"Sư phụ sư phụ." Ngồi ở trên vai Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi vừa nghịch mái tóc hắn
vừa nói ra nghi hoặc trong lòng: "Tại sao lần này tỷ tỷ lại không muốn đi cùng
chúng ta xem lễ hội?".
"Hmm... Chắc là nàng ấy không thích ồn ào".
"Không có đâu." Quỷ Linh Nhi chẳng cho là: "Lễ hội lần trước tỷ tỷ cũng có đi
mà. Tỷ tỷ còn rất vui vẻ".
"Vậy chắc là nàng ấy có chuyện gì đó".
"Chuyện gì vậy sư phụ?".
"Người lớn có nhiều chuyện lắm. Vi sư cũng không phải Tuyết Nữ, không giải đáp
cho con được".
...
"Sư phụ, chúng ta để tỷ tỷ một mình trên núi, như vậy có được không?".
"Là nàng ấy không muốn đi, vi sư cũng đành chịu".
Quỷ Bảo trấn an: "Tiểu nha đầu con đừng lo. Tuyết Nữ từ nhỏ đã sống ở thâm
sơn, võ công của nàng lại cao như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu".
"Vậy Linh Nhi yên tâm rồi".
Trong gió tuyết hai sư đồ cứ thế từng bước rời khỏi Thiên Sơn, đi xuống dưới
núi để xem lễ hội sẽ được tổ chức vào ngày mai. Bọn họ đã không hề biết rằng
phía sau lưng mình, suốt từ nãy giờ vẫn luôn có một đôi mắt âm thầm dõi theo.
"Haizz...".
Một tiếng thở dài khe khẽ cất lên, cũng chỉ đủ cho mình nghe thấy. Tuyết Nữ
thu hồi ánh mắt, quay gót trở về thạch động.
Đâu phải nàng không muốn đi. Lễ hội dưới núi Tuyết Nữ nàng cũng muốn xem lắm
chứ. Chỉ là... cơ thể nàng không cho phép.
Sau khi tiến vào trong động, Tuyết Nữ một đường đi thẳng ra phía sau, đoạn
cuối quanh cua hai lượt, cuối cùng dừng ở một thạch thất.
Chỗ này khá ẩm ướt, chẳng có vật dụng gì, hiện hữu duy chỉ một hồ nước nho nhỏ
cùng một tấm băng bằng phẳng màu lam đang phát ra ánh sáng như có như không.
"Giường hàn ngọc", đấy là cái tên mà Tuyết Nữ dùng để gọi nó.
Hai chiếc giày rất nhanh được tháo, quần áo cũng mau chóng được cởi ra, một
thân trần trụi, Tuyết Nữ bước lên ngồi trên giường hàn ngọc. Sau đấy, nàng
nhắm mắt lại, tay đặt ở phía trên đầu gối. Chẳng mấy chốc, trên đỉnh đầu nàng
một làn khói trắng bốc lên, thân thể ướt đẫm mồ hôi...
...
"Phụt!".
Không biết qua bao lâu, Tuyết Nữ bất ngờ há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu này rất lạ, thay vì đỏ tươi thì lại có màu đen sẫm.
Mắt hé ra, rồi mở hẳn, Tuyết Nữ dùng chiếc khăn tay để sẵn đem vết máu dính
nơi miệng lau đi. Nhìn khăn ướt, nàng thấp giọng thều thào: "Không biết ta còn
có thể sống được bao nhiêu năm...".
...
Đã hơn một ngày đêm mà vẫn chưa thấy Tuyết Nữ ra khỏi hang động. Có lẽ nàng
đang bận liệu thương, hoặc trấn áp độc tố, kiềm chế căn bệnh gì đó. Nhưng dẫu
có là gì thì nó hẳn phải rất tệ. Tuyết Nữ, nàng đã nói đến chuyện sống chết
kia mà.
Thời gian lặng trôi, dưới những đám mây mù, ngày dường như cũng chống qua hơn.
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối.
Chính lúc này, trên đỉnh Thiên Sơn, những bóng đen âm thầm xuất hiện.
Là người, nhưng không phải Quỷ Bảo, cũng không có Quỷ Linh Nhi. Bọn họ khá
đông, nhân số hơn chục, theo cách ăn mặc thì rõ ràng nhân sĩ võ lâm, cả nam
lẫn nữ.
Dẫn đầu đội ngũ là bốn gã nam nhân, trong đó có hai người gây chú ý hơn cả.
