Thu thập được đầy đủ tình báo của 705 tên tù phạm trong khu A, Tạ
Hiểu Hàm cũng chỉ mất 5 ngày. Sau đó cô xác định được rõ ràng người mà
cô cần tìm không phải ở đây!
Thiệt sự là... cậu trốn tới góc nào rồi hả Trầm Phiên?
"Nghe nói tin gì chưa? Xác của lão Tôn vừa được tìm thấy ở trong hố
phân tươi của khu mình, nghe nói nó nổi lên trương thúi trôi lềnh phềnh
trên đống ***, mấy quản ngục vớt được ra ngoài cũng phải nhăn mặt nhăn
mũi."
"Còn phải hỏi, nghe thấy mày miêu tả tao cũng đều nổi hết da gà lên rồi!"
"***, tụi mày im miệng cho bố còn ăn cơm! Giờ ăn trưa còn dám nói mấy thứ chuyện buồn nôn này!"
Vứt xuống hố phân?
Tạ Hiểu Hàm nghĩ tới khuôn mặt vặn vẹo của Lịch Phù nhìn thấy hôm đó, khóe miệng nhếch lên cười cười. Người này tâm địa thực sự là vô cùng
ngoan độc, tuy nhiên quá ngoan độc lại không tốt, có cho cô cũng sẽ
không bao giờ giữ một kẻ như vậy dưới dưới trướng.
Có thể một ngày nào đó nòng súng của hắn sẽ chỉ thẳng về phía ngươi không chút chần chừ.
"Nhưng mà... Cao tỷ tiếp quản vị trí lão đại thật sao? Ta nghe nói có tin đồn như vậy, lão Tôn chính là Cao tỷ giết, hiện tại có năng lực
ngồi lên vị trí này chỉ có Cao tỷ thôi!"
"Lịch Phẩm thì sao? Tao nghe nói hắn vẫn chưa có thông tin là sẽ ở
lai khu P trên kia, vẫn có thể ngay lập tức trở về khu A này! Chỉ là sợ
rằng khi hắn trở về, nơi này đã sớm đổi chủ rồi..."
"Lịch Phù sao có thể ngôi yên mà nhìn Cao tỷ? Dạo này tao không nhìn thấy hắn xuất hiện nữa..."
Mỗi ngày tù nhân ở trong này đều bàn bạc vị trí "mâm trên chiếu dưới" kế tiếp sẽ là của ai của ai, lão đại của băng nhóm nào có cơ hội ngồi
lên tốt nhất... Âu đây cũng là thú vui duy nhất của bọn họ ở trong nơi
này.
Đúng vậy, thú vui duy nhất...
Chu Phương và Tạ Hiểu Hàm kết thúc bữa ăn ở căng tin chung, đi tới
khu vực vệ sinh nhận đồ giặt. Khu A này cho phép phạm nhân tự mình giặt
đồ đạc cá nhân, không cần thiết phải giao nộp lại cho quản ngục đem đi
giặt nữa.
"Không có... không có?" Tạ Hiểu Hàm cau mày lục lọi tủ đồ lấy ra từ
trong máy giặt, Chu Phương một bên tò mò không rõ đi lại nhìn hỏi:
"Chuyện gì vậy? Cái gì không có?"
Cô mím môi, đếm kỹ lại số lượng quần áo bên trong tủ giặt, miệng lẩm bẩm nhẩm tính lại.
Bị mất... cô bị lấy mất một chiếc quần lót!
Cả người Tạ Hiểu Hàm đều rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc tủy não. Trên đời này Tạ Hiểu Hàm ghét nhất chính là lũ biến thái, cũng ghê tởm
nhất là bị biến thái rình mò xung quanh.
Không phải là cảm giác sợ hãi, đó là ghê tởm!
Giống như một người sợ sâu không phải là vì con sâu có gì đáng sợ,
người ta là thấy ghê tởm tới rùng mình khi nghĩ về nó, đó là sự ghê tởm
tới mức khó có thể đối diện được với sự vật kia. Mà với Tạ Hiểu Hàm, cô
ghê tởm lũ biến thái tình dục này tới mức phát điên lên được.
Quá khứ không phải bao giờ cũng dễ quên đi, dễ từ bỏ như thế.
"Làm sao? Chuyện này ở trong nhà tù rất bình thường, tôi tưởng cô đã mường tượng được sẵn rồi?"
"Ghê tởm!"
Chu Phương nghe thấy Tạ Hiểu Hàm lẩm bẩm thì quay lại xem, sau đó
giật mình lùi lại phía sau, cả người đều gai gai. Ai nói xem cái ánh mắt lạnh cùng đầy đáng sợ này là sao vậy... chỉ là mất 1 cái quần lót mà
thôi có cần cô ta phải tức giận tới vậy không?
Tạ Hiểu Hàm thở dài.
Thật sự... lúc mà cô đang bận bịu nhiều rắc rối, lại cứ có người tìm cách đâm đầu vào chỗ chết với cô!!!
"Đi!"
Từ khi biết có một tên biến thái mơ ước mình, Tạ Hiểu Hàm ăn cơm đều
có cảm giác bản thân bị người nhìn lén, hoặc là cô quá đa nghi, hoặc là
sự thực tồn tại một ánh mắt như vậy, *** tà, bỉ ổi khiến cho người ta
ghê tởm!
