Nữ nhân mặc chiếc áo lông màu hung vừa đáp xuống đất liền khịt mũi mấy cái,
trông tựa như là đang đánh hơi thứ gì. Ở bên cạnh, nữ nhân thứ hai cũng đồng
dạng, cặp mắt sắc sảo nhìn ngó chung quanh.
Được một lúc, nữ nhân mặc chiếc áo lông màu hung nói: "Tiểu Mi, chỗ này có vẻ
được đấy".
"Ừm." Tiểu Mi nhẹ gật đầu: "Rất thích hợp cho chúng ta làm nơi ẩn náu".
Xoay đầu lại, nàng hỏi: "Lục Ngọc, chúng ta chia nhau dùng thần thức tra xét
thêm đi".
"Ừ. Ở đây chắc cũng không có tu tiên giả hay là yêu tinh nào khác đâu".
Và như thế, phân ra hai hướng đông tây, hai cô gái nhanh chóng khuếch đại thần
thức, đồng thời di chuyển.
Một đỗi sau.
Cả hai phản hồi vị trí cũ. Lục Ngọc là người đầu tiên lên tiếng: "Tiểu Mi, thế
nào?".
"Có người." Tiểu Mi đáp: "Hai kẻ phàm nhân, một nam một nữ".
"Người trần mắt thịt chả đáng lo".
Lục Ngọc nhếch môi, nói tiếp: "Tiểu Mi, ta thấy thế này lại càng tiện".
"Tiện thế nào?" Tiểu Mi hỏi lại.
Lục Ngọc hồi đáp: "Có hai tên nô bộc để cho chúng ta sai bảo, buồn chán có thể
dùng chúng mua vui, ngươi nói có tiện không?".
"Hì hì... Lục Ngọc ngươi đúng là xú yêu tinh".
"Thế Tiểu Mi ngươi nghĩ mình là một thiện yêu chắc?".
...
Trong lòng đã có chủ đích, Tiểu Mi - Lục Ngọc, hai nữ yêu tinh liền hướng nơi
cư ngụ của Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi đi tới.
Phát hiện ra bọn họ, Quỷ Linh Nhi và Quỷ Bảo không khỏi khẩn trương. Bảo kiếm
đã được cầm lên, Quỷ Linh Nhi cảnh giác hỏi: "Các người là ai?".
Hai nữ yêu tinh Tiểu Mi và Lục Ngọc quay mặt nhìn nhau, cùng cười.
"Tiểu Mi, nàng ta hỏi chúng ta là ai kìa?".
"Hì hì... Vậy Lục Ngọc, chúng ta có nên nói rõ thân phận cho nàng biết
không?".
"Ngươi nói xem".
Tiểu Mi không hồi âm. Nàng xoay đầu, con mắt đảo qua Quỷ Linh Nhi, cuối cùng
dừng ở trên người Quỷ Bảo. Nhẹ liếm môi, nàng nở nụ cười quyến rũ: "Cũng không
tệ. Có thể giúp ta mua vui...".
Nơi đối diện Quỷ Bảo bị người nhìn với ánh mắt ngập tràn gian ý như vậy thì
không khỏi nhíu mày. Song chẳng đợi hắn mở miệng thì bên cạnh Quỷ Linh Nhi đã
lên tiếng.
"Ta hỏi lại, các ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?".
Thái độ của Quỷ Linh Nhi lúc này thực sự không tốt. Thanh kiếm trong tay nàng
hiện cũng vừa mới được rút ra khỏi vỏ. Xem bộ dạng nàng cứ như thể đang muốn
giết người vậy.
Hung dữ là thế, song đối vơi Lục Ngọc và Tiểu Mi thì lại chả có ý nghĩa gì.
Các nàng là yêu tinh kia mà. Phàm nhân thế tục, bọn họ làm sao đủ khả năng để
thương hại các nàng.
"Chậc..." Lục Ngọc nhìn Quỷ Linh Nhi, lắc đầu: "Tiểu muội muội, sao lại hung
hăng như vậy? Ngươi làm tỷ tỷ hoảng sợ đấy".
"Hai vị." Im lặng từ nãy giờ, Quỷ Bảo cuối cùng cũng lên tiếng: "Chúng ta và
các vị không quen không biết, thứ không thể tiếp đón. Xin hãy rời khỏi đây
cho".
"Ồ, bảo chúng ta đi sao?" Tiểu Mi nhoẻn miệng cười, dáng vẻ lẳng lơ hướng Quỷ
Bảo nói: "Muốn chúng ta đi cũng được thôi, nhưng ngươi phải đi cùng với chúng
ta cơ".
"Hừ!".
Đã sớm khó chịu, Quỷ Linh Nhi quyết định xuất kiếm luôn. Nàng không muốn hỏi
han thêm gì nữa. Hai nữ nhân xa lạ trước mặt, bọn họ rõ ràng không có ý tốt.
