều có treo những bức họa nam nữ
loã lồ quấn chặt lấy nhau, rất màu mè và khêu gợi...