Thiên Hạo và ba tiểu nha đầu về đến trạch viện đã là chập tối. Bên trong sân lúc này tiếng cười đùa vang lên ồn ào náo nhiệt
- “Hưng Quân, ngươi hãy chờ đấy, chúng ta làm thêm một ván vật tay nữa nào”.
Đoan Mộc Bạch hậm hực nói.
Hưng Quân hừ một tiếng, đáp:
-“Tiểu Bạch Bạch, so với ta thì ngươi còn kém lắm, mau về luyện tập thêm mười năm nữa đi”.
-“Hưng Quân, ngươi có dám đấu với ta không”, Thiếu Kiệt một bên hào hứng hỏi.
-“Âu Dương thiếu gia, ngươi không phải đùa với ta chứ, ta không có tu luyện
nên so với ngươi vật tay thì ta thua chắc rồi”, Hưng Quân lắc đầu đáp.
Thiếu Kiệt nghe Hưng Quân không dám ứng chiến liền đắc chí, mặt vênh lên kiêu ngạo.
-“Thiếu Kiệt, vậy để ta cùng ngươi đọ sức được chứ”, Thiên Hạo bên ngoài đi vào nghe thấy liền nói to.
Thiếu Kiệt bên trong sân nghe được liền thầm kêu khổ.
-“Thiên Hạo, tha cho ta, lúc trước ngươi không thể tu luyện còn có thể vật tay
thắng ta, còn bây giờ sao ta có thể thắng ngươi được chứ”.
Nhìn
thấy bốn tên thiếu niên đang tụ tập lại thành đám hò hét ở bên kia nha
đầu Tú Vi liền dẫn theo Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc đi vào bên trong, vừa đi
Tú Vi liền dặn dò hai tiểu nha đầu nên cất giữ hai cái lệnh bài kia cẩn
thận, còn đe dọa rằng nếu để mất thì Lục gia gia sẽ trách phạt làm cho
hai tiểu nha đầu ôm lấy hai cái lệnh bài như báu vật.
-“Tú Vi, muội dẫn Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc đi đâu về đấy”, Uyển Linh trong phòng đi ra thấy Tú Vi liền hỏi.
-“Tỷ tỷ, không có gì đâu, muội chỉ dẫn Thiên Hạo đại ca và hai tiểu nha đầu
này đi dạo phố rồi đến chỗ thương hội mà thôi”, Tú Vi nhanh miệng đáp.
Mộ Dung Uyển Linh nghe xong liền thở phào nhẹ nhỏm, tiểu muội này của nàng nổi tiếng phá phách ham chơi, đến cả đại trưởng lão còn không quản được chỉ sợ hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi với Tiểu Ngọc bị Tú Vi dẫn đi phá
làng phá xóm thì khổ.
-“Ta đã viết thư cho phụ thân rồi, tháng sau sẽ có người đến đón muội về Đại Kim Quốc”, Uyển Linh nhìn Tú Vi liền nói.
Nghe thấy chỉ còn một tháng nữa là trở về nha, nha đầu Tú Vi liền nũng nịu níu lấy tay của Uyển Linh lây lây nhẹ nói.
-“Tỷ tỷ, ở nhà buồn lắm, cha mẹ đều bận rộn hết, khó khăn lắm muội mới tới đây thăm tỷ tỷ”.
-“nha đầu, muội trốn nhà đi chơi rồi còn viện lý do đến thăm tỷ à, thôi mau
về đi, sắp tới tỷ cũng phải trở về Đại Kim Quốc rồi”.
Nhắc đến sắp phải trở về Đại Kim Quốc đôi mắt Mộ Dung Uyển Linh lúc này dường như có chút đượm buồn.
Đêm đến ai đều về phòng người nấy nghỉ ngơi, Thiên Hạo lúc này ở trong phòng lôi ra “Toàn tập không gian giới chỉ” ra xem.
Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng liền quyết định thử luyện chế không gian giới chỉ phổ thông (chỉ dùng để chứa đồ vật).
Lấy ra nguyên liệu đã mua lúc chiều ở An Cách Nhĩ thương hội, Thiên Hạo từ
từ bỏ vào từng cái theo hướng dẫn vào Nguyệt Vũ Huyền Lô.
-Đinh luyện chế thất bại, exp +10
-Đinh luyện chế thất bại, exp +10.
-Đinh luyện chế thất bại, exp +10.
-Đinh luyện chế thất bại, exp +10.
………
Trong vòng chưa một giờ đồng hồ hai mươi phần nguyên liệu mua được liền tiêu tan theo may khói, luyện chế thất bại hoàn toàn.
-“Đậu đen rau muống, cái gì thế này, hai mười phần nguyên liệu đều luyện chế thất bại”, Thiên Hạo bực tức nói ra.
-Hệ Thống : “Thất bại là mẹ của thành công……ký chủ cố lên”
-“Mỗi phần nguyên liệu đều là tiền a, ta đau…….”.
Lần đầu luyện chế không gian giới chỉ thất bại, hai mươi phần nguyên liệu
mua về cũng đi theo hương khói, Thiên Hạo lòng đau như cắt không tài nào ngủ được, đành trèo lên mái nhà nằm hóng mát.