Tướng mạo kỳ dị, quần áo hở hang, tư thái lại còn lẳng lơ như vậy... Cứ đánh
trước rồi hẵng nói sau.
Ý định của Quỷ Linh Nhi là vậy, muốn dạy cho hai vị khách không mời này một
bài học. Với võ nghệ của mình, nàng tin sẽ chẳng khó khăn gì. Tuy nhiên, thực
tế lại không như nàng dự liệu. Nàng đâu biết được hai kẻ lẳng lơ trước mắt
đây, bọn họ vốn chẳng phải thường nhân. Thực chất bọn họ là yêu tinh. Một con
hồ ly tinh và một con ngô công tinh. Mặc dù đạo hạnh chưa cao, song chút biến
hoá ấy cũng quá đủ để thu phục Quỷ Linh Nhi rồi.
Chỉ thấy ngay khoảnh khắc đầu mũi kiếm đâm tới, thân ảnh Tiểu Mi đột nhiên
biến mất. Đến khi nàng xuất hiện lại thì đã ở ngay sau lưng Quỷ Linh Nhi.
"Linh Nhi coi chừng!".
Trông thấy thủ đoạn quỷ dị của Tiểu Mi, Quỷ Bảo lập tức kinh hô. Tất nhiên là
hắn cũng chẳng nói không không, thực tế thì hắn đã lao tới trợ chiến.
Chỉ là... Thế tục phàm nhân thì vẫn chỉ là thế tục phàm nhân, nhiều thêm một
tên cũng bất quá làm vật trang trí mà thôi.
Một lần nữa thân ảnh Tiểu Mi tiêu thất. Rồi sau đó, một dải hồng quang lướt
qua người Quỷ Bảo, đem hắn đánh gục.
"Sư phụ!".
Quỷ Linh Nhi lo lắng hô gọi, xoay người biến chiêu.
Đường kiếm rất hiểm. Dám cá dưới một kiếm tinh túy này, kể cả có là các lão
tiền bối đứng đầu võ lâm cũng khó lòng đỡ nổi. Tiếc thay, Tiểu Mi lại không
phải người phàm. Đứng trước chiêu kiếm hung hiểm, Tiểu Mi nàng cũng chỉ nhếch
môi khinh thị. Nàng thậm chí chả buồn tránh, thản nhiên uốn người, dùng miệng
đón đỡ.
Không sai. Là miệng chứ không phải tay. Lúc này, lưỡi kiếm sắc bén của Quỷ
Linh Nhi hiện đang bị hàm răng nàng giữ chặt. Rồi... "Crắc" một tiếng, lưỡi
kiếm gãy đôi trước sự khiếp sợ của Quỷ Linh Nhi.
Chưa bao giờ Quỷ Linh Nhi mường tượng ra được cảnh này. Võ nghệ của mình lợi
hại tới đâu nàng tự biết. Một kiếm này của nàng, thế gian thiết nghĩ nhẹ nhàng
hoá giải được cũng chỉ có duy nhất một người: Tuyết Nữ Vân Đồ. Kẻ khác đối
mặt, nếu muốn toàn mạng thì buộc phải thoái lui. Ấy vậy mà nữ nhân lẳng lơ
trước mặt nàng đây...
Chỉ dùng miệng liền ngăn chặn? Mà không, đây nào phải chỉ đơn thuần cản ngăn.
Nàng ta thậm chí đã hủy luôn bảo kiếm của nàng.
Và bây giờ...
"Tiểu muội muội, hung hăng đủ rồi chứ?".
"Nếu vậy thì tới lượt tỷ tỷ. Tiếp chiêu!".
Lời vừa dứt Tiểu Mi liền xoè tay đánh ra một chưởng. Chỉ thấy từ lòng bàn tay
nàng một đạo hồng quang bay ra, nháy mắt đã đến trước người Quỷ Linh Nhi.
Tốc độ quá nhanh, Quỷ Linh Nhi muốn tránh cũng chẳng kịp, chỉ đành vung tay,
dùng nội lực đón đỡ.
Ong!
Kết quả... Không có bất ngờ nào xảy ra. Phàm nhân thế tục căn bản vô pháp đọ
cùng yêu ma. Quỷ Linh Nhi, nàng vừa mới bị đánh bay về phía sau.
Chưa chịu dừng lại, yêu nữ Tiểu Mi lao theo, giơ cao cái chân thon dài bồi
thêm cho Quỷ Linh Nhi một cước.
Binh!
...
"Được rồi được rồi! Tiểu Mi ngươi còn đánh nữa thì bọn chúng sẽ chết đó!".
Đứng một bên quan chiến từ nãy giờ, hồ ly tinh Lục Ngọc rốt cuộc đã phải xen
vào. Nếu còn im lặng, hai kẻ phàm nhân kia chỉ e mạng nhỏ sẽ không còn.
"Ngươi coi. Hai người bọn chúng đều đã bị ngươi đánh cho bất tỉnh rồi".
