Ngày qua ngày, tháng qua tháng, lúc Tuyết Nữ rời đi là mùa xuân, đến bây giờ
trời đã sang thu. Như cũ nàng vẫn biền biệt tăm hơi. Như cũ, trên đỉnh Thiên
Sơn vẫn có kẻ đợi chờ.
So với nửa năm trước thì hiện tại cuộc sống của Quỷ Bảo chẳng có gì thay đổi.
Mỗi ngày hắn đều dõi mắt ngóng trông, mỗi đêm đều tương tư tưởng nhớ.
Trước đây, lúc Tuyết Nữ còn bên cạnh, hắn đã biết là hắn rất yêu nàng, nhưng
không nghĩ lại yêu nhiều đến như vậy. Bây giờ, khi nàng đi rồi hắn mới nhận ra
rằng nếu thiếu vắng nàng thì cuộc sống của hắn sẽ trở nên vô nghĩa. Những
tháng ngày này, hắn vượt qua thực chẳng dễ dàng gì. Kì hạn mười lăm năm, Quỷ
Bảo hắn liệu có kiên trì nổi?
"Mười lăm năm... Vân Nhi, nàng sẽ không gạt ta đâu phải không?".
Quỷ Bảo đâu phải kẻ ngốc, làm sao lại chẳng nghĩ đến những khả năng khác. Hoài
nghi vốn là tất yếu. Song, hắn không dám đào sâu thêm. Hắn thà là tin tưởng.
Như vậy ít nhất hắn còn hy vọng, có lý do để đợi chờ.
"Sư phụ!".
Một thanh âm cắt ngang dòng suy tưởng.
Trong bộ hồng y quen thuộc, Quỷ Linh Nhi tiến lại: "Sư phụ, con nấu cơm xong
rồi. Sư phụ mau về ăn cơm".
"Vi sư biết rồi".
Quỷ Bảo gật nhẹ rồi nhấc chân, cùng đồ nhi trở về thạch động. Hắn cũng không
muốn làm cho cô bé lo lắng. Vì hắn cô bé đã buộc bản thân phải thay đổi nhiều
rồi.
Còn nhớ trước đây, chuyện cơm nước cô bé rất lười nấu. Học chữ hay là tập
luyện võ công cũng đều như vậy, cả ngày chỉ muốn chạy nhảy vui chơi. Nhưng kể
từ khi Tuyết Nữ rời đi, còn Quỷ Bảo hắn thì suy sụp, cô bé đã tự mình làm hết
thảy mọi thứ. Mới đầu khá khó khăn, song theo thời gian, cô bé đã dần thông
thạo. Nấu nướng, học chữ, luyện công, tất cả đều được cô bé rèn luyện mỗi
ngày. Hẳn là để làm vui lòng hắn...
"Sư phụ, hôm nay Linh Nhi câu được hai con cá to lắm. Một con Linh Nhi đem
kho, một con thì đem nướng. Con làm theo cách sư phụ dạy lần trước, cá nướng
lên rất thơm, da thịt vàng rộm...".
"Sư phụ, hồi sáng con đi tới hạp cốc đã nhìn thấy một con chim màu xanh, trên
đầu có cái mào màu trắng, nó hót hay lắm...".
Trên đường trở về Quỷ Linh Nhi không quên hướng sư phụ mình bắt chuyện. Cô bé
nói rất nhiều, kể ra đủ thứ. Cũng chả phải vì cô bé thích chuyện trò, bản tính
như vậy, lắm lời kỳ thực cố gắng mà thôi. Cô bé nghĩ nếu mình làm thế thì sẽ
giúp cho Quỷ Bảo vơi đi bớt sầu muộn. Đây là một cách để sẻ chia, an ủi. Và
may mắn là nó cũng có chút tác dụng.
