Từ sáng đến trưa, sinh hoạt của hai sư đồ vẫn diễn ra bình thường. Quỷ Linh
Nhi thì chăm chỉ luyện công, dạo quanh hạp cốc; riêng phần Quỷ Bảo, hầu hết
thời gian hắn đều dùng vào việc đọc sách, nghiên cứu y thư.
Cứ thế, một ngày giống như mọi ngày. Ít nhất thì cho đến buổi xế chiều.
Khi ánh dương quang đã nhạt, trên bầu trời Thiên Sơn một đạo hồng quang bất
ngờ bay lại. Chừng đáp xuống, linh quang tán đi, một nhân ảnh quen thuộc liền
hiện ra trước mắt Quỷ Linh Nhi và Quỷ Bảo.
Đích thị Dịch Phong - nhân tài kiệt xuất của Vô Ảnh Tiên Cung.
Quỷ Bảo tất nhiên chưa quên. Hắn nhớ rõ là khác. Chính vị tiên gia họ Dịch này
đã tìm đến Thiên Sơn thông báo tin tức của Tuyết Nữ cho hắn. Lần đó đến nay,
tính ra cũng đã năm năm rồi.
"Tiên gia".
Trong lòng có chút kích động, Quỷ Bảo tiến lên nghênh đón.
Trước dáng vẻ chờ mong ấy, Dịch Phong chỉ khẽ liếc qua, sắc mặt như thường.
Hắn đi thẳng vào đề: "Vân sư muội nhờ ta tới truyền lời cho ngươi".
"Tiên gia, bệnh tình của Vân Nhi thế nào rồi?".
"Nhanh hơn dự kiến, thể chất của sư muội sớm đã hoàn toàn được kiểm soát. Một
năm trước muội ấy đã khang phục".
Cái gì?! Bệnh tình đã được chữa khỏi vào một năm trước?! Vậy tại sao...
Cõi lòng bất an, Quỷ Bảo hỏi: "Tiên gia, nếu đã khỏi bệnh tại sao Vân Nhi nàng
ấy vẫn chưa trở về?".
"Trở về?" Dịch Phong lạnh nhạt: "Ngươi không cần đợi, Vân sư muội sẽ không về
nữa đâu".
"Không về... Tiên gia, ngài nói thế là sao?".
Dịch Phong đáp, thần tình vẫn xa cách như cũ: "Vân sư muội bây giờ đã là đệ tử
tiên môn, mấy năm qua vẫn ngày đêm nỗ lực tu hành, quyết chí truy cầu đại đạo.
Mặc dù nhập môn rất muộn, song bằng vào thiên tư tuyệt đỉnh, sư muội đã mau
chóng bắt kịp, thậm chí vượt qua các đồng môn cùng trang lứa. Hiện nàng chính
là một đệ tử hạch tâm của bổn môn, được các sư trưởng vô cùng kỳ vọng. Tương
lai, sau trăm năm nữa nàng nhất định sẽ đột phá cảnh giới Chân Đan, trở thành
Chân nhân được muôn người kính ngưỡng".
Dịch Phong tạm ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Quỷ Bảo, ngươi có biết tu sĩ là
như thế nào, Chân nhân ý nghĩa ra làm sao không?".
"Thế tục phàm nhân tối đa cũng chỉ sống được trăm năm, song tu tiên giả lại
khác, chúng ta có thể thọ đến bốn năm trăm năm, thậm chí ngàn năm. Bằng với
thiên tư tuyệt đỉnh của Vân sư muội, đừng nói thọ mệnh lâu dài, chuyện nàng Vũ
hoá phi thăng, đắc đạo thành tiên cũng không phải không thể".
"Tiên phàm hữu biệt. Quỷ Bảo, ngươi và Vân sư muội căn bản là không thể tiếp
tục chung sống cùng nhau".
"Không thể tiếp tục chung sống cùng nhau?" Quỷ Bảo siết tay: "Tiên gia, ngài
có tư cách gì nói như vậy? Đây là chuyện giữa ta và Vân Nhi...".
"Tự ngươi xem đi." Chẳng đợi Quỷ Bảo nói hết câu thì Dịch Phong đã lấy từ tay
áo ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Quỷ Bảo: "Đây là đồ vật mà Vân sư muội nhờ ta
đưa cho ngươi. Bên trong muội ấy có để một bức thư".
Quỷ Bảo tiếp lấy chiếc hộp, mau chóng mở ra xem thì thấy bên trong có đựng một
lá thư và một miếng ngọc màu xanh. Miếng ngọc này, nó được khắc hoạ theo dáng
hình uyên ương, nhưng chỉ có một con.
Ngọc uyên ương, đây chính là tín vật định tình giữa hắn và Tuyết Nữ...
Tại sao? Tại sao nàng lại đem ngọc bội trả về cho hắn?
Sự bất an đã lớn thêm rất nhiều, Quỷ Bảo khẩn trương cầm bức thư lên đọc.
"Cá bơi dưới nước, chim bay trên trời
Tiên phàm hữu biệt, xin đừng luyến lưu".
Không nhiều, chỉ đúng hai câu, mười sáu chữ. Nhưng, mười sáu chữ này, chúng
như những nhát dao găm đâm thẳng vào tim Quỷ Bảo. Hắn đang chết lặng.
"Cá bơi dưới nước, chim bay trên trời; Tiên phàm hữu biệt, xin đừng luyến
lưu"... Tuyết Nữ, đây thực là những gì nàng muốn nói ư?
"Không thể nào... Không thể nào...".
"Sư phụ..." Quỷ Linh Nhi trông thấy thần tình khác lạ của ân sư thì không khỏi
lo lắng. Cô bé bước thêm hai bước, cúi người đem bức thư vừa rơi xuống đất
nhặt lên.
Trong khi đó, Quỷ Bảo đã áp sát Dịch Phong.
"Ngươi gạt ta. Đây không phải thư của Vân Nhi. Nàng ấy sẽ không viết những lời
như vậy!".
"Hừ!".
Một tiếng hừ khẽ, kèm theo là một chút uy áp của tu sĩ Thần Thông cảnh. Sau
khi bức lui Quỷ Bảo, Dịch Phong lạnh lùng nói: "Phải hay không ngươi thừa biết
rõ. Nét chữ của Vân sư muội ngươi hẳn phải nhận ra".
"Quỷ Bảo, tiên phàm hữu biệt, Vân sư muội đã nhìn thấu, ta khuyên ngươi cũng
nên tự mình hiểu lấy".
"Ta không tin... Ta không tin!".
Quỷ Bảo kích động, toan áp sát Dịch Phong lần nữa thì từ người Dịch Phong, một
cỗ lực lượng phát ra, khiến hắn vô phương tiến thêm nửa bước.
"Ta muốn gặp nàng ấy! Đưa ta đến gặp nàng ấy!".
"Tiên môn là nơi nào, Quỷ Bảo ngươi nghĩ muốn tới liền tới hay sao?".
Dịch Phong đã không còn đứng dưới đất, hắn hiện đang lơ lửng trên trời. Từ nơi
cao ấy, hắn đưa mắt nhìn xuống Quỷ Bảo: "Tu tiên giả cùng thế tục phàm nhân
căn bản là không thể hoà hợp. Vân sư muội chẳng những có linh căn ưu dị mà còn
sở hữu thể chất vô cùng hiếm gặp, thành tựu tương lai khó có thể đo lường. Còn
ngươi...".