"Làm sao vậy? Sắc mặt của cô kém quá? Cô bị bệnh sao?" Chu Phương
ngồi bên cạnh xem Tạ Hiểu Hàm cả người đều phát ra sự khó chịu, không
hiểu quan sát cô. Mỗi ngày gần đây trạng thái của Tạ Hiểu Hàm đều vô
cùng tồi tệ, hắn ở bên cạnh nhìn đôi khi còn sởn hết cả gai ốc lên.
"Không."
Cô cụp mí mắt cầm lên cốc nước vừa định uống, sau đó giật mình đánh
rơi, chiếc cốc sắt lăn xuống sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai. Tuy
nhiên nơi này rất ồn ào, ngoại trừ những người ở khá gần Tạ Hiểu Hàm thì cũng không ai để ý tới.
"Tạ Hiểm Hàm?"
Chu Phương tiến lại nắm lấy vai cô, sau đó liền bị Tạ Hiểu Hàm đẩy ra.
"Đừng chạm vào tôi!" Cô híp mắt nhìn đống nước đổ ra sàn nhà, bên trên còn trôi nổi một chút thứ gì đó trắng nhợt dính dớp.
Là từ lúc nào...
Trong lúc cảm xúc của Tạ Hiểu Hàm đang cực lực muốn bùng nổ, một bóng người uyển chuyển tiến tới ngồi xuống trước mặt cô, môi đỏ cất tiếng
cười: "Tạ Hiểu Hàm, tôi là Cao Vân, cô có thể gọi tôi là Cao tỷ, người
trong này đều gọi tôi như vậy."
"Cao tỷ."
Cô thở dốc một hơi, bình tĩnh ngồi xuống nhìn người phụ nữ trước mắt.
Cao Vân nhìn như tuổi tác trên mặt chỉ tầm 30, làn da được bảo dưỡng
rất kỹ, mái tóc dài đen thẳng vô cùng cổ điển, khác hẳn với danh tiếng
khiến cho đám đàn ông trong khu A sợ mất mật của cô ta.
Tuy nhiên hoa hồng càng đẹp lại càng lắm gai nhọn, thí dụ như vị Cao tỷ đang ngồi trước mặt cô đây.
"Cao tỷ, hôm nay chị tới đây tìm tôi là có chuyện gì sao?" Cô mỉm
cười lơ đãng hỏi, trong lòng tự nhủ thầm, lẽ nào người đàn bà này hôm đó đã phát hiện cô và Chu Phương nhìn thấy chuyện xấu của cô ta nên định
tới uy hiếp sao?
"Ah? Không không, chỉ là... Chị là một người phụ nữ, ở trong khu A
này lâu năm rồi, cũng cứu về rất nhiều các cô gái trẻ lỡ bước đi vào bên trong nhà tù này... Mấy hôm nay chị thấy sắc mặt em không tốt, có phải là đang có chuyện gì xảy ra không? Đừng hiểu nhầm, chị luôn luôn để tâm tới những cô gái nhỏ vừa bước chân vào khu A, còn bỡ ngỡ như Hiểu Hàm
đó mà..."
Đúng vậy, Cao tỷ từ sớm đã quan sát Tạ Hiểu Hàm rồi.
"Như vậy sao? Thực ra gần đây em cũng gặp một ít chuyện rắc rối..."
Tạ Hiểu Hàm cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau đầy lo lắng và sợ hãi,
khiến cho ánh mắt Cao ty nhìn cô càng thêm thâm sâu.
"Như vậy đi, nếu như có chuyện gì thì em hãy tới phòng xxx để tìm chị, chị luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ em..."
Cao tỷ nói còn lời mình muốn nói thì rời đi, còn Tạ Hiểu Hàm nhìn
bóng lưng của cô ta khuất sau hàng loạt con người, rút đi vẻ sợ hãi lo
lắng trên mặt, bình tĩnh nhìn vào phần cơm đã nguội lạnh trên bàn.
"Tạ Hiểu Hàm, cô lúc này thật sự ổn không?" Chu Phương ngồi cạnh Tạ
Hiểu Hàm hiện tại cũng đều bị khuôn mặt bình tĩnh của cô làm cho lạnh
sống lưng.
Ở cùng Tạ Hiểu Hàm cũng được 2 tuần có hơn, Chu Phương học được một
uy luật, lúc Tạ Hiểu Hàm im lặng và vô cùng bình thản chính là lúc mà cô đáng sợ nhất!
"Hửm?"
Cô ổn, tất nhiên là cô rất ổn!
Hiện tại cô chỉ đơn giản là rất muốn... Rất muốn giết người thôi!
Cao tỷ sau khi rời đi thì trở về nơi góc bàn ăn, ở đó các nữ tù khác
cũng lục tục chào hỏi nhường chỗ ngồi cho cô, không ngờ được cô ta lại
đột ngột lảo đảo mà chống lấy tường, cả người run run.
"Tỷ?"
"Đại tỷ?"
"Ha ha... Ha ha ha...."
Cô ta phá lên cười, trong ánh mắt lập lòe đầy tia sáng kì dị không ai có thể nắm bắt được.