-“Trăng đêm nay đẹp quá…..không biết Y Lan bây giờ ra sao rồi”.
Nằm trên mái nhà cao đôi mắt Thiên Hạo nhìn lên vầng trăng tròn kia bỗng
nhớ đến cái đêm trăng ở Thánh Sơn Ma Lĩnh, hắn nhớ đến Y Lan.
Bỗng đằng xa trong sân trước của trạch viện truyền đến tiếng động, Thiên Hạo lập tức đứng dậy dùng Thuấn Di xuất hiện liền ở nơi phát ra âm thanh.
Phía trước sân lúc này có một thân ảnh thiếu niên gầy còm tay cầm theo thanh đao lớn đang vụng về vừa múa vài đường vừa đưa mắt nhìn về cuốn sách.
-“Hưng Quân, ngươi đang luyện đao đấy à”, Thiên Hạo lên tiếng rồi sao đó tiến đến đưa tay lấy cuốn sách đang đặt trên bàn.
Vừa cầm lên Thiên Hạo thấy được trên bìa sách có ghi bốn chữ “Đao pháp căn bản”.
Hưng Quân lúc này một tay cầm đao, một tay gãi gãi cái đầu hỏi.
-“Thiếu gia, người chưa ngủ a”.
-“Hưng Quân, ngươi thích tu luyện không”, Thiên Hạo nhìn thiếu niên gầy còm kia hỏi.
-“Thiếu gia, ta muốn tu luyện, nhưng tu luyện cần phải ngưng tụ được chân khí,
cả đời này của ta chắc chắn không thể thực hiện được rồi”, Hưng Quân lắc đầu đáp.
-“Hưng Quân, ngươi có ước mơ không”, Thiên Hạo ngồi trên ghế liền hỏi thêm.
-“Thiếu gia, ước mơ duy nhất của ta là được mạnh mẽ để bảo vệ muội muội và cũng là để báo thù”, Hưng Quân nắm chặt thanh đao đáp.
-“Báo thù, ngươi có kẻ thù à, là kẻ nào”, Thiên Hạo liền thắc mắc.
Hưng Quân lúc này liền đem chuyện của mình kể ra thì ra huynh muội Hưng Quân không phải là người của Nguyên Phong Quốc mà là người của Đại Kim Quốc, cha của Hưng Quân làm tướng quân canh giữ hoàng cung, có xích mích với
một vị vương gia của Đại Kim Quốc liền bị vu oan cho tội phản quốc bị
kết tội giết cả nhà.
Trước lúc bị bắt, cha mẹ của Hưng Quân đã tìm cách để cho hai huynh muội có thể trốn chạy, đi mãi đi mãi, hai huynh
muội mới đến được bên ngoài địa phần Ngân Thành thì Tiểu Ngọc liền bị
bệnh nên Hưng Quân mới nhảy ra cướp của đám người Thiên Hạo.
Nghe
xong câu chuyện của Hưng Quân, Thiên Hạo lúc này dường như tìm được một
tia đồng cảm, tiểu nha đầu Tiểu Ngọc kia cũng bằng tuổi với Tuyết Nhi,
hoàn cảnh giữa hai huynh muội hắn với huynh muội của Hưng Quân có vài
phần giống nhau.
-“Hưng Quân, nếu ta nói ta có thể giúp ngươi tu
luyện được, ngươi có đồng ý theo ta sau này đánh ra một mảng hoài bão,
cùng ta trở thành cường giả ở cái thế giới này”, Thiên Hạo một tay chỉ
lên trời nói lớn.
Hưng Quân bên cạnh như trong mộng, khi Thiên Hạo hỏi hắn có ước mơ không, ước mơ của hắn chỉ là có thể bảo vệ được muội
muội, báo được thù cho cha mẹ, còn đằng này Thiên Hạo nói có thể giúp
hắn tu luyện, giúp hắn mạnh mẽ, còn muốn cùng hắn trở thành cường giả
của cái thế giới này.
-“Thiếu gia, nếu người có thể giúp Hưng Quân tu luyện được, Hưng Quân thề sẽ mãi mãi đi theo người, trở thành lưỡi
đao giúp người đánh ra một mảng hoài bão”, Hưng Quân quỳ xuống đôi vai
gầy xúc động nói to.
-“Mau đứng dậy đi, ta coi ngươi là huynh đệ,
coi Tiểu Ngọc cũng như Tuyết Nhi, chuyện của ngươi ta sẽ để tâm, còn
cuốn sách đao pháp này cứ mặc kệ nó đi, khi ngươi ngưng khí tu luyện
được ta sẽ tìm cho ngươi một cái võ kĩ đao pháp mạnh hơn”, Thiên Hạo đưa tay đỡ lấy Hưng Quân rồi nói.
Hưng Quân lúc này cũng không biết
rằng gặp gỡ Thiên Hạo đã làm cho cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn, bởi
sau này ở Huyền Thủy Thế Giới cái tên Đao Thần Hưng Quân đã trở thành
một trong Thập Vũ Thần truyền thuyết vang danh khắp nơi, không ai là
không biết.