Khi Tạ Hiểu Hàm lần nữa mở mắt ra, cô chỉ thấy
một căn phòng cũ kĩ, đồ vật để loạn xạ tựa như một cái nhà kho, cùng với 3 tên nam nhân cười dữ tợn đi tới.
Một tên đầu trọc có hình xăm màu đen trên đầu cười hằm hè đi tới, vỗ vỗ mặt của cô nói: “Cuối cùng cưng cũng tỉnh, khách hàng của chúng ta cứ nằng
nặc muốn chúng ta “làm việc” khi cưng tỉnh táo cơ, cưng cũng thực là
không may!”
Tạ
Hiểu Hàm run lên, cô nhận ra tay của mình đang bị trói chặt ở phía sau
lưng, không thể nào phản kháng được 3 tên này, nhìn qua rõ ràng đây
chính là 3 tên xã hội đen thuần túy của Thiên Không Thành rồi!
“Các người… các người làm vậy là phạm pháp!!!” Cô run run lùi lại phía sau, cả người lại đã chạm tới bức tường.
Bọn chúng nghe Tạ Hiểu Hàm nói vậy thì cười phá lên. Tên đầu trọc đi tới
ngồi xổm trước mặt Tạ Hiểu Hàm, nhẹ nhàng nắm lấy cằm vô mà niết niết:
“Phạm pháp à? Cô em cũng miệng lưỡi lắm! Chỉ là mấy chuyện nam nữ cùng
tìm vui này ở Thiên Không Thành đâu có thiếu? Thiếu nữ… ừ… hút thuốc
phiện, sau đó cùng 3 người vui vẻ trong nhà kho, em thấy câu chuyện này
thế nào?”
“Thuốc…”
Trong ánh mắt kinh hoàng của Tạ Hiểu Hàm, tên trọc lấy ra một cái kim tiêm
cười lớn, sau đó mặc kệ cô phản kháng giãy dụa, đè đầu Tạ Hiểu Hàm xuống đất, đâm thẳng kim tiêm vào cổ cô.
“Agh…” Tạ Hiểu hàm sợ hãi tới mức không khống chế nổi nước mắt mà lộp bộp chảy xuống, thuốc phiện đâm thẳng vào động mạch tác dụng sẽ càng khủng
khiếp, ý thức của cô nhanh chóng mơ hồ mà biến mất.
Ba tên kia nhìn Tạ Hiểu Hàm đã bắt đầu mê sảng cười khan, đắc ý cởi dây
trói trên tay cô ra, cũng mở ra camera bắt đầu quay cảnh Tạ Hiểu Hàm phê thuốc. Tên đầu trọc đã sớm nhịn không được mà cởi quần áo ra: “Lâu lắm
rồi tao mới được chơi nữ sinh cấp 3 đấy, mẹ nó tao nhịn không nổi rồi!”
Tên trọc mò mẫm ôm lấy Tạ Hiểu Hàm, cô hoàn toàn không chống cự mà sà vào
lòng hắn, trong mắt chỉ toàn là lòng trắng, miệng chảy nước miếng cười
nói lẩm bẩm, hắn đắc ý cởi ra áo của cô, miệng sà tới định hôn hít một
phen.