Theo ngày tháng trôi, qua những lần chuyện trò tiếp xúc của Quỷ Linh Nhi, Quỷ
Bảo dần đối đáp nhiều hơn. Tuy vẫn chưa thấy hắn cười nhưng Quỷ Linh Nhi tin
rồi ngày đó sẽ sớm tới thôi. Sư phụ của cô bé, người sẽ lại giống như trước
đây, vui vẻ đùa giỡn...
"Sư phụ, người nhìn!" Đang đi Quỷ Linh Nhi bỗng dừng lại. Cô bé chỉ tay lên
trời, miệng hô gọi.
Theo hướng tay cô bé chỉ, Quỷ Bảo ngẩng đầu lên xem thì thần sắc cũng liền
biến đổi.
Giữa không trung có một thanh kiếm màu đen đang lơ lửng. Ngự ở trên kiếm là
một bạch y nam tử tuổi độ ba bốn ba lăm, toàn thân phát ra một cỗ khí chất bất
phàm.
Là tu tiên giả trong truyền thuyết sao?
Dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn e dè của hai sư đồ Quỷ Bảo - Quỷ Linh Nhi,
thanh phi kiếm nhanh chóng đáp xuống. Bạch y nam tử, cũng chính là Dịch Phong
phẩy tay đem phi kiếm thu hồi, đưa mắt ngó xem Quỷ Bảo. Hắn đoán người thanh
niên trước mặt này hẳn là phu quân của sư muội mình.
"Ngươi là Quỷ Bảo?".
Quỷ Bảo thầm ngạc nhiên. Hắn không nhớ mình có qua lại gì với những vị tu tiên
giả tựa thần long thấy đầu không thấy đuôi này. Tại sao đối phương lại biết mà
gọi đích danh hắn?
Lẽ nào...
Trong lòng nổi lên hy vọng, Quỷ Bảo đáp: "Ta đúng là Quỷ Bảo. Xin hỏi tiên
gia...".
Trước mặt tu tiên giả, thế tục phàm nhân thông thường sẽ khép nép tự nhận tiểu
nhân hoặc là tục nhân, xưng "ta" như Quỷ Bảo thiết nghĩ cũng không nhiều.
Nét mặt điềm nhiên, Dịch Phong giới thiệu: "Ta họ Dịch, Vân Đồ - thê tử của
ngươi - hiện chính là sư muội của ta".
Quỷ Bảo rất ngoài ý muốn về thân phận mới của Tuyết Nữ, song cũng hết sức vui
mừng. Dựa vào lời nói của bạch y nam tử trước mặt thì thê tử hắn vẫn bình an
vô sự. Như vậy cũng tức là nói nàng sẽ trở về, Quỷ Bảo hắn không chờ đợi vô
ích.
"Tiên gia, ngài nói..." Quỷ Bảo bởi quá kích động mà thanh âm, cử chỉ cũng trở
nên thất thố: "Ngài vừa bảo thê tử ta là sư muội của ngài, vậy nàng ấy... nàng
ấy hiện giờ thế nào?".
"Ngươi hãy bình tĩnh".
Dịch Phong nho nhã tiếp lời: "Vân sư muội bẩm sinh mang thể chất đặc biệt,
trải qua thời gian dài không có phương pháp kiểm soát thích hợp nên đã đưa đến
tai hại. Hiện giờ sư muội đang ở tông môn, các vị sư trưởng vẫn đang ra sức
chữa trị cho nàng".
"Sư muội có nhắc đến ngươi. Muội ấy cảm thấy không yên lòng nên nhờ ta tới đây
thông báo cho ngươi nắm rõ tình hình".
...
"Vân Nhi, nàng thật sự đã không gạt ta...".
Đã có được tin tức của Tuyết Nữ, lại chính mắt trông thấy Dịch Phong thi triển
đạo thuật ngự kiếm phi hành, tảng đá đè nặng trong lòng Quỷ Bảo bấy lâu cuối
cùng cũng được gỡ bỏ. Hắn siết tay, mắt nhìn theo đạo hồng quang do Dịch Phong
hoá thành, kích động không thôi.