Người thứ nhất mặc bồ đồ màu đen, tuổi độ bốn mươi, bị mù một mắt, để râu quai
nón, tướng mạo rất là hung dữ. Người thứ hai thì lại hoàn toàn đối lập, là một
đạo sĩ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn rất thánh thiện, duy nhất không hoàn
mỹ là một vết sẹo dài trên má trái.
Kỳ thực hai người này vốn chẳng phải hạng vô danh. Trái lại bọn họ rất nổi
tiếng, có thể nói phàm nhân sĩ võ lâm Ung Châu không ai là không nghe, không
ai là không biết. Trung niên một mắt chính thị Dịch Thiên Hành - đương nhiệm
giáo chủ Thần Long Giáo - đệ nhất tà giáo Ung Châu; còn đạo sĩ mặt sẹo, y
chính là Khương Đình Sử - chưởng môn phái Yên Tử - đệ nhất chính phái Ung
Châu.
Một kẻ đứng đầu tà đạo, một người là lãnh tụ chính giáo, lúc này lại cùng nhau
xuất hiện ở Thiên Sơn, xem dáng vẻ còn giống như đang hợp tác, chuyện này thật
cổ quái, rất khó hiểu. Song, nếu biết được động cơ, người mà bọn họ sắp phải
đối phó thì thiết nghĩ sẽ chẳng còn ai thấy khó hiểu nữa đâu.
"Dịch Thiên Hành, các hạ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?".
Giáo chủ Thần Long Giáo Dịch Thiên Hành nhìn sang phía nhân sĩ phái Yên Tử,
mắt dừng trên khuôn mặt đạo mạo của Khương Đình Sử - kẻ vừa mới hỏi, cười đáp:
"Khương lão huynh xin cứ yên tâm, tất cả ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Loại độc
này không màu không mùi cũng không vị, công dụng tức thời, chính là kỳ độc quý
hiếm của tộc Nam Vu mà ta khó khăn lắm mới lấy được. Độc này, chỉ cần Tuyết Nữ
trúng phải thì công lực sẽ mau chóng tán loạn, trở nên yếu nhược. Tới chừng đó
chúng ta chỉ việc chờ thu phục".
"Nếu thật lợi hại như vậy Dịch giáo chủ hà tất phải cùng ta liên thủ?".
"Khương lão huynh sao lại nói vậy?" Dịch Thiên Hành vẫn niềm nở tươi cười: "Ta
và huynh đều hiểu Tuyết Nữ kia lợi hại thế nào. Tuy ta sở hữu kỳ độc, song
muốn ám toán Tuyết Nữ, một mình ta sợ rằng còn chưa đủ sức. Nhưng nếu có
Khương huynh hỗ trợ thì chuyện lại khác".
Khương Đình Sử nghe vậy thì âm thầm gật đầu. Tuyết Nữ kia hắn cũng đã từng
chạm trán qua, đối phương tuy còn trẻ nhưng võ công ghê gớm vô cùng. Đừng nói
Dịch Thiên Hành, kể cả Khương Đình Sử hắn, dù sở hữu kỳ độc hay là một loại
thủ đoạn lợi hại nào khác đi chăng nữa, bảo hắn đơn thân độc mã lên núi Thiên
Sơn hắn thật tình không dám. Sự liên thủ này hoàn toàn thoả đáng.
"Dịch Thiên Hành, Thần Long Giáo các hạ có kỳ độc thì Yên Tử chúng ta cũng có
kỳ trận. Lần này cùng nhau đối phó Tuyết Nữ, sau khi thành công thì mong các
hạ tuân thủ lời hứa".
"Cái đó là tất nhiên." Dịch Thiên Hành bảo đảm: "Khương lão huynh xin cứ yên
tâm, Dịch mỗ chỉ cần Tuyết Nữ, còn những bí kíp võ công hay là thần binh lợi
khí gì đấy, lão huynh cứ tự nhiên thu lấy".
"Vậy thì tốt".
"Được rồi. Khương lão huynh, chúng ta mau chóng bố trí thôi".
...
...
Mấy giờ sau.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
"Khương huynh!".
"Thất Tinh Kiếm Trận!".
Thâm canh bán dạ, tuyết đầy mặt đất. Trong cái lạnh cắt da, một trận ác chiến
hiện đang diễn ra. Theo đúng kế hoạch ban đầu, Dịch Thiên Hành cùng Khương
Đình Sử đã thành công khiêu khích, dẫn dụ Tuyết Nữ vào bẫy rập. Bọn họ lợi
dụng đêm tối cộng thêm mưa tuyết dày đặc để mà ẩn nấp rồi ra tay ám toán.