"Hì hì..." Ngô công tinh Tiểu Mi cười, nói: "Lục Ngọc ngươi yên tâm đi, ta ra
tay rất có chừng mực, không chết được đâu".
"Nếu ta không ngăn, lúc này chỉ e bọn chúng đều đã đi diện kiến Diêm vương gia
rồi".
"Thì... lỡ chết thì thôi, đem bọn chúng xé ăn là được. Chỗ này thiếu gì nhân
loại cho chúng ta đánh bắt".
"Biết là vậy, nhưng mà... Tiểu Mi, ngươi nên nhớ tình cảnh hiện giờ của chúng
ta. Khiến người chú ý sẽ không tốt đâu".
"Aizz... Biết rồi biết rồi...".
Tiểu Mi cũng chẳng muốn tranh cãi, xoay bước hướng thạch động đi vào: "Hai
người bọn chúng ngươi xử lý đi. Ta đi xem hang động này một chút".
...
Trải qua trận đấu rất không cân sức với ngô công tinh Tiểu Mi thì cả Quỷ Bảo
lẫn Quỷ Linh Nhi đều đã thụ thương, may sao thương tích không nặng. Sau một
đỗi hôn mê, lúc này bọn họ đã tỉnh lại. Quỷ Bảo là người đầu tiên mở mắt.
Nhìn thấy đồ nhi vẫn đang nằm bất động, hắn không khỏi khẩn trương.
"Linh Nhi! Linh Nhi!".
Ngồi bên đống lửa gần đó, Tiểu Mi lên tiếng: "Nha đầu đó vẫn chưa chết đâu".
"Ưm..." Vừa khéo, ngay khi lời ngô công tinh Tiểu Mi kết thúc thì kẻ hôn mê
trên đất cũng bắt đầu thanh tỉnh. Sau một tiếng ưm khẽ, Quỷ Linh Nhi cựa mình,
dần mở mắt.
"Linh Nhi".
"Sư phụ...".
Quỷ Linh Nhi dùng tay đặt lên trên ngực, nhăn mày gượng dậy. Chừng trông thấy
hai nữ yêu tinh Lục Ngọc và Tiểu Mi, nàng liền trở nên khẩn trương.
"Các ngươi...".
"Tiểu muội muội, bị thương như vậy mà thanh tỉnh cũng mau đấy".
"Các ngươi... Rốt cuộc các ngươi là ai?".
Đã biết sự lợi hại của đối phương, Quỷ Linh Nhi làm sao lại không lo lắng cho
được. Nàng cảm thấy hai nữ nhân đang thản nhiên ăn uống những thức ăn mà nàng
đã chuẩn bị cho buổi tiệc đêm này đây vô cùng kỳ lạ, chẳng giống thường nhân.
Người bình thường ai lại có thủ đoạn ghê gớm như thế? Đánh bại nàng chỉ trong
tích tắc, phương thức ra tay còn rất chi quỷ dị.
"Chúng ta?" Cắn một miếng thịt lớn, ngô công tinh Tiểu Mi cười khúc khích:
"Tiểu muội muội, ngươi đoán thử xem?".
"Các ngươi... các ngươi lẽ nào là tu sĩ?" Nói ra không phải Quỷ Linh Nhi mà là
sư phụ nàng - Quỷ Bảo.
Hắn có cơ sở để đưa ra suy đoán như vậy.
"Tu sĩ?" Tiểu Mi xoay đầu lại nhìn hồ yêu Lục Ngọc.
Lục Ngọc cười nhẹ: "Hmm... Hẳn cũng có thể xem là tu sĩ nhỉ?".
Dời mắt sang người Quỷ Bảo, Lục Ngọc nói tiếp: "Ngươi nói cũng không sai,
chúng ta có thể xem là tu sĩ. Chỉ có điều... thay vì tu sĩ, hai chữ 'yêu tu'
sẽ thích hợp hơn đấy".
Yêu tu?
Quỷ Bảo sợ hãi: "Các ngươi... các ngươi là yêu quái?".
"Sao? Các ngươi không tin? Vậy để ta cho các ngươi thấy rõ nhé".
Nói rồi Tiểu Mi đem chiếc đùi gà trên tay ném đi, ngưng thần điều khiển dòng
chảy yêu lực nơi thể nội.
Chuyện thần kỳ lập tức xảy ra. Thân thể Tiểu Mi nàng đột nhiên vặn vẹo, loáng
cái từ một cô gái xinh đẹp mỹ miều đã biến thành một con rết đỏ to lớn. Bề
ngang của nó, so ra còn lớn hơn thân người Quỷ Bảo.
"Khà...".
Cái đầu rết khổng lồ đưa về phía Quỷ Bảo, từ bên trong, giọng của Tiểu Mi
truyền ra: "Thế nào? Thấy ta có xinh đẹp không? Ha ha ha!".
Quỷ Bảo im lặng. Bên cạnh Quỷ Linh Nhi cũng câm nín. Bọn họ quá khiếp sợ rồi.