"Đây... làm sao lại đưa cho tôi! Cậu muốn ăn đạn phải không!!?" Tạ Hiểu Hàm sắc lẹm nhìn Trầm Phiên.
"Không có gì."
Trầm Phiên mỉm cười ôm cô vào ngực, đoạt lại khẩu súng trên tay của Tạ Hiểu
Hàm, nhẹ nhàng di chuyển họng súng kim loại lạnh lẽo trên mặt cô. Cậu
làm bộ dáng vô cùng đơn thuần nói: "Hiểu Hàm tiểu thư, hiện tại cô chính là chiến lợi phẩm của tôi! Đề nghị cô ngay lập tức giơ tay lên đầu!"
Tạ Hiểu Hàm trừng mắt, họng súng lại nhẹ nhàng đánh vào phần hông mềm nhũn của cô, khiến cho Tạ Hiểu Hàm "ah..." một tiếng run lẩy bẩy giơ tay
lên, thắt lưng bị chạm vào tựa như có một người ngắt một cái vậy, tê tê lại vô cùng khơi cảm.
"Trầm Phiên!"
Cô bị nụ cười ác thú vị của thiếu niên chọc điên người, chỉ muốn xông tới cắn vào khuôn mặt đáng đánh đòn kia một ngụm!
Những người xung quanh đều tưởng rằng Tạ Hiểu Hàm là một con tin bị khinh
bạc, chỉ có đám kẻ cướp ngân hàng đang giám sát chuyển tiền lên xe tải
trợn trắng mắt nhìn nhau. Thiếu gia quả nhiên là thâm bất khả trắc, lần
đầu tiên tán gái cũng điêu luyện được như vậy!
"Rốt cuộc cậu làm
sao mà làm được... Nhiều người như vậy, vũ khí đầy đủ... Khiến cho hai
người chúng ta đi qua máy quét vũ khí một cách an toàn nữa... Trầm
Phiên..." Cô nhìn vào đôi mắt thâm trầm màu đen kia, vô thức lẩm bẩm:
"Cậu nói xem, cậu còn có điều gì mà cậu không thể làm sao?"
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Tạ Hiểu Hàm, trái tim Trầm Phiên đều suýt chút nữa bị dễ thương tới nhũn ra.
Sắp đặt nhiều như vậy, tốn nhiều công sức diễn một vở kịch như vậy, chẳng
phải chỉ để nhìn thấy khuôn mặt ngẩn ngơ này của Hiểu Hàm hay sao?
Trầm Phiên nhận ra, có lẽ bắt nạt Tạ Hiểu Hàm chính là thú vui duy nhất có thể khiến cho cậu để tâm tới mức này.
Ngươi xưa nói thật đúng, quân tử hảo cầu, chỉ cầu một nụ cười của nàng, tan xương nát thịt đều tình nguyện!
"Tạ Hiểu Hàm." Trầm Phiên xoa xoa tóc của cô, dịu dàng nhìn những sợi tóc
màu đỏ rượu nhảy nhót trong bàn tay, khóe môi mỉm cười bí hiểm lại đầy
bá đạo. "Vì cậu, thứ gì tôi cũng có thể làm được!"
Giết người đều có thể, làm mấy chuyện này thì tính là gì?
"Hừ... dẻo miệng!" Cô quay đầu đi, khóe miệng lẩm bẩm chửi thề, hai vành tai lại đều đỏ bừng như trái đào non.
Khi tiền đã được hoàn thành vận chuyển lên xe, Trầm Phiên nhàn nhã cầm súng "uy hiếp" Tạ Hiểu Hàm đi vào bên trong xe, cô cũng chỉ có thể "thuận
theo" mà tiến vào.
Chỉ là không ngờ được, cả hai còn chưa bước lên được thùng xe, một cú nổ lớn đột ngột xảy ra ở ngay trước cửa chính của ngân hàng, khiến cho Trầm Phiên cùng Tạ Hiểu Hàm ngay lập tức bị thổi
bay cùng chiếc xe tải.
"Rầm!"
"Agh!"
Cả hai đâm thẳng vào một bức tường, sau khi hồi phục khỏi cơn choáng váng thì ngờ ngệch mở mắt ra.
Ở trước cửa chính kia là một dàn quân đội vũ trang đen bóng, trên vai rõ
ràng là quân hiệu của đội phòng chống khủng bố quốc gia, đi đầu là một
nam nhân cơ thể cao lớn lại không thề thô kệch trong bộ quan phục màu
trắng, hoàn hảo nổi bật giữa một đội quân thuầnhắc sắc.
"Nhanh chạy mau!" Trầm Phiên cau mày, nắm chặt tay của Tạ Hiểu Hàm muốn nhanh
chóng rời đi. Đám người tay sia hiện tại có thể làm bình phong chắn tầm
nhìn cho hai người!
Thế nhưng cả hai không ngờ, gã giám đốc ngân
hàng đột ngột chỉ tay về phía bọn họ mà hét toáng lên: "Bắt người kia
lại! Hắn là đầu lĩnh của lũ khủng bố, còn đang định mang theo con tin
tẩu thoát nữa!"
Trầm Phiên nghe thấy câu nói này thì bước chân hơi khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã. Hóa ra là vậy, không phải tự
nhiên mà có quân đội đi tới... là có kẻ bày đặt hãm hại hắn!
Một
tiếng gào thét này ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người dừng lại, một ánh mắt sát khí lạnh băng chĩa thẳng về phía Trầm Phiên và Tạ Hiểu Hàm, khí thế bài sơn hải đảo vô cùng bức người từ từ ép đến!
"Nhanh... chạy đi!" Trầm Phiên ngay lập tức quyết định, vung tay đẩy bay Tạ Hiểu
Hàm xuống đất, sau đó quay người chạy đi thật nhanh.
"Ah!"
Cô bị Trầm Phiên dùng sức mạnh đẩy thẳng xuống đất, lại được một bàn tay vững vàng giữ lại, ngước mắt lên nhìn.
Người đàn ông này mặc quân phục trắng, áo choàng phất phới trong gió, ánh mắt lãnh liệt lại có chút tà ác nhìn Trầm Phiên càng chạy càng xa, giống
như không có ý muốn đuổi theo vậy.
"La Phước đại nhân! Hắn chạy!"
Lúc này một đám quân nhân áo đen chạy tới, không nhìn tới Tạ Hiều Hàm
ngồi bệt dưới đất, ánh mắt nghiêm nghị gọi têm thủ trưởng.
La
Phước gật đầu, ném Tạ Hiểu Hàm cho một tên quân nhân, sau đó quay lưng,
không khí nơi hai bàn tay hắn đột ngột phát ra một tiếng nổ to lớn thậm chí khiến cho cô ù hết cả tai, hoa mắt tạm thời mù vài giây.
"Chết tiệt! Thủ trưởng có lẽ quên mất cô ta là một người bình thường! Nhanh đem cô ta tới phòng cấp cứu!"
Xung quanh Tạ Hiểu Hàm nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn, cô khô khốc nôn ra một ngụm máu, ngón tay cũng sờ sờ lỗ mũi cùng hai lỗ tai ướt ướt
dung dịch đỏ thẫm. Khủng bố... thứ sức mạnh gì vậy...
Cơ thể của cô nhanh chóng được nâng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương hướng mà La Phước đã biến mất.
Trầm Phiên... một kẻ cường đại như vậy đuổi bắt, cậu có thể an toàn trở lại trước mặt tôi sao?