Tuyết Nữ bởi do nhất thời sơ suất, thân thể lại đang yếu nhược nên đã không
thể tránh khỏi. Lúc này nàng đã trúng phải kỳ độc Nam Vu của Dịch Thiên Hành,
công lực bắt đầu tán loạn, tình thế vô cùng bất lợi.
Thấy thế, Dịch Thiên Hành đắc ý cười to:
"Ha ha ha! Tuyết Nữ, lần này xem ngươi làm sao kháng cự!".
"Bỉ ổi!" Ánh mắt căm giận, Tuyết Nữ mắng.
Gã Dịch Thiên Hành này nàng vẫn chưa quên. Ba năm trước hắn đã từng xâm nhập
Thiên Sơn một lần, còn lớn mật nói muốn bắt nàng về làm giáo chủ phu nhân. Đối
với hạng người như hắn Tuyết Nữ nàng dĩ nhiên sẽ thẳng tay trừng trị. Một con
mắt của hắn chính là bị nàng đánh mù. Hôm đó nếu không nhờ đám thuộc hạ cản
chân thì tính mạng Dịch Thiên Hành hắn đã xong rồi. Thật không ngờ hôm nay hắn
quay lại báo thù, đã thế còn liên thủ với Khương Đình Sử - một tên bại tướng
khác.
Nếu là bình thường Tuyết Nữ đương nhiên không sợ, nhưng với tình trạng lúc
này...
"Tuyết Nữ, thế nào? Có phải công lực tán loạn, tay chân trở nên bủn rủn, mình
mẩy bắt đầu nóng ran như có ngọn lửa thiêu đốt?".
Dịch Thiên Hành đứng một bên, lại giở giọng tiểu nhân: "Nói cho ngươi biết,
vừa rồi ngươi không những đã trúng kỳ độc Nam Vu mà còn trúng phải Lạc Tiên
Tán - độc môn xuân dược của bổn giáo chủ".
"Ha ha ha! Chỉ lát nữa, chẳng cần bổn giáo chủ ra tay cưỡng ép thì ngươi cũng
sẽ ngoan ngoãn bò tới chân để mà cầu xin hoan ái. Ha ha ha...!".
Mấy lời này của Dịch Thiên Hành tất nhiên không phải tùy tiện nói ra, đều có
dụng ý cả. Hắn đang đánh đòn tâm lý, hòng khiến cho Tuyết Nữ hoảng loạn, từ
đấy dễ dàng bắt giữ.
Song, nói thế không có nghĩa những điều hắn nói là giả. Thực ra hầu hết đều là
thật. Tuyết Nữ, nàng đích xác đã trúng phải Lạc Tiên Tán. Thời điểm bị phục
kích, rất nhiều ngân châm tẩm độc dịch đã được Dịch Thiên Hành và các thuộc hạ
của hắn đánh ra.
Tuyết Nữ không hoài nghi. Nàng đã bắt đầu cảm nhận được những triệu chứng. Cơ
thể nàng thực sự đang giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Nhiệt lượng càng lúc
càng cao.
"Lũ đê tiện...".
Mặt tựa hàn băng, mắt như dao cạo, Tuyết Nữ siết chặt thanh bạch kiếm trong
tay, đột nhiên hét lớn: "Xuống địa ngục hết cho ta!".
Tiếng chưa dứt bóng người đã lao đi. Bằng một loại thân pháp vô cùng quỷ dị,
Tuyết Nữ di chuyển cực nhanh, đến nỗi lưu lại tàn ảnh.
"Cẩn thận!".
"Lui lại!".
Chuyện phát sinh đã nằm ngoài dự liệu, trước thứ thân pháp cùng kiếm chiêu quá
đỗi quỷ dị kia của Tuyết Nữ, cả Dịch Thiên Hành và Khường Đình Sử đều biến
sắc, vội vã thoái lui.
Tiếc rằng đã muộn.
Tuyết Nữ giống hệt u linh đòi mạng, thân ảnh nàng quỷ mị lướt đi. Thanh bạch
kiếm trong tay tựa như một chiếc lưỡi dài, liếm từng chiếc cổ...
Nháy mắt, mười hai cao thủ đỉnh phong trong giới võ lâm Ung Châu đều ngã
xuống. Không có tiếng la, không một lời hét. Bọn họ cứ thế im lặng chết đi. Có
lẽ ngay đến chính bọn họ cũng chẳng biết mình đã chết như